Đại Tần: Bắt Đầu Kim Bảng Ra Ánh Sáng, Tổ Long Cầu Ta Đăng Cơ

Chương 685: một đầu tin tức, Lưu Quân Sĩ Khí rơi xuống!

Chương 685: Một tin tức, sĩ khí quân Lưu rơi xuống!
Chư Cát Lượng êm ái cất lời, hắn dường như lại trở về dáng vẻ của năm đó, khi Lưu Bị vừa mời hắn đến Tân Dã.
Đối mặt với âm mưu quỷ kế của Doanh Hiệp, trong lòng hắn tràn đầy sự khinh thường.
Tài năng quân sư của hắn mới là cử thế vô song.
Chư Cát Lượng nói một hồi đầy nhiệt tình, các quần thần cũng xúc động theo.
Ngay lúc Chư Cát Lượng đang nói đến chỗ hứng khởi.
Một tên thám tử đi đến, “Khởi bẩm chúa công, có một chuyện trọng yếu cần báo cáo với ngài.” Chư Cát Lượng không chút hoang mang mà hỏi: “Chuyện gì, nói nghe xem.” Lưu Bị sau khi nghe xong những lời đó của Chư Cát Lượng, nỗi buồn bực trong lòng tan biến sạch sẽ, hắn nâng chén trà lên, định uống một ngụm.
Trinh sát nói thẳng: “Quân sư Doanh Hiệp đã đầu phục quân Tào......” Đùng!
Chén trà trên tay Lưu Bị rơi thẳng xuống đất.
Chư Cát Lượng vừa nghe thấy hai chữ Doanh Hiệp, lập tức toàn thân run lên, cây quạt xếp trong tay cũng rơi xuống đất.
“Ngươi nói đùa gì vậy? Doanh Hiệp đầu quân cho quân Tào?” “Doanh Hiệp rõ ràng đã qua đời.” Sắc mặt Chư Cát Lượng đại biến, cuồng loạn hét lớn.
Trinh sát thấy vậy, toàn thân cũng không kìm được mà run rẩy.
Hắn không thể nào ngờ được, vị quân vương và quân sư ngày thường vốn trấn định ung dung, sao lại đột nhiên trở nên điên cuồng như vậy.
“Chúa công, quân sư, người của thuộc hạ cũng không phát hiện tung tích Doanh Hiệp tiến vào Tào doanh, đây là tình báo từ Giang Đông truyền đến, Tôn Quyền muốn gả muội muội của hắn là Tôn Thượng Hương cho Doanh Hiệp.” “Chúng ta cũng vì vậy mà suy đoán rằng, Doanh Hiệp còn sống.” Lưu Bị, Chư Cát Lượng vừa nghe, lập tức hiểu ra.
Đây là tình báo đến từ Giang Đông.
Nói cách khác, Tôn Quyền căn bản là ôm lòng cầu may, hy vọng rằng Doanh Hiệp có thể thoát được kiếp nạn này, trà trộn vào Giang Đông, giúp Tôn Quyền một tay.
Nhưng đáng tiếc là, Doanh Hiệp thực sự đã qua đời.
Lưu Bị, Chư Cát Lượng hoàn toàn tin tưởng tin tức Doanh Hiệp đã qua đời.
Bởi vì, Doanh Hiệp đã mang đến nỗi khuất nhục cho bọn hắn.
Chỉ có Doanh Hiệp qua đời, bọn hắn mới có thể rửa sạch mối nhục.
Vẻ hoảng sợ vừa rồi của Lưu Bị và Chư Cát Lượng cũng lọt vào mắt mọi người.
Mọi người bỗng nhiên nhận ra rằng, chúa công và quân sư của bọn họ lại kiêng kỵ Doanh Hiệp đến như vậy.
Điều này khiến bọn họ càng thêm nghi hoặc.
Nếu như chúa công cùng quân sư thực sự sợ quân sư Doanh Hiệp như vậy, vì sao lại muốn đuổi quân sư Doanh Hiệp ra khỏi Tân Dã?
Chẳng lẽ chỉ là muốn tranh giành vị trí chính phó quân sư?
Chư Cát Lượng bản thân là người đến sau, vì sao không yên phận làm phó quân sư?
Dựa vào cái gì hắn nhất định phải làm chính quân sư?
Hiện tại làm chính quân sư, lại kiêng kỵ quân sư Doanh Hiệp đến thế......
Trước mặt Lưu Bị, Chư Cát Lượng, Mi Trúc và những người khác tự nhiên sẽ không biểu lộ sự không vui.
Nhưng khi bọn họ nhìn thấy phản ứng hoảng sợ của Lưu Bị và Chư Cát Lượng sau khi nghe hai chữ Doanh Hiệp, thì cuối cùng cũng không thể ngồi yên được nữa.
Nguyên nhân sắc mặt Chư Cát Lượng đại biến khi nghe tin này là bởi vì Doanh Hiệp đã dựa vào tay Hứa Chử làm nhục Chư Cát Lượng.
Sự e ngại của Lưu Bị là vì đã đánh giá thấp thực lực của Doanh Hiệp. Nếu như Doanh Hiệp còn sống, thì Tào Tháo kia cũng không đắc ý như vậy. Mà hắn, Lưu Bị, cũng không cần phải chật vật như vậy.
Nhưng cho dù Doanh Hiệp đã bị giết, Tào Tháo cũng rất khó đối phó.
Chư Cát Lượng dùng chuyện lương thảo đầy đủ để trấn an các tướng sĩ.
Tuy nhiên, Chư Cát Lượng cũng nói thật với Lưu Bị rằng, Hợp Phì bốn mặt thụ địch, chỉ có một con đường là cố thủ.
Nếu như Tào Tháo quyết tâm tiến đánh Hợp Phì, nơi này sẽ thành tử địa, muốn thoát thân cũng rất khó.......
Phàn Thành.
Sau khi hoàn thành nhiệm vụ tuần tra của mình, Hứa Chử liền đi tới viện của Doanh Hiệp.
“Tiểu tiên sinh, Bàng Thống dạo này hoạt động quá tích cực, mỗi ngày đều đi khắp nơi khoe khoang, chúa công đã rất bất mãn với hắn.” Nghe vậy, Doanh Hiệp nhíu mày: “Bàng Thống hoạt động náo loạn?” Hứa Chử liên tục gật đầu, “Đúng vậy.” Doanh Hiệp thản nhiên nói: “Chư Cát Lượng và Bàng Thống là đồng khí liên chi, bây giờ Chư Cát Lượng xuống núi, lại còn làm quân sư cho Lưu Bị, còn hắn thì vẫn chưa làm nên trò trống gì, nên nóng lòng muốn chứng tỏ bản thân.” Hứa Chử lấy làm kỳ lạ, “Hắn sao lại nóng lòng như vậy?” Doanh Hiệp cười nhạt một tiếng, “Chú của Bàng Thống là Bàng Đức công, ở khắp nơi tại Kinh Châu đều có đệ tử của ông ấy. Bàng Thống xuất thân thế gia, lại được Tư Mã Huy nhận làm đệ tử.” “Cho nên, hắn muốn chứng minh mình không phải là người dựa vào mối quan hệ của chú mình, mà là dựa vào năng lực của bản thân......” Nghe Doanh Hiệp giải thích, Hứa Chử vẫn mờ mịt.
“Bàng Thống đoán chừng sắp gặp phiền phức rồi.” “Ý ngươi là sao? Bàng Thống này sao lại gặp phiền phức?” Khóe miệng Doanh Hiệp nhếch lên một nụ cười.
“Bàng Thống kia từng bái kiến Tôn Quyền và Lưu Bị, cho dù hắn có tùy tiện thế nào đối với Tôn Quyền, Lưu Bị, thì bọn họ đều sẽ vì nể mặt các sĩ tộc Kinh Châu kia mà khoan dung cho Bàng Thống.” “Nhưng mà, nếu như Bàng Thống gây chuyện thị phi ngay trước mặt Tào thừa tướng, thì thừa tướng sẽ không nể mặt sĩ tộc Kinh Châu đâu.” Hứa Chử không hiểu, “Tại sao lại vậy?” Khóe miệng Doanh Hiệp lại nhếch lên nụ cười.
“Khổng Dung vừa chết, hậu nhân Khổng gia ai có thể may mắn thoát nạn? Viên Thiệu, bốn đời Tam công, thiên hạ đệ nhất thế gia, chẳng phải cũng chết dưới tay thừa tướng sao.” “Thừa tướng tại vị 20 năm, đã giết vô số thế gia, phải đến hơn trăm nhà, các thế gia từ đời này qua đời khác đối với thừa tướng đều kính sợ vâng phép.” “Nếu như Bàng Thống còn không biết điều, vậy thì sẽ gặp phiền phức lớn.” Sĩ tộc dù có lợi hại đến đâu, cũng chỉ là một sĩ tộc mà thôi.
Tào Tháo dám ép bức hoàng đế, hiệu lệnh quần thần, cho nên, tất cả sĩ tộc đều sợ Tào Tháo, chứ không sợ Lưu Bị.
“Ta hiểu rồi.” Hứa Chử làm ra vẻ mặt đã hiểu, giống như các quân sư khác, cố gắng lắc đầu ra vẻ hiểu biết.
Trên thực tế, Doanh Hiệp nói nhiều như vậy, Hứa Chử cũng không hoàn toàn hiểu hết.
Nhưng, hắn lại hiểu được một điều.
Bàng Thống sắp gặp họa.
Sau khi ra khỏi viện của Doanh Hiệp, Hứa Chử lại tiếp tục đi tuần tra.
Hứa Chử không tham gia cuộc nghị sự của thừa tướng tại phủ thái thú, nhiệm vụ của hắn chính là bảo vệ an nguy cho thừa tướng.
Hứa Chử từng dựa vào kế sách của Doanh Hiệp, suýt nữa đánh bại Chu Du và Chư Cát Lượng.
Nhưng đối với Hứa Chử mà nói, so với những việc đó, sự an toàn của thừa tướng mới là quan trọng nhất.
Hắn tuyệt đối sẽ không để mình phạm phải sai lầm giống như Điển Vi.
Hứa Chử mặc dù là người hữu dũng vô mưu chính hiệu, nhưng không thể không nói, hắn vẫn rất tận tụy với chức trách.
Nhưng Hứa Chử cũng không phải người thông minh, nên cuối cùng cũng sẽ bị người khác dễ dàng che mắt.
Tuân Úc rất thích lừa dối Hứa Chử, vì cho rằng Hứa Chử lỗ mãng, và Tào Tháo cũng vì vậy mà mới nhiều lần hạ thủ lưu tình với Hứa Chử.
Hứa Du trong trận Quan Độ lập được chiến công hiển hách, Tào Tháo xếp hắn vào hàng công thần hàng đầu của Ký Châu.
Hứa Du ỷ vào công lao của mình, trước mặt Tào Tháo cũng không coi ai ra gì.
Thường xuyên gọi Tào Tháo bằng nhũ danh, Tuân Úc nhìn Hứa Du không vừa mắt, liền sai Hứa Chử đi tuần tra nhiều hơn ở những nơi đông người.
Cuối cùng, Hứa Chử đang trên đường đi tuần, gặp Hứa Du đang say rượu.
Hứa Du uống say khướt, nói với Hứa Chử rằng: “Ta đưa đầu ra đây, ngươi có dám chém ta không?” Nếu là các võ tướng khác, ví dụ như Hạ Hầu Uyên, Vu Cấm, bọn họ có thể sẽ nhẫn nhịn một chút, rồi chuyện này sẽ cho qua.
Bạn cần đăng nhập để bình luận