Đại Tần: Bắt Đầu Kim Bảng Ra Ánh Sáng, Tổ Long Cầu Ta Đăng Cơ

Chương 458: đáng sợ kiêu quả quân, tan tác!

Chương 458: Kiêu Quả quân đáng sợ, tan tác!
Lý Mật căn bản không kịp thực hiện bất kỳ động tác nào, liền bị người ta kéo trực tiếp xuống ngựa.
Thân thể hắn nặng nề ngã xuống đất, khóe miệng tràn ra một tia máu tươi.
“Ta…” Lý Mật vừa định mở miệng, đã thấy vị binh sĩ kéo hắn bị một mũi tên trực tiếp xuyên thủng lồng ngực, chết ngay tại chỗ.
Trong chốc lát, Lý Mật đầu đầy mồ hôi.
Nếu không phải vị binh sĩ kia kéo mình xuống ngựa, thì mũi tên kia đã trực tiếp xuyên thủng thân thể hắn rồi.
Đúng lúc này, một tiếng gào thét tức giận vang lên từ phương xa.
“Nghịch tặc, ta muốn lấy mạng ngươi!” Cách Lạc Dương Thành rất xa, trên một con đường lớn rộng rãi, một người thanh niên thân mặc áo giáp trắng như tuyết, trong tay cầm một thanh trường kiếm rộng bản, đang cưỡi trên một con tuấn mã cao lớn, lao nhanh về phía Lý Mật.
Trên khuôn mặt người kia tràn đầy sát khí.
Mà phía sau hắn là từng hàng binh sĩ mặc áo giáp.
“Kẻ nào xâm phạm đô thành Đại Tùy của ta, Kiêu Quả quân Đại Tùy của ta tất diệt kẻ đó!” Vị chủ tướng trẻ tuổi vung trường kiếm, chém một kiếm về phía một chiến sĩ quân Ngoã Cương trước mặt.
Ngay giây sau, thanh kiếm liền trực tiếp xuyên thủng ngực người này.
Người thanh niên này chính là chủ tướng Kiêu Quả quân, Tư Mã Đức Kham.
Mà sau lưng hắn, các binh sĩ đi theo, trong hai mắt cũng đều tràn đầy sát khí, như muốn chém hết tất cả kẻ địch dám đến xâm phạm.
“Đáng chết, cứu mạng a!” Lý Mật bị dọa đến hồn phi phách tán, không kịp suy nghĩ nhiều, lập tức co cẳng bỏ chạy.
Trong miệng không ngừng phát ra những tiếng kêu cứu đinh tai nhức óc.
Rất rõ ràng, hắn đã bị khí thế của đối phương áp đảo.
Một vị tướng sĩ đi cùng hắn vội vàng trở mình lên ngựa, tay cầm trường kiếm, lao về phía Tư Mã Đức Kham.
Binh lính phía sau họ, thấy vị tướng quân này anh dũng như vậy, cũng hét lớn một tiếng, cùng nhau xông lên.
Tám vạn đại quân Ngoã Cương và một vạn Kiêu Quả quân chiến đấu cùng nhau.
Mà lúc này, những người đang xem hình ảnh trên quyển trục màu vàng mới phát hiện, vị tướng quân Ngoã Cương anh dũng xông lên phía trước nhất kia chính là Tần Quỳnh danh tiếng lẫy lừng.
Mọi người đều kinh ngạc.
Mặc dù Tần Quỳnh bây giờ nhìn qua cũng chỉ khoảng 20 tuổi, nhưng bọn họ vẫn nhận ra Tần Quỳnh.
“Thì ra Tần Quỳnh tướng quân còn có một đoạn quá khứ như vậy.” “Tần Tướng quân quả nhiên danh bất hư truyền, Lý Mật kia đều bị dọa sợ mất mật, mà hắn lại không hề sợ hãi.” Toàn bộ Cửu Châu Đại Lục đều đang thán phục sự anh dũng của Tần Quỳnh.
Tần Quỳnh của Đại Đường, lúc còn trẻ đã thanh danh hiển hách.
Về sau nhờ cơ duyên xảo hợp, làm quen với Lý Thế Dân, gia nhập vào phe của hắn.
Sau đó càng lập được không ít công lao.
Ai mà ngờ được, hắn từng là một trong những tướng lĩnh của quân Ngoã Cương.
Trong viện.
“Xem ra, chuyện của ngươi chẳng mấy chốc sẽ truyền khắp toàn bộ Cửu Châu Đại Lục.” Trình Giảo Kim cười nói với Tần Quỳnh.
Chuyện cũ của Tần Quỳnh, mọi người đều biết.
Tần Quỳnh sắc mặt âm trầm, nhìn chằm chằm vào quyển trục màu vàng.
Tuyệt đối không ngờ rằng, chuyện này vậy mà lại bị phơi bày trước mặt mọi người.
Chuyện xảy ra tiếp theo, đối với hắn mà nói, đơn giản là nỗi sỉ nhục cả đời.
Ngay lúc mọi người đang bàn tán xôn xao, hình ảnh trên quyển trục màu vàng lại chuyển.
Hai quân đang tiến hành một trận huyết chiến.
Tư Mã Đức Kham vung kiếm liên tục, dẫn đầu tàn sát kẻ địch.
Tư Mã Đức Kham hung hãn không sợ chết, cho dù lấy một địch trăm cũng không hề sợ hãi.
Một vạn thiết kỵ, vũ trang đầy đủ, ánh mắt băng giá.
Với ánh mắt coi cái chết nhẹ tựa lông hồng, nhìn chằm chằm vào quân địch trước mặt.
Kiêu Quả quân, người người đều cầm trường mâu và các loại vũ khí, không ngừng vung lên trên chiến trường, chặt bay đầu địch nhân.
Một lượng lớn máu tươi phun ra, nhuộm đỏ áo giáp của bọn họ.
Cho dù bị đánh đến mình đầy thương tích, bọn họ cũng không hề sợ hãi.
Thậm chí không hề có ý nghĩ cứu chữa.
Vai phải của một binh sĩ Kiêu Quả quân bị chặt đứt.
Bộ khôi giáp trên người đã sớm bị máu thấm đẫm.
Kiếm và rìu trong tay cũng đều rơi trên mặt đất.
Nhưng hắn vẫn cố gắng chống đỡ thân thể, nhảy xuống ngựa.
Lao người tới, xông thẳng về phía địch nhân phía trước.
Há cái miệng lớn như chậu máu, trực tiếp xé rách một mảng thịt trên cổ một người.
Binh sĩ Ngoã Cương bị cắn lập tức phát ra một tiếng kêu thảm thiết đau đớn.
Trên cổ mất đi một mảng thịt lớn, máu tươi bắn tung tóe.
Cảnh tượng này khiến đám binh sĩ Ngoã Cương phía sau hắn giật nảy mình.
Kiêu Quả quân này chính là ác ma!
Kiêu Quả quân giống như những con rối không biết đau đớn.
Chỉ mong có thể giết được càng nhiều địch nhân.
Một cuộc tàn sát liên miên không dứt diễn ra trong thành Lạc Dương.
“Thật lợi hại, thật đáng sợ…” Trên khắp Cửu Châu Đại Lục, tất cả những người thấy cảnh này đều không kìm được mà hít vào một ngụm khí lạnh.
Hoàng cung Đại Tần.
“Đội quân Kiêu Quả này quả thật khiến trẫm kinh ngạc, rất có phong thái binh sĩ Đại Tần của ta.” Doanh Chính khen Kiêu Quả quân không ngớt lời.
Dù cho Đại Tùy này trước nay không được hắn để vào mắt, nhưng thực lực và nghị lực của Kiêu Quả quân này quả thực đáng tôn kính.
Mông Điềm và Vương Tiễn bên cạnh thấy cảnh này cũng trợn mắt há mồm.
Đội Kiêu Quả quân không sợ chết này quả thực có mấy phần giống với binh sĩ Đại Tần.
Cũng không biết đã qua bao lâu.
Bên trong thành Lạc Dương, khắp nơi đều là một màu máu đỏ.
Hàng vạn binh sĩ vẫn đang tiếp tục chiến đấu.
Mặt đất dưới chân bọn họ đều bị máu tươi nhuộm đỏ.
Trường kiếm của Tư Mã Đức Kham đã dính đầy máu tươi.
Cũng không biết đã có bao nhiêu người bị hắn chém giết.
Giờ khắc này, hắn như đang bước đi giữa một biển người chết.
Sát khí ngút trời, máu me đầm đìa.
Cảnh tượng này khiến binh sĩ xung quanh nhìn thấy đều kinh hồn táng đởm.
Đối mặt với ác ma đáng sợ như vậy, bọn họ không muốn phải chịu cái chết oan uổng.
Ngay lúc này, một tiếng kèn lệnh vang dội vang vọng khắp chiến trường.
Tất cả binh sĩ đều sững sờ, ngay cả Tần Quỳnh người đầy máu me cũng ngây người ra.
Giây tiếp theo, ánh mắt hắn liền nheo lại.
Đó là tiếng kèn hiệu từ quân Ngoã Cương.
Đây là lệnh rút lui!
Tần Quỳnh hai mắt trợn trừng, vẻ mặt không thể tin nổi.
Người có tư cách hạ lệnh này chính là Lý Mật.
Có nhầm không vậy?
Tám vạn đại quân đối đầu với một vạn, lại có thể bị khí thế đối phương dọa lui sao?
Tần Quỳnh không cam tâm.
Nhưng khi tiếng kèn lệnh này vang lên, tất cả tướng sĩ Ngoã Cương, lại như thể nhìn thấy cọng cỏ cứu mạng, dùng tốc độ nhanh nhất lao ra khỏi cửa thành.
Tám vạn quân Ngoã Cương lập tức hỗn loạn thành một đoàn.
Ngay cả Tần Quỳnh cũng bị bộ hạ của mình kéo đi, buộc phải rời khỏi thành.
“Chư vị tướng sĩ, hãy theo ta diệt phản quân!” “Không được để sót một tên!” Tư Mã Đức Kham phát ra một tiếng gào thét đinh tai nhức óc.
Đôi mắt hắn hiện đầy tơ máu.
Trên người hắn tràn đầy khí tức khát máu.
Tốc độ hắn cực nhanh, lao đến trước mặt một kẻ địch, một đao chém ngang lưng.
Kiêu Quả quân xung quanh thấy cảnh này lập tức hưng phấn hẳn lên.
Bọn họ vừa hô hào vừa xông tới.
Ngược lại, tám vạn quân Ngoã Cương kia như một dòng lũ lớn, cuồn cuộn lao về phía cửa thành.
Cứ như thể kẻ đang truy sát phía sau bọn họ là ác ma đến từ địa phủ vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận