Đại Tần: Bắt Đầu Kim Bảng Ra Ánh Sáng, Tổ Long Cầu Ta Đăng Cơ

Chương 888: Tư Mã Ý chủ động xin đi giết giặc, đi Tây Xuyên thuyết phục Lưu Chương

Vào giờ phút này, Chu Du lại một lần nữa rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, hắn cũng không gánh nổi hậu quả như vậy.
Hắn thầm cảm thấy tiếc nuối, nếu như Lỗ Túc trước đó bắt được Doanh Hiệp, bọn hắn cũng không đến nỗi rơi vào tình cảnh này.
Cam Ninh thấy Chu Du từ chối đề nghị của mình, cũng chỉ đành hậm hực lui vào trong hàng ngũ tướng sĩ.
Nhớ lại năm xưa đi theo Tôn Kiên, xuất chinh Hổ Lao Quan, đến Bắc Hải tìm cách cứu viện Khổng Dung, đại phát thần uy, chém kẻ địch dưới ngựa.
Cam Ninh trong lòng tràn đầy thất vọng, bởi vì hắn biết, thực lực của mình căn bản không có cách nào thi triển ra được.......
Lúc này, Lỗ Túc cũng đem chuyện Lưu Chương xé bỏ liên minh thông báo cho Tư Mã Ý, muốn xem thử Tư Mã Ý có suy nghĩ gì.
Tư Mã Ý biểu hiện không khác gì Chu Du, nghe được tin tức thì giận không kềm nổi, Lưu Chương thật sự quá ghê tởm, hành vi lần này của hắn tất nhiên sẽ chôn vùi Tây Xuyên.
Tư Mã Ý nghiến răng nói: “Lỗ Túc quân sư, ta đã quyết định đi Tây Xuyên, thuyết phục Lưu Chương hợp tác cùng Giang Đông, cùng nhau đối kháng Tào tặc, để bảo toàn Giang Đông.” Tư Mã Ý gia nhập Giang Đông thời gian không dài, tuy chưa được trọng dụng, nhưng cuối cùng cũng tạm ổn định lại.
Nếu Doanh Hiệp một hơi nuốt chửng Giang Đông, khiến hắn lâm vào tuyệt cảnh, vậy hắn còn có thể dựa vào ai?
Lưu Bị?
Thôi quên đi, Lưu Bị hiện tại giống như một con chó bị bỏ rơi.
Tây Xuyên Lưu Chương tính cách cương liệt, nhát gan sợ phiền phức, do dự, không phải một chúa công tốt.
Tây Lương có Mã Đằng, Hàn Toại, chẳng qua cũng chỉ là một đám tầm thường, tham lam mà thôi.
Một khi Tư Mã Ý gia nhập bọn hắn, chẳng những không thể được trọng dụng đầy đủ, mà rất có thể đến cả mạng nhỏ của mình cũng không giữ được.
Nhưng ở Giang Đông, Tôn Quyền giữ hắn lại là vì quân Tào đang chỉ huy thiên quân vạn mã hướng về Giang Đông xuất phát, hắn đang cấp bách cần một quân sư trợ giúp.
Mặt khác, vì danh vọng của Chu Du từng vượt trên Tôn Quyền một bậc, nên Tôn Quyền không thể không giữ Tư Mã Ý lại để trông chừng Chu Du, đề phòng Chu Du khởi binh tạo phản, qua đó đảm bảo an toàn cho Giang Đông.
“Ngươi nói thật hay giả?” Lỗ Túc sững sờ, không thể tin nổi.
Nếu như Tư Mã Ý thật sự được phái đến Tây Xuyên, với tài ăn nói khéo léo của hắn, nói không chừng chuyện này sẽ có cách giải quyết. Tư Mã Ý ôm quyền nói: “Lỗ Túc quân sư xin yên tâm, cho dù là lên núi đao, xuống Địa Ngục, ta cũng nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ.” Nhớ lại lần trước Doanh Hiệp mời hắn dự Giang Tâm yến hội, bị Triệu Vân đạp cho một cước kia, hắn liền hận đến nghiến răng.
Chỉ cần có thể giết được Doanh Hiệp, hắn nguyện ý không tiếc bất cứ giá nào.
“Tư Mã tiên sinh đại nghĩa!” Lỗ Túc trong lòng cảm kích, mặc dù Tư Mã Ý là kẻ âm hiểm xảo trá, nhưng trong tình huống này, Tư Mã Ý muốn sống sót thì biện pháp duy nhất chính là đầu nhập vào Giang Đông.
Rất nhanh, Tư Mã Ý liền căn dặn hạ nhân, bảo họ chuẩn bị sẵn một cỗ xe ngựa cùng đồ ăn, còn mình thì khập khiễng bước lên xe ngựa, đi về hướng Tây Xuyên.
Tây Xuyên.
Kẻ vui người buồn, khi nghe tin Tư Mã Ý sắp đến Tây Xuyên, Lưu Ba mừng rỡ như điên.
Hắn vẫn luôn chờ đợi cơ hội, vốn đang rầu rĩ không biết làm thế nào mới có thể tìm được cơ hội xử lý đối phương, kết quả đối phương lại tự mình tìm tới cửa.
Vì vậy, Lưu Ba trong đêm từ Hán Trung chạy tới Tây Xuyên để gặp Lưu Chương.
Khi Lưu Ba bẩm báo với Lưu Chương, Lưu Chương giật mình trong lòng, trong mắt loé lên một tia lo âu và nghi hoặc.
Lúc này, Lưu Chương đang ngồi ở ghế chủ vị, đáy mắt tràn đầy nghi hoặc.
Nghĩ đến mấy ngày trước mình đã vi phạm hiệp nghị, khóe miệng Lưu Chương liền co giật một chút, ánh mắt phức tạp. Chẳng lẽ nói, Tư Mã Ý lần này đến Tây Xuyên là để đòi công đạo cho Giang Đông?
Nhưng Tư Mã Ý đơn độc đến đây, chắc cũng không dám làm vậy.
“Lưu Ba, ngươi thấy Tư Mã Ý tại sao lại đến chỗ chúng ta?” Lưu Chương bình tĩnh lại một chút, chậm rãi mở mắt, từ tốn nói.
Lưu Chương vừa dứt lời, Lưu Ba lập tức đứng dậy, khom người hành lễ, nói: “Khởi bẩm chúa công, Tư Mã Ý lần này đến Tây Xuyên, hẳn là để thuyết phục chúa công liên thủ cùng hai quân Tôn, Lưu, cùng nhau đối kháng Tào Tháo.” Bây giờ, mọi người đều biết, Tào Tháo đã lập Doanh Hiệp làm thủ tịch tổng quân sư, suất lĩnh 30 vạn đại quân Kinh Châu, rầm rộ chuẩn bị tùy thời tiến đánh Giang Đông.
Trong cuộc chiến tranh với thực lực cách biệt thế này, liên minh "Tôn-Lưu" nếu muốn tiếp tục tồn tại thì cần phải thu nạp thêm nhiều thế lực, tăng cường thực lực phòng thủ của bản thân.......
Lưu Chương nhíu mày, tức giận nói: “Ta đã tỏ rõ thái độ không muốn hợp tác, Giang Đông cớ gì cứ cố chấp như vậy?” Từ khi Lưu Chương nắm quyền ở Tây Xuyên, tâm tư của hắn vẫn luôn nghĩ làm thế nào để giữ vững hai mươi mốt quận này, bảo vệ gia nghiệp của mình, đối với chuyện liên minh, hắn căn bản không để trong lòng.
“Chúa công, ngài có thể không biết, Tư Mã Ý bề ngoài là lừa ngài gia nhập liên minh, nhưng thực chất là định tiến đánh Tây Xuyên.” Lưu Ba giải thích.
Lưu Chương nghe vậy, trong lòng chấn động, một luồng hơi lạnh chạy dọc sống lưng.
Trong lòng hắn rối bời, một cỗ tức giận dâng lên trong lòng.
Lưu Chương lấy lại bình tĩnh, lớn tiếng nói: “Tôn Quyền sao dám làm vậy? Lại còn dám nghĩ đến việc tiến đánh Tây Xuyên.” Lưu Ba khẽ thở dài: “Chúa công hẳn là đã quên, Trương Lỗ đã từng phái người tiến đánh Tây Xuyên của chúng ta, chỉ để đối kháng Tào Tháo. Giang Đông dù có Trường Giang hiểm trở, có 10 vạn thủy sư, nhưng đối mặt với quân Tào thì căn bản không đáng kể.” “Giang Đông nếu muốn bảo toàn mình, biện pháp duy nhất là lấy Tây Xuyên làm một tuyến phòng thủ, như vậy mới có thể có đường xoay sở. Tư Mã Ý vào Xuyên, nhất định là để thuyết phục chúa công xuất binh, sau đó thừa cơ tiến đánh Tây Xuyên.” Lưu Chương thấy Lưu Ba nói có lý có chứng, đáy mắt không khỏi lóe lên một tia sát cơ.
Thấy Lưu Chương nhìn mình chằm chằm, Lưu Ba lại nói thêm: “Chúa công, Tư Mã Ý kia là kẻ hung tàn, ngày đó tại yến hội trên sông, hắn giấu một thanh chủy thủ trong tay áo, kết quả bị Triệu Vân đánh gãy chân.” Lưu Ba bề ngoài tỏ vẻ thản nhiên như không, nhưng trong lòng thì mừng thầm.
Lưu Chương hét lớn một tiếng: “Tên Tư Mã Ý này thật quá ghê tởm! Truyền lệnh xuống, chỉ cần Tư Mã Ý tiến vào hoàng cung, lập tức đánh cho hắn một trận, đánh gãy chân hắn!” Lưu Ba lập tức gật đầu đáp: “Vâng!” Quả nhiên, Tư Mã Ý vừa đặt chân đến Tây Xuyên, tiến vào hoàng cung, còn chưa kịp gặp Lưu Chương đã bị hai thị vệ hai bên ấn xuống đất. Sau đó, hai thị vệ khác cầm gậy gỗ trong tay, không chút lưu tình quất mạnh vào đùi Tư Mã Ý.
Tư Mã Ý đau đến ngã phịch xuống đất, một cảm giác đau rát nóng bỏng ập đến, thiếu chút nữa làm hắn đau đến ngất đi, ngay cả trán cũng túa ra đầy mồ hôi lạnh.
Mà lúc này, thư của Doanh Hiệp đang được chuyển đến tay Trần Đáo với tốc độ nhanh nhất.
Trần Đáo nhận lấy, mở ra xem kỹ.
Quả nhiên là chữ viết của chúa công Doanh Hiệp.
Xua tan nghi ngờ trong lòng, Trần Đáo đọc bức thư từ đầu đến cuối một lượt, trong lòng mừng rỡ, cả người hưng phấn đến run lên.
Doanh Hiệp viết trong thư: “Trần Đáo, đại cục Giang Đông đã định, việc phòng thủ Tây Xuyên sẽ đầy nguy hiểm. Vì mau chóng thống nhất giang sơn, ta ra lệnh cho ngươi cùng tướng quân Hoàng Trung suất lĩnh đại quân xuất phát từ Kiếm Các, tiến thẳng vào Ba Thục, phải bắt sống bằng được Tư Mã Ý.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận