Đại Tần: Bắt Đầu Kim Bảng Ra Ánh Sáng, Tổ Long Cầu Ta Đăng Cơ

Chương 46 tay cầm quạt lông lấy khăn buộc đầu! Thiên cổ nan đề, đẻ trứng gà hay là kê sinh trứng?

Chương 46: Tay cầm quạt lông khăn lượt! Vấn đề nan giải ngàn đời, gà đẻ trứng hay trứng nở ra gà?
“Đúng vậy, Gia Cát tiên sinh hẳn là biết về cuộc biện luận này chứ.”
Trương Lương gật đầu nói, vốn còn định giải thích cặn kẽ cho Chư Cát Lượng, ai ngờ lại bị Chư Cát Lượng ngắt lời, nói:
“Biện đề này tại hạ biết, không cần Trương Lương tiên sinh giải thích tường tận cho tại hạ.” “Đối với biện luận ‘bạch mã phi mã’, tại hạ cho rằng là chính xác. Ngựa và bạch mã là những khái niệm khác nhau. Mấu chốt của biện luận này nằm ở chữ ‘phi’ [非]. Chữ này có thể hiểu là ‘không phải là’ hoặc ‘không thuộc về’. Nói ‘bạch mã không phải là ngựa’ thì chính xác, còn nếu nói ‘bạch mã không thuộc về ngựa’ thì sai lầm. Bởi vậy, chữ ‘phi’ trong ‘bạch mã phi mã’ có nghĩa là ‘không phải là’, cho nên ‘bạch mã phi mã’ là chính xác.”
Lúc Chư Cát Lượng biện luận, ngữ khí lưu loát, trình tự rõ ràng, quan trọng nhất là không có chút sơ hở nào, khiến Trương Lương nhất thời không thể nào phản bác.
Điều quan trọng nhất là, cả hai người đều cho rằng biện đề này là chính xác, không có phe phản bác, thế này thì làm sao tiếp tục đây?
Trương Lương mặt mỉm cười nói:
“Gia Cát tiên sinh chẳng lẽ định nhận thua?”
Chư Cát Lượng lại lắc đầu nói:
“Cũng không phải, tại hạ chỉ tán đồng quan điểm này, chứ không phải là nhận thua.” “Nếu Trương Lương tiên sinh muốn tiếp tục, không bằng chúng ta biện luận một chút về ‘Khổng Tử không phải người quá thay’?”
Chư Cát Lượng trực tiếp hỏi ngược lại đối phương. Nhưng lời này vừa nói ra, Trương Lương biến sắc, lời của Chư Cát Lượng giống như đang mắng tổ sư gia của Nho Môn bọn họ.
“Tên tiểu tử miệng còn hôi sữa nhà ngươi, vậy mà dám trước mặt chúng ta làm nhục tổ sư gia?” Lập tức, các đệ tử Tiểu Thánh Hiền Trang đều phẫn nộ rút kiếm, ánh mắt sắc bén.
“Tất cả lui ra!” Thấy cảnh tượng này, Phục Niệm lập tức quát lớn, sắc mặt nghiêm túc nhìn các đệ tử Nho Môn đang la hét.
Biện luận luận đạo trong bách gia là chuyện rất nghiêm túc, người ngoài không được nhúng tay. Cho dù trong lòng có tức giận, cũng không được lên tiếng giữa chừng, đây là quy củ.
Nếu vì ở thế yếu mà muốn phá đám, thì biện luận còn có ý nghĩa gì nữa.
Năm đó lúc Tuân Tử và Mạnh Tử biện luận về Thiên Nhân, Thiện Ác, Vương Bá, nếu thường xuyên bị người khác xen vào ngắt lời, thì làm sao còn có những tư tưởng và áng văn chương được người đời truyền tụng và kính ngưỡng.
Thấy chưởng môn Phục Niệm lên tiếng quát lớn, các đệ tử Nho Môn lúc này mới yên tĩnh lại.
Chư Cát Lượng dường như không hề nghe thấy lời chửi rủa của các đệ tử Nho Môn, bình tĩnh nói với Trương Lương:
“Trương Lương tiên sinh có cần tiếp tục không?” “Nếu ngươi khăng khăng biện luận ‘bạch mã phi mã’, vậy tại hạ cũng muốn biện luận ‘Khổng Tử không phải người quá thay’.”
“Không cần, Trương Lương nhận thua. Chỉ là không biết Gia Cát tiên sinh có cao kiến gì không?” Ngữ khí Trương Lương trở nên lạnh nhạt, lựa chọn nhận thua, dùng cách vòng vo để hỏi lại đối phương.
Mặc dù bị đối phương bắt được sơ hở, không cam lòng, nhưng hắn chấp nhận thua.
Có điều, tiền đề là Chư Cát Lượng thực sự kinh luân đầy bụng, khiến hắn thua tâm phục khẩu phục.
“Vậy để tại hạ nói một biện đề.” “Tại hạ vốn sống bằng nghề cày ruộng, nên trong nhà có nuôi gà vịt. Nhưng tại hạ phát hiện, gà mái đẻ trứng, trứng lại ấp ra con gà con, cứ thế tuần hoàn. Bởi vậy vấn đề nảy sinh: đến tột cùng là gà đẻ trứng hay là trứng sinh gà đâu?” Chư Cát Lượng bình thản nhìn Trương Lương, nêu ra biện đề của mình.
Biện đề này vừa đưa ra, Phục Niệm và Nhan Lộ đứng bên cạnh, hai người trong mắt lập tức loé lên tinh quang. Sự quỷ biện của biện đề này không thua gì ‘bạch mã phi mã’ do Danh gia nêu lên.
Thậm chí còn thâm ảo hơn cả ‘bạch mã phi mã’, hơi không cẩn thận là sẽ bị sa vào trong đó.
Nếu Chư Cát Lượng xuất thân từ Danh gia, hắn hoàn toàn có thể dùng biện đề này quét ngang toàn bộ Cửu Châu đại địa, đạt tới địa vị siêu nhiên trong Danh gia.
Trương Lương nhất thời bị làm khó, cho dù tài học đầy bụng, cũng không biết trả lời vấn đề này thế nào.
Cảm giác như rơi vào một vòng lặp vô hạn, làm thế nào cũng không tìm ra lối thoát.
Bởi vậy, sau khi suy nghĩ thật lâu, Trương Lương hướng Chư Cát Lượng thỉnh giáo:
“Không biết Gia Cát tiên sinh có kiến giải gì về vấn đề này không?” “Biện đề này quá mức thâm ảo, tại hạ nghĩ mãi không ra lối thoát, xin thỉnh giáo cao kiến của Gia Cát tiên sinh.”
Mặc dù ngữ khí Trương Lương khiêm tốn, nhưng trong lòng hắn đoán chắc chính Chư Cát Lượng cũng không thể đưa ra lời giải đáp.
“Vấn đề này là tại hạ tình cờ biết được, nghĩ mãi vẫn không tìm ra đáp án. Nếu Trương Lương tiên sinh không trả lời được, vậy các vị đang ngồi đây đều là những người đọc đủ thi thư, chắc hẳn có thể cho tại hạ đáp án?” Chư Cát Lượng nói thẳng mình không có đáp án, còn đẩy vấn đề cho đám người Tiểu Thánh Hiền Trang.
Chỉ thấy ánh mắt Chư Cát Lượng lướt qua Phục Niệm, Nhan Lộ cùng tất cả đệ tử nhập môn đang ngồi, đáp lại hắn là cả sảnh đường im phăng phắc.
Người nào da mặt mỏng một chút thì trực tiếp che mặt không dám nhìn thẳng vào Chư Cát Lượng.
Lúc này Chư Cát Lượng cười lớn nói:
“Đây chính là Nho Môn danh tiếng lẫy lừng thiên hạ ư? Vậy mà không một ai có thể giải đáp thắc mắc cho tại hạ. Như vậy lại có chút không tương xứng với tài danh của các vị, quả thực làm ô nhục cái danh nhã nhặn.”
Các đệ tử Tiểu Thánh Hiền Trang nghe vậy, đồng loạt đập bàn đứng dậy, chất vấn Chư Cát Lượng:
“Đúng là chúng ta không cách nào phản bác, nhưng chẳng phải chính ngươi cũng không giải thích được đó sao?”
“Tại hạ luôn ngưỡng mộ Nho Môn, hôm nay lại càng vui mừng khôn xiết vì được biện luận cùng Trương Lương tiên sinh. Vốn tưởng rằng sẽ biện luận về các biện đề của Nho Môn, ai ngờ Trương Lương tiên sinh lại dùng biện đề của Danh gia để hỏi tại hạ.” Chư Cát Lượng nói đến đây, nhìn chăm chú vào các đệ tử Nho Môn. Mặc dù hắn không biết võ công, nhưng đôi mắt lại cực kỳ có thần, khiến người ta có chút không dám đối diện.
“Biện đề tuy là tại hạ nêu ra, mặc dù tại hạ không biết đáp án, nhưng chưa bao giờ che giấu điều đó.” “Chỉ biết tầm chương trích cú, đúng là hạng hủ nho đời nay vậy. Làm sao có thể hưng thịnh quốc gia, làm nên nghiệp lớn? Xem lại những người như Y Doãn từng cày ruộng ở đất Tân, Lã Vọng (Tử Nha) từng câu cá ở sông Vị, hay Trương Lương, Trần Bình. Những hạng người như Đặng Vũ, Cảnh Yểm đều có tài kinh bang tế thế, ta chưa từng nghe nói họ cả đời nghiên cứu kinh điển nào. Chẳng lẽ cũng gọi là thư sinh, chỉ biết quanh quẩn nơi bút nghiên, bàn chuyện hão huyền, đùa giỡn chữ nghĩa mà thôi ư?”
Đám người Tiểu Thánh Hiền Trang nghe vậy, sắc mặt mỗi người mỗi khác, các đệ tử Nho Môn đều tỏ vẻ tức giận bất bình.
Còn Phục Niệm và Nhan Lộ thì thân thể và tinh thần đều chấn động, cảm thấy hai mắt như bừng sáng, tựa như một tia nắng mặt trời chiếu rọi vào lòng, có điều gì đó đã thay đổi.
Trương Lương lúc này đứng giữa sân, mặt cũng đỏ bừng, hận không thể biến mất ngay tại chỗ.
Mặc dù lời nói của Chư Cát Lượng khiến hắn vô cùng xấu hổ, nhưng hắn lại không thể không bội phục Chư Cát Lượng từ tận đáy lòng.
Bởi vì lời nói của Chư Cát Lượng đã khiến tầm nhìn của hắn có sự thay đổi mới, khiến hắn được gợi mở rất nhiều.
Người có thể nói ra những lời lẽ như vậy, có thể thấy tài trí của Chư Cát Lượng không phải người thường có thể so bì.
“Nói rất hay!” Đúng lúc này, từ Tiểu Thánh Hiền Trang đi ra một vị lão giả, tuy tóc bạc trắng nhưng tinh thần lại vô cùng phấn chấn.
Quần áo mộc mạc, nhưng đôi mắt lại cực kỳ có thần, trong mắt tràn đầy trí tuệ, chỉ cần bị hắn nhìn thoáng qua, liền có cảm giác bị nhìn thấu tâm can.
Phục Niệm, Nhan Lộ và Trương Lương ba người, sau khi nhìn thấy lão giả, lập tức đứng dậy kính cẩn hành lễ.
Chư Cát Lượng thấy lão giả đi ra, miệng vẫn không hề nể nang, nói:
“Đức hạnh của người quân tử, lấy tĩnh để tu thân, lấy kiệm để dưỡng đức. Không đạm bạc thì không tỏ rõ được chí hướng, không yên tĩnh thì không nhìn xa trông rộng được. Việc học cần tĩnh, tài năng cần học. Không học thì không mở rộng được tài năng, không có chí thì không thành được việc học. Phóng túng buông thả thì không thể tinh luyện ý chí, nóng nảy mạo hiểm thì không thể tu dưỡng tâm tính. Năm tháng trôi đi theo thời gian, ý chí mất dần theo ngày tháng, rồi sẽ khô héo rơi rụng, phần nhiều không còn giúp ích gì cho đời, buồn bã nơi nhà tranh xơ xác, hối hận sao cho kịp!”
Lão giả nghe vậy, trước tiên là sững sờ, sau đó bật cười ha hả đầy phóng khoáng.
Chắc hẳn hắn cũng không ngờ, đối phương lại không hề nể nang chút nào như vậy.
“Ha ha ha, đã nhiều năm như vậy, ta, Tuân Huống, lại gặp được một người thú vị đến thế.” “Thật thống khoái! Có thể so với năm đó biện luận cùng Mạnh Tử tại Tắc Hạ Học Cung.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận