Cố Lên A, Võ Bác Sĩ

Chương 273: Lấy được thưởng! (1)

Chương 273: Nhận thưởng! (1)
Võ Tiểu Phú mỉm cười tiếp nhận những vật này.
"Ta mới gia nhập hội, có một vài quy tắc còn chưa rõ ràng lắm, sau này còn phải thỉnh giáo và học hỏi nhiều hơn từ Thẩm lão sư."
Nụ cười trên mặt Thẩm Giai Minh càng thêm nồng đậm, "Không có gì, không có gì, thật ra cũng không có nhiều quy tắc, chúng ta..."
Không cần Võ Tiểu Phú hỏi thêm, Thẩm Giai Minh đã bắt đầu giới thiệu cho Võ Tiểu Phú tất cả những thứ liên quan đến Hội Y học Hoa Quốc, đúng là không có bao nhiêu quy tắc. Dù sao đây cũng là một tổ chức tự do, không phải là bộ môn giám sát có tính cưỡng chế gì, bình thường thì bọn họ cũng đều là bác sĩ, cũng chỉ là một vài hoạt động hay hội nghị yêu cầu bọn họ có mặt một chút mà thôi.
Mà sau khi Võ Tiểu Phú trở thành quản sự, có lẽ còn phải gánh vác một số công việc trong hội, đóng góp một chút cho hội.
Đương nhiên, đây cũng chỉ là quyền lực đi kèm với nghĩa vụ tương ứng mà thôi.
Cách nói chuyện của Thẩm Giai Minh rất dễ khiến người ta có thiện cảm. Cứ như vậy, Võ Tiểu Phú dần dần bắt đầu thân cận Thẩm Giai Minh, ân, theo thời gian trôi qua cũng là không kìm được mà "phát thẻ người tốt" cho hắn.
"Đúng rồi, bác sĩ Võ, nghe nói Rc1 là do cậu chủ trì phát minh."
Võ Tiểu Phú đang định thuận thế gật đầu, nhưng trong lòng lại bất chợt cảnh giác, cẩn thận nhìn Thẩm Giai Minh, Võ Tiểu Phú chậm rãi gật đầu rồi lại lắc đầu, "Chỉ là đưa ra một chút ý tưởng mà thôi, chỉ có thể nói là kết quả của sự cố gắng chung của cả đội."
Thẩm Giai Minh nhìn dáng vẻ của Võ Tiểu Phú, cũng cười cười, "Không cần khẩn trương như vậy, chỉ là tùy tiện trò chuyện thôi, cậu đã xin độc quyền rồi, chẳng lẽ còn sợ bị người khác đoạt mất sao, thoải mái một chút. Rc1 hiện tại đã cơ bản thông qua kiểm nghiệm lâm sàng, sợ là rất nhanh sẽ có thể lên sàn.
Hiệu quả ta đã tìm hiểu qua, thật sự rất tốt, một khi đưa ra thị trường, e là các loại thuốc nhắm trúng đích khác trên thị trường trị ung thư trực tràng sẽ phải bị đào thải. Bác sĩ Võ, phát minh này của cậu quả thực đã làm rạng danh Hoa Quốc chúng ta.
Sau này bách tính Hoa Quốc chúng ta, cũng thật là có phúc.
Chỉ có điều, bác sĩ Võ, về phương diện định giá, cậu có thể tiết lộ cho ta một chút được không?"
Định giá!
Võ Tiểu Phú hơi nghi hoặc, thật ra, cho dù có phải là tự chủ nghiên cứu phát minh thuốc hay không, việc định giá đều có một giới hạn giám sát nghiêm ngặt, không phải là, thuốc do ngươi nghiên cứu, thì ngươi muốn định giá bao nhiêu cũng được.
Dường như nhìn ra ánh mắt nghi hoặc của Võ Tiểu Phú, Thẩm Giai Minh cười lắc đầu, "Bác sĩ Võ, xem ra cậu còn chưa hiểu rõ giá trị của Rc1, hiệu quả của loại thuốc này đã vượt qua những loại dược vật khác trên thị trường, định giá chắc chắn cũng phải cao hơn những loại dược vật khác rất nhiều.
Chúng ta cũng là đại quốc về ung thư trực tràng, Rc1 đối với bọn họ mà nói, chắc chắn là một tin mừng, nhưng Rc1 vừa mới lên sàn, chắc chắn không thể vào danh mục bảo hiểm y tế. Cứ như vậy, áp lực đối với người bệnh sẽ rất lớn, cho nên."
Cho nên! Thẩm Giai Minh hy vọng Võ Tiểu Phú hạ thấp giá cả một chút?
Nghĩ đến đây, Võ Tiểu Phú ngược lại lại bình tĩnh, "Thẩm lão sư, ngài yên tâm, Rc1 được nghiên cứu ra là để chữa bệnh cứu người, không phải lấy mục đích mưu cầu lợi nhuận, cho nên định giá sẽ không quá cao, chỉ cần ở trên mức bình quân là được."
Thẩm Giai Minh nghe vậy, không khỏi ngây người, thuốc đặc trị không kiếm tiền, làm sao có thể?
Bất quá, hắn cũng đột nhiên nghĩ đến, nghe nói Tân Nam Y Dược là sản nghiệp của gia đình Võ Tiểu Phú, nếu là như vậy, tiểu tử trước mắt này, thật sự có thể không vì kiếm tiền mà làm ra thứ như vậy?
Nghĩ tới đây, Thẩm Giai Minh nhìn Võ Tiểu Phú thêm hai lần, có một nhận thức sâu hơn.
Bất quá, chuyện này cũng không tốt.
"Bác sĩ Võ, ta không có ý đó, việc nghiên cứu phát minh thuốc cần lượng tài chính lớn, ta biết rõ điều đó. Năng lực nghiên cứu khoa học của cậu rõ như ban ngày, đầu tiên là Bố Tật Linh, bây giờ lại là Rc1, chúng ta cũng hy vọng bác sĩ Võ sau này có thể nghiên cứu ra càng ngày càng nhiều thuốc đặc hiệu.
Chỉ là, thuốc đã được nghiên cứu ra trong nước, độc quyền cũng ở trong nước, chúng ta luôn hy vọng có thể tạo phúc cho người trong nước một chút, giá cả nhất định phải ở mức cao nhất, như vậy mới có lợi cho tuần hoàn thị trường.
Bác sĩ Võ, đã cậu có lòng này, cậu xem ta nói như vậy có được không, trong nước cho cái tỷ lệ mua ba tặng một."
Tỷ lệ mua ba tặng một!
Võ Tiểu Phú lập tức hiểu ý của Thẩm Giai Minh, tặng thuốc là một sách lược, một mánh lới trong kinh doanh của các hãng dược. Nghe nói có tặng thuốc, rất nhiều người đã cảm thấy rất hời, thật ra thì, người trong ngành đều hiểu.
Bất quá, có tặng vẫn tốt hơn là không có gì.
Thông thường tặng thuốc, kỳ thật phần lớn cũng chính là mười tặng một, mười tặng hai, không đáng kể, nếu đã ra thị trường một thời gian dài, thì sẽ là mười tặng ba.
Tỷ lệ mua ba tặng một, thật sự là chưa từng có, nhất là đối với thuốc mới lần đầu đưa ra thị trường.
Như vậy thì, lợi nhuận thật sự là không còn bao nhiêu.
Ít nhất là so với việc nghiên cứu phát minh thuốc thì là như vậy, bất quá, Thẩm Giai Minh lại nói trong nước, ý tứ rất rõ ràng, đây là muốn dùng tiền của nước ngoài, nuôi dưỡng trong nước.
Võ Tiểu Phú suy nghĩ một chút, cũng không cảm thấy có vấn đề gì.
Ý tưởng này rất tốt, so với việc hắn nghĩ trực tiếp giảm giá bán trước đó thì tốt hơn rất nhiều. Thị trường, vĩnh viễn là một từ ngữ cần thiết phải chú ý, đồ tốt thì luôn đắt, đây là khái niệm từ trước đến nay của mọi người, nếu đồ tốt mà làm từ thiện, thì những con đường khác làm sao có thể sống?
Nếu thật sự khư khư cố chấp, sợ là sẽ chuốc lấy thù oán.
Ngược lại làm theo cách của Thẩm Giai Minh, không chỉ là sẽ không gây rối loạn thị trường, mà còn giảm bớt gánh nặng cho người bệnh, còn có thể giúp xí nghiệp có đủ tài chính để tiếp tục đầu tư vào nghiên cứu phát minh, một công ba việc.
Đúng là lão giáo sư, suy nghĩ vấn đề vẫn toàn diện hơn so với thanh niên như Võ Tiểu Phú.
"Vẫn là Thẩm lão sư suy nghĩ toàn diện, vậy cứ như thế đi. Nói thật, khoảng thời gian này ta ở nông thôn, tình hình của Rc1, ta đều không có quá mức chú ý, lần này sau khi trở về, ta sẽ trao đổi với bọn họ, chuyện này có thể quyết định."
Thẩm Giai Minh nghe vậy cũng mỉm cười.
"Hiệu quả xét nghiệm chúng ta đều đã xem qua, ở đây sau khi trao đổi với cậu, cậu có thể chấp nhận, Tân Nam Y Dược có thể cho lên sàn."
A?
Võ Tiểu Phú sau đó mới hiểu ra, hắn lúc này mới nhớ tới, hình như năng lượng của Hội Y học Hoa Quốc mà mình tham gia còn lớn hơn mình tưởng tượng, thuốc đưa ra thị trường, căn bản là không thể tách rời sự ủng hộ của Hội Y học Hoa Quốc.
Kỳ hạn thí nghiệm lâm sàng này, thoạt nhìn vừa dài lại vừa ngắn, nhưng chỉ cần đạt được sự đồng ý của Hội Y học Hoa Quốc, kỳ hạn này tuyệt đối có thể rút ngắn lại, đương nhiên, tiền đề là hiệu quả phải ở trạng thái lý tưởng.
Thậm chí chỉ cần được Hội Y học Hoa Quốc đồng ý, rất nhiều khâu phía sau cũng sẽ thông suốt.
Ngược lại, nếu Võ Tiểu Phú không chấp nhận, có lẽ sẽ phải kéo dài thêm một chút, từ từ hiệp thương, cho đến khi đạt được kết quả mà cả hai bên đều hài lòng.
Thì ra là thế, đây có lẽ cũng là một lợi ích khi gia nhập Hội Y học Hoa Quốc.
"Vậy thì cảm ơn Thẩm lão sư."
"Phải cảm ơn cậu, thật ra ở phương diện này, Hoa Quốc chúng ta còn lạc hậu hơn so với nước ngoài. Ta trước đó không phải là nịnh nọt cậu, bác sĩ Võ, cậu thật sự đã giúp chúng ta lấy lại thể diện. Rc1 một khi được đưa ra thị trường, cậu sợ là sẽ nhận thưởng mỏi tay.
Sau này, chúng ta cũng hy vọng có thể thấy được càng ngày càng nhiều nghiên cứu của cậu ra mắt. Cậu có lẽ không biết, lúc cậu vừa mới vào cửa, lần đầu tiên ta nhìn thấy cậu, ta đã thật sự kinh ngạc.
Nghĩ tới cậu còn trẻ, nhưng không ngờ cậu còn trẻ như vậy, mới có hai mươi sáu tuổi, vậy mà đã có thành tựu như thế này, phẫu thuật đã giỏi, nghiên cứu khoa học cũng có thể đảm đương, lão Vu thật sự là nhặt được bảo vật rồi."
Sau đó là màn khen ngợi lẫn nhau, Võ Tiểu Phú rời khỏi nơi này khi đã hơn hai giờ đồng hồ.
Cao Duệ Đạt uống trà đến nỗi phải đi vệ sinh hai lần.
Thẩm Giai Minh đưa mắt nhìn Võ Tiểu Phú rời đi, theo bản năng vuốt vuốt tóc, tuổi trẻ thật tốt, tóc thật dày.
Bạn cần đăng nhập để bình luận