Đại Tần: Bắt Đầu Kim Bảng Ra Ánh Sáng, Tổ Long Cầu Ta Đăng Cơ

Chương 67 khi tất yếu, có thể dùng sắc đẹp của ngươi

Chương 67: Khi cần thiết, có thể dùng sắc đẹp của ngươi
Tuy nhiên, Nông gia sau khi bàn bạc, Hiệp Khôi Điền Quang cuối cùng quyết định giữ nguyên kế hoạch, chính là để 20.000 đệ tử Nông gia được mang tới, trước tiên mai phục ở ngoài thành, nếu đại hội bách gia có biến động, thì tốt để kịp thời tiếp ứng bọn hắn.
Bọn hắn cũng lo lắng đây là âm mưu của Doanh Hiệp.
Những gì hôm nay thấy và nghe đều là giả tượng do Doanh Hiệp tạo ra, chính là vì để bọn hắn lơ là, đến lúc đó tốt để tóm gọn bọn hắn trong một mẻ.
“Được rồi, chư vị đi đường suốt, chắc hẳn đều mệt mỏi rồi, mau về nghỉ ngơi sớm đi.” Điền Quang để mọi người đi nghỉ ngơi, còn mình thì lại đi tới hậu viện cứ điểm của Nông gia.
Nơi này đã sớm có một nam tử mặc đồ đen toàn thân, chờ sẵn Điền Quang từ sớm.
“Nông gia đến nơi này tham gia đại hội bách gia, Xương Bình Quân có mệnh lệnh nào truyền đến cho ta không?” Điền Quang nhìn thấy người này ở hậu viện cũng không kinh ngạc, hỏi với vẻ mặt lạnh nhạt.
Người ngoài nếu nghe được cuộc nói chuyện giữa Điền Quang và người áo đen, chắc hẳn đều sẽ kinh sợ không thôi.
Nông gia trước nay vốn là lực lượng chủ lực chống Tần, vậy mà Hiệp Khôi Nông gia Điền Quang lại có liên hệ với Xương Bình Quân, người đang giữ chức Hữu tướng ở Đại Tần, hơn nữa quan hệ còn rất mật thiết.
Chỉ nghe người áo đen lạnh lùng nói:
“Xương Bình Quân lệnh cho ngươi, vào lúc đại hội bách gia diễn ra, hãy giết chết Thập Nhất công tử Doanh Hiệp của Đại Tần.” Điền Quang nghe vậy liền nhíu mày, nói:
“Tại sao lại muốn làm vậy? Ta và Nông gia không hề có thù oán gì với công tử Doanh Hiệp, tại sao phải giết hắn?” “Hơn nữa, hôm nay sau khi ta vào thành Tang Hải, những gì nghe thấy nhìn thấy đều có thể khẳng định rằng, Doanh Hiệp là một vị quan tốt biết lo lắng cho bá tánh.” “Ta thân là người của Nông gia, tuyệt đối sẽ không lạm sát người vô tội, cho nên ta tuyệt đối sẽ không động thủ với công tử Doanh Hiệp.”
Người áo đen nghe vậy, ánh mắt lộ hàn quang nhìn Điền Quang, nói:
“Điền Quang, ngươi đừng quên thân phận của mình. Nếu không có Xương Bình Quân vẫn luôn âm thầm giúp đỡ Nông gia, liệu có Nông gia của ngày hôm nay không? Liệu có giữ vững được vị trí đứng đầu bách gia không?” “Ngươi còn nói ngươi và Doanh Hiệp không thù oán ư? Ngươi quên mình là người Sở sao? Quên Đại Tần đã diệt nước Sở như thế nào rồi sao?”
Đối mặt với sự chất vấn của người áo đen, Điền Quang không hề nhượng bộ, nói:
“Ta không quên thân phận của mình, chỉ là, đệ tử Nông gia không chỉ có người Sở, mà còn có người của sáu nước khác. Ta không thể vì ân oán cá nhân mà đẩy bọn hắn vào chỗ nguy hiểm.” “Lúc ta mới liên lạc với Xương Bình Quân, đã từng nói rõ, chuyện khác thì dễ bàn, nhưng những việc vi phạm đạo nghĩa thì ta tuyệt đối không dính vào.” “Nông gia được sáng lập là vì để những người Vô Sản không nghề nghiệp có được cuộc sống an cư lạc nghiệp.” “Nếu Doanh Hiệp có thể làm được điều đó, ta có thể buông bỏ thù hận với Đại Tần, thậm chí ta sẽ còn giúp đỡ Doanh Hiệp hoàn thành những việc này.”
“Ngươi muốn chết...” Người áo đen nghe vậy, trong mắt lập tức chứa đầy sát cơ nhìn Điền Quang.
“Rất tốt, Xương Bình Quân quả đúng là liệu sự như thần, ngài ấy đã sớm đoán được ngươi sẽ từ chối. Chỉ là, ngươi nghĩ rằng ngươi làm như vậy thì Doanh Hiệp có thể bình an vô sự sao?” Người áo đen nói xong những lời này, liền biến mất không thấy.
Phía Điền Ngôn cũng không nghỉ ngơi, nàng đi vào một góc khuất hẻo lánh, nơi đó cũng có một người áo đen khác đang chờ sẵn nàng từ sớm.
Chỉ là người áo đen này không phải người áo đen gặp Điền Quang.
“Chỗ của ngươi, có phải là có chỉ thị gì từ Triệu Cao đại nhân không?” Người áo đen chậm rãi quay người lại, một luồng sát khí lạnh lẽo hướng về phía Điền Ngôn, giọng nói cũng lạnh lẽo tương tự.
“Đúng vậy, Triệu Cao đại nhân lệnh cho ngươi, vào lúc đại hội bách gia, nếu có biến cố bất ngờ xảy ra, ngươi hãy âm thầm tìm cơ hội giết chết Doanh Hiệp.”
Điền Ngôn không lập tức đồng ý, mà nói:
“Theo như ta biết, Doanh Hiệp võ công cao cường, không phải người bình thường có thể đối phó được?” Người áo đen nghe vậy, bật ra một tràng cười khàn giọng, nghe vô cùng khó chịu.
“Sát thủ hạng nhất chữ Thiên của La Võng là Kinh Nghê mà lại nói những lời lo lắng như vậy, thật đúng là chuyện lạ đấy.” “Ngươi cứ yên tâm, người muốn giết Doanh Hiệp không chỉ có chúng ta đâu.” “Tại đại hội bách gia, nếu Doanh Hiệp không thể sắp xếp ổn thỏa cho mấy trăm ngàn người của Nông gia và Mặc gia, thì người của bách gia chắc chắn sẽ nổi giận. Đến lúc đó, toàn bộ cục diện lẽ nào Doanh Hiệp còn có thể nắm trong tay?” “Bất luận Doanh Hiệp chết hay bị thương, Đại Tần và bách gia tất nhiên sẽ thủy hỏa bất dung, tiếp tục tàn sát lẫn nhau.”
Nhưng Điền Ngôn không tự tin như người áo đen, nàng hỏi:
“Vậy nếu công tử Doanh Hiệp có thể giải quyết được thì sao? Nếu hắn có thể sắp xếp ổn thỏa cho mấy trăm ngàn người của Mặc gia và Nông gia, để bọn hắn sống qua ngày yên ổn, thì ta phải làm thế nào?” “Không phải ta nghĩ nhiều đâu, nhưng hôm nay sau khi vào thành Tang Hải, những gì chứng kiến thực sự làm ta chấn kinh. Sự thay đổi trong thành không chỉ là trở nên ngăn nắp trật tự, phồn hoa hơn, mà trong mắt bá tánh còn ánh lên hy vọng.” “Những việc công tử Doanh Hiệp làm, Kinh Nghê này tuy không hiểu rõ, nhưng hắn lại khiến cho bá tánh có chút mong đợi về một cuộc sống tốt đẹp trong tương lai, khiến cho cả thành Tang Hải càng thêm tràn đầy sức sống.”
Người áo đen im lặng một lúc lâu, rồi nói:
“Ta trước giờ chưa từng tin có loại pháp lệnh nào lại có thể giải quyết được vấn đề của mấy trăm ngàn người Mặc gia và Nông gia. Nếu thật sự có, Tần Hoàng đã không đợi đến bây giờ. Nhưng Triệu Cao đại nhân cũng đã có chỉ thị cho tình huống này.”
Điền Ngôn nghe vậy, không khỏi thầm nghĩ, Triệu Cao đại nhân lại kiêng dè Doanh Hiệp đến thế sao, thậm chí còn đoán trước được rằng hắn thật sự có thể giải quyết những chuyện này. Nàng dò hỏi:
“Triệu Cao đại nhân có chỉ thị gì?” “Nếu công tử Doanh Hiệp thật sự giải quyết được vấn đề của mấy trăm ngàn người Nông gia và Mặc gia, Triệu Cao đại nhân muốn ngươi nhân cơ hội đó tiếp cận bên cạnh Doanh Hiệp, tốt nhất là trở thành tâm phúc của hắn. Khi cần thiết, ngươi có thể dùng sắc đẹp của ngươi.”
“Vâng.” Hai người nói chuyện xong, người áo đen liền rời đi thẳng. Điền Ngôn từ đầu đến cuối không hề có bất kỳ biểu cảm nào.
Nàng là sát thủ của La Võng, còn Kinh Nghê chính là danh hiệu của mẫu thân nàng từng dùng trong La Võng.
Những năm qua, nàng vẫn luôn ẩn mình tại Nông gia, bí mật chấp hành các nhiệm vụ mà La Võng giao phó.
Trong Nông gia còn có một người nữa là Điền Mật cũng là sát thủ La Võng.
Không chỉ vậy, Hiệp Khôi Nông gia Điền Quang và Xương Bình Quân của Đại Tần cũng qua lại rất thân thiết. Hơn nữa, Điền Ngôn cũng biết rằng Nông gia vẫn luôn nhận sự giúp đỡ của Xương Bình Quân, cũng vì thế mà Nông gia mới có thể lớn mạnh như vậy.
Điền Ngôn hiểu rõ, nếu vào lúc đại hội bách gia, Doanh Hiệp không thể giải quyết được vấn đề của mấy trăm ngàn người Mặc gia và Nông gia, vậy thì hắn chắc chắn phải chết không còn nghi ngờ gì.
Nếu Doanh Hiệp thật sự có thể giải quyết được vấn đề của mấy trăm ngàn người Nông gia và Mặc gia, vậy thì hai nhà này cũng sẽ biến mất theo sự kết thúc của đại hội.
Đối với những bá tánh Vô Sản không nghề nghiệp mà nói, bọn hắn không có bất kỳ kỹ năng nào, chỉ có thể tụ tập lại với nhau để sinh sống.
Đối với bọn hắn mà nói, không có nguyện vọng gì lớn lao, chỉ đơn giản là muốn sống sót.
Nếu Doanh Hiệp có thể cho bọn hắn cuộc sống an cư lạc nghiệp, bọn hắn sẵn sàng đi theo Doanh Hiệp.
Cho dù các thủ lĩnh của Nông gia và Mặc gia có uy hiếp đi nữa, e rằng cũng không ngăn nổi bước chân đào ngũ của bọn hắn.
Từ khi bắt đầu biết nhận thức, bọn hắn đã phải lo lắng về chuyện miếng ăn hàng ngày, chưa từng được đọc sách, cũng không có ai dạy dỗ bọn hắn đạo lý làm người.
Bọn hắn chỉ biết rằng, ai có thể cho bọn hắn ăn no bụng, bọn hắn sẽ nghe theo người đó.
Đây cũng chính là hiện thực. Bất kể trước đó các thủ lĩnh Nông gia và Mặc gia đã làm được bao nhiêu cho bọn hắn, chỉ cần người khác cho bọn hắn lợi ích lớn hơn, bọn hắn có thể đào ngũ bất cứ lúc nào.
Đây có lẽ cũng là nguyên nhân khiến Đại Tần phải đau đầu vì bọn hắn.
Những người này, Vô Sản không nghề nghiệp, làm việc không theo quy tắc nào, rất khó quản lý, cũng rất khó ràng buộc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận