Đại Tần: Bắt Đầu Kim Bảng Ra Ánh Sáng, Tổ Long Cầu Ta Đăng Cơ

Chương 83 chôn xuống một viên Thiên Hạ Đại Đồng hạt giống!

Chương 83: Chôn xuống một hạt giống Thiên Hạ Đại Đồng!
“Cảm tạ Doanh Hiệp công tử, đã trả lại công đạo cho chúng ta.” “Doanh Hiệp công tử thật lòng vì bách tính, ta nhất định sẽ ngày ngày lập bài vị trường sinh cho công tử.” “Người tốt như Doanh Hiệp công tử chắc chắn sẽ sống lâu trăm tuổi.”
Bách tính vốn chịu sự lấn ép lâu dài của quý tộc Lục quốc, sau khi nhìn thấy đám quý tộc Lục quốc bị giết, ai nấy đều vỗ tay khen hay.
Giờ phút này, Doanh Hiệp công tử trong lòng bách tính có thể nói là tồn tại như thần linh.
“Sư thúc.” Nhan Lộ lúc này đã có chút đứng không vững, thấp giọng nói với Tuân Tử.
Nhưng Tuân Tử lại ra hiệu bảo hắn nhìn về phía trước.
Nhìn theo hướng Tuân Tử ra hiệu, liền thấy Doanh Hiệp đang chậm rãi đi tới.
Bất kể là bách tính hay những người của Bách gia trà trộn trong đó, đều thấy Doanh Hiệp đang đến.
Nhất là bách tính, họ kích động quỳ xuống trước mặt Doanh Hiệp.
“Cảm tạ Doanh Hiệp công tử đã báo thù cho bọn ta.” “Doanh Hiệp công tử là ân nhân của chúng ta, nguyện ông trời phù hộ công tử sống lâu trăm tuổi.” “Lão thiên cuối cùng cũng đã mở mắt, cho nên mới để Doanh Hiệp công tử báo thù rửa hận cho bọn ta.”
Trong đám đông, bách tính ai nấy đều mang ơn Doanh Hiệp, vừa khóc vừa cười.
Doanh Hiệp thấy vậy cũng cảm thán không thôi, quỳ lạy ở Đại Tần vốn là đại lễ, mang ý nghĩa trọng đại.
Nay dân chúng thực hiện lễ quỳ lạy với Doanh Hiệp, có thể thấy được lòng biết ơn của họ đối với Doanh Hiệp sâu sắc đến nhường nào, vì không thể báo đáp nên chỉ có thể làm như vậy.
Trong lòng Chư Cát Lượng, Diễm Linh Cơ, Vũ Hóa Điền và những người khác cũng vô cùng phức tạp.
Việc Doanh Hiệp công tử làm vốn là phận sự của người làm quan, nhưng bây giờ lại có vẻ vô cùng trân quý.
“Quận thủ ca ca, cho ngươi đường ăn.” Bỗng nhiên một tiểu cô nương mặc áo gai vải thô bước ra, đi đến trước mặt Doanh Hiệp, đưa cục đường trong tay cho hắn.
“Tiểu cô nương, tại sao lại cho ta đường ăn?” Doanh Hiệp ngồi xuống, ôn hòa nói với tiểu nữ hài.
“Cha nói, quận thủ ca ca đã giết chết kẻ xấu hại A Nương, cho nên ta muốn đem cục đường ngon nhất cho quận thủ ca ca.” Tiểu nữ hài nói xong, quay đầu nhìn thoáng qua người tráng hán mặc đồ rách rưới kia.
Doanh Hiệp cũng nhìn theo, khi người tráng hán này đối mặt với Doanh Hiệp, vẻ mặt biến hóa không ngừng, vừa cảm kích lại vừa bất an.
“Ta nhận lấy đường của ngươi, sau này ta sẽ bảo vệ ngươi và cha ngươi, được không?” Vừa dứt lời, Vũ Hóa Điền đi đến bên cạnh tiểu nữ hài, đưa một đồng tiền vàng cho tiểu nữ hài.
Còn cười ôn nhu với tiểu nữ hài này, trong nụ cười không còn vẻ lạnh lùng như ngày thường.
Vũ Hóa Điền không cho quá nhiều, vì hắn biết, cho nhiều đối với những người bình dân này mà nói, ngược lại là tai họa.
“Công tử nhà ta nhận đường của ngươi, đáp lễ ngươi một đồng tiền vàng nhỏ, đây là lễ tiết đối nhân xử thế, mau trở về đi, cha ngươi đang sốt ruột đợi.”
Đợi đến khi tiểu nữ hài trở lại bên cạnh người tráng hán, người tráng hán nước mắt lưng tròng, không ngừng dập đầu cảm tạ Doanh Hiệp.
“Chư vị đều đứng dậy đi.” Đợi bách tính đứng dậy, Doanh Hiệp mới cười nói:
“Hôm nay xử quyết đám quý tộc Lục quốc làm nhiều điều ác, chính là để nói cho mọi người biết, đây mới chỉ là bắt đầu.” “Ở Đông Quận, phàm là người có oan tình, đều có thể đến quan phủ kêu oan. Nếu quan phủ không thụ lý, có thể bỏ thư vào ‘Vạn dân rương’, ta sẽ tự mình thụ lý.” “Tại đây, với thân phận quận thủ Đông Quận, ta xin tuyên bố hai đạo pháp lệnh với chư vị.” “Thứ nhất là phân chia ruộng đất. Quý tộc Lục quốc làm ác rất nhiều, giấu diếm số lượng ruộng đất. Ta sẽ khiến bọn chúng giao nộp ruộng đất ra, chia cho bách tính không có sản nghiệp.” “Ngoài ra, Đông Quận sẽ phát triển mạnh thương mại, để bách tính Đông Quận không còn phải chịu cảnh đói rét khổ cực, cũng không còn bị ức hiếp.” “Thứ hai là lệnh thả nô lệ. Đất Đông Quận sẽ không còn nô tịch, chỉ còn quan hệ thuê mướn, không còn quan hệ chủ tớ. Nếu trong quá trình thuê mướn nô bộc mà có tình huống ẩu đả, ức hiếp, đều có thể báo cáo quan phủ.” “Nô bộc nếu nguyện ý tham gia quân đội, cũng có thể nhận được đất đai của riêng mình.”
Nghe Doanh Hiệp nói xong, Trương Lương lúc này trừng lớn hai mắt.
Tâm tư hắn vốn nhạy bén, lúc này đã nhận ra sự bất thường trong đó.
Những người vừa rồi đứng ra tố cáo quý tộc Lục quốc, phần lớn là nô bộc trong nhà quý tộc.
Ngày thường chịu đủ mọi ức hiếp, một khi có cơ hội, bọn họ tự nhiên sẽ là người đầu tiên phản kháng.
Mà việc tham gia quân đội để được chia ruộng đất này có thể kích thích tính tích cực của bách tính không sản nghiệp và nô bộc.
Bọn họ có ruộng đất của chính mình, sẽ chiến đấu vì lợi ích của bản thân, hiệu quả chiến đấu không thể so sánh với binh sĩ bình thường.
Doanh Hiệp công tử đây là muốn làm gì?
Chẳng lẽ là muốn mộ binh?
Nhưng mà, giữa Đại Tần và các nước chư hầu luôn luôn yên ổn, cũng không có vẻ gì là sắp có chiến sự.
Chẳng lẽ là vì mở rộng lãnh thổ?
Nghĩ đến đây, Trương Lương không khỏi thấy da đầu tê rần.
Đây không phải là hắn đoán mò, mà là Doanh Hiệp đang dự định để Đại Tần đi một con đường chưa từng có ai đi qua.
“Doanh Hiệp công tử thật sự là Bồ Tát cứu khổ cứu nạn giáng trần a!” “Hy vọng Doanh Hiệp công tử có thể ở lại Đông Quận mãi mãi, sống lâu trăm tuổi.”
Sau khi Doanh Hiệp công khai hai đạo pháp lệnh, tất cả bách tính không sản nghiệp và nô bộc có mặt tại đây đều vô cùng phấn khích.
Bọn họ tin tưởng những lời Doanh Hiệp công tử nói đều là thật.
Nếu không, Doanh Hiệp công tử đã không giết quý tộc Lục quốc ngay trước mặt bọn họ, cũng sẽ không tự mình ra mặt tuyên bố hai đạo pháp lệnh này.
“Hai đạo pháp lệnh này không chỉ được thực thi trong thành Tang Hải, mà còn được thực thi trên toàn bộ Đông Quận.” “Bởi vì ta muốn đạt được Thiên Hạ Đại Đồng.”
Doanh Hiệp quay đầu nói với Chư Cát Lượng:
“Gia Cát tiên sinh, ngươi hãy giải thích Thiên Hạ Đại Đồng cho bách tính nghe một lượt.” “Về sau, tất cả pháp lệnh đều sẽ dựa theo ‘Thiên Hạ Đại Đồng’, để toàn bộ bách tính Đông Quận đều có thể biết.” “Đây là thiên hạ của tất cả mọi người, nhiệm vụ thiết yếu của quan lại chính là vì nước vì dân, và phải có năng lực.” “Chẳng những phải làm việc thực tế vì bách tính, không được bóc lột bách tính, mà còn phải có năng lực nâng cao đời sống của bách tính.” “Để người già có nơi nương tựa, trẻ nhỏ được nuôi dưỡng, không lo cơm ăn áo mặc, trưởng bối từ ái, vãn bối hiếu thuận.” “Nếu có người già cô đơn, trẻ mồ côi, người không có khả năng tự nuôi sống bản thân, thì không chỉ quan phủ phải cứu tế, mà hàng xóm láng giềng xung quanh cũng phải chung tay giúp đỡ.”
Chư Cát Lượng giải thích đại khái ý nghĩa của Thiên Hạ Đại Đồng một cách đơn giản, rõ ràng, để tất cả mọi người đều có thể nghe hiểu.
Doanh Hiệp nhìn đám đông, có người nghe hiểu và rơi vào trầm tư, có người thì nghe không hiểu, vẫn mang vẻ mặt mờ mịt.
Đối với việc này, Doanh Hiệp cũng không nóng vội. Khi các chính sách của họ được áp dụng không ngừng, đến lúc đó mọi người sẽ thực sự hiểu rõ về Thiên Hạ Đại Đồng.
Để bọn họ thực sự cảm nhận được cuộc sống tốt đẹp, đến lúc đó chắc chắn sẽ không thể quay lại những tháng ngày đen tối trước kia.
Thiên Hạ Đại Đồng sẽ giống như một hạt giống, bén rễ nảy mầm trong lòng bọn họ.
Lúc này, Doanh Hiệp nhìn về phía đám người Tiểu Thánh Hiền Trang, vẻ mặt bình tĩnh.
Nhưng ba bốn ngàn bách tính phía sau hắn, khi nhìn về phía đám người Tiểu Thánh Hiền Trang, lại tràn đầy lửa giận.
Phải đối mặt với ánh mắt phẫn nộ của nhiều người như vậy, cho dù bình tĩnh như chưởng môn Phục Niệm cũng khó mà chịu đựng nổi, phải dời mắt đi.
Nhất là Nhan Lộ, hắn là người đầu tiên dời mắt đi.
Trước đó hắn đã từng bao nhiêu lần đứng ra bênh vực quý tộc Lục quốc, thì lúc này hắn lại xấu hổ bấy nhiêu.
Trương Lương cũng tương tự không dám nhìn thẳng vào mắt dân chúng.
Lúc này, bọn họ thà rằng giao đấu một trận ngươi chết ta sống với cao thủ, còn hơn phải đứng ở đây tiếp nhận lửa giận của bách tính.
So với bọn họ, ánh mắt Tuân Tử lại thản nhiên hơn nhiều, nhìn thẳng vào tất cả mọi người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận