Cố Lên A, Võ Bác Sĩ

Chương 199: Cứu tràng (3)

**Chương 199: Cứu nguy (3)**
Chỉ có điều, David dường như càng phát ra sốt ruột, bồn chồn.
Bởi vì thời gian đang trôi qua rất nhanh, David trong lúc tiến hành phẫu thuật, lại còn không ngừng nhìn thời gian trên màn hình điện tử.
Phải biết, đây chính là điều tối kỵ của bác sĩ. Bác sĩ phẫu thuật, ngoại trừ những thao tác cần ghi chép lại thời gian, yêu cầu bản thân phải nắm rõ, thì những lúc khác, cơ bản đều phải tập trung, mắt không rời khỏi trường phẫu thuật. Bây giờ David như thế này, quả thực có chút thiếu nghiêm cẩn, dù sao tinh lực của con người là có hạn.
Phẫu thuật là để cứu người, tập trung trăm phần trăm tinh lực còn e là không đủ, huống chi ngươi còn phân tán một chút tinh lực để tính toán thời gian.
Bệnh nhân dưới tay David không phải là mô hình, mà là bệnh nhân sống sờ sờ.
"Tiểu Phú."
Cù Dĩnh cũng là nhìn thấy Võ Tiểu Phú đang chau mày, tiến lên nắm lấy tay Võ Tiểu Phú, Võ Tiểu Phú lúc này mới giãn lông mày ra.
"Không có việc gì."
Kỳ thật Stephany còn nhíu mày sâu hơn so với Võ Tiểu Phú, ngoài cuộc tỉnh táo, trong cuộc u mê, Võ Tiểu Phú đều có thể nhìn rõ mọi thứ, Stephany tự nhiên cũng có thể nhìn rõ.
Đừng nói là Stephany, ngay cả hai trợ thủ trên bàn phẫu thuật, y tá phối hợp phẫu thuật cùng bác sĩ gây mê lúc này đều có chút bất an.
Bọn hắn cùng David không phải lần đầu tiên phối hợp, nhất là hai trợ thủ, hai người này gần như là trợ thủ cố định của David. Làm trợ thủ cố định, bọn hắn chưa từng gặp qua David làm phẫu thuật mà vội vàng như thế này, vẫn luôn là ung dung, nhàn nhã, cho người ta một loại cảm giác tự tin, nhưng hôm nay, phẫu thuật làm thô ráp đã đành, còn vội vàng, chẳng lẽ ca phẫu thuật này thật sự nguy hiểm như vậy, bệnh nhân nhất định phải nhanh chóng kết thúc phẫu thuật mới được sao.
Nhưng tư liệu bệnh án đều là do hai trợ thủ chuẩn bị, liếc mắt nhìn nhau, cùng lắc đầu.
Ý tứ rất rõ ràng, không có a, hẳn là có thể kéo dài được bốn, năm tiếng.
Có lòng muốn nhắc nhở, nhưng hai trợ thủ suy nghĩ một hồi, vẫn là không gây chuyện, đây chính là David, người khác nào có tư cách nói gì, đừng nói là bảo David chậm lại, dù chỉ là một chút ý kiến, David cũng sẽ không nghe, chỉ có điều, trong lòng mọi người trên bàn phẫu thuật càng phát ra bất an.
Âm thầm cầu nguyện ca phẫu thuật đừng có bất kỳ sự cố nào, bằng không, bọn hắn đều phải cùng nhau xui xẻo.
Ừm!
Ngay lúc này, động tác của tất cả mọi người trên bàn phẫu thuật đều khựng lại, ngay cả David động tác cũng chậm theo.
Ở giữa tầm nhìn phẫu thuật chính là mạch máu cửa gan, chỉ có điều lúc này mạch máu cửa gan không giống như bình thường bọn hắn nhìn thấy, mà là bị khối u xâm nhập.
Bị trực tiếp xâm nhập cửa gan mạch máu, đã bị khối u kéo dài bao bọc, giống hệt như lần Võ Tiểu Phú làm ca phẫu thuật ung thư túi mật mở rộng điều trị tận gốc đầu tiên, gặp phải tình huống tương tự.
Chỉ có điều, ca phẫu thuật kia, Võ Tiểu Phú coi như may mắn, sau khi bóc tách, trong mạch máu cửa gan không có khối u bao trùm, không bị cắt bỏ trực tiếp.
Cũng không biết, tình huống lần này có gì khác biệt hay không.
Võ Tiểu Phú lại nhíu mày, quả nhiên giống như hắn đã nghĩ, lúc xem bệnh án, kết hợp với triệu chứng của bệnh nhân, Võ Tiểu Phú đã cảm thấy mạch máu gan của người bệnh khẳng định sẽ có vấn đề.
Hemoglobin thấp hơn bảy mươi, huyết áp thường thường xuất hiện thoáng qua tình huống tăng cao.
Khả năng rất lớn chính là mạch máu cửa gan bị khối u xâm nhập, mà lại dựa theo Võ Tiểu Phú suy đoán, rất có thể mạch máu cửa gan của người bệnh đã bị ăn mòn từ bên trong, nói cách khác, David rất có thể không có được vận khí như hắn lúc trước. Loại tình huống này, độ khó của ca phẫu thuật này, coi như tăng lên thẳng đứng.
Nếu thật sự như thế, Võ Tiểu Phú cảm thấy, cho dù là tự mình làm, cũng phải mất hai giờ, mà David...
Ừm!
Còn nhìn thời gian!
Võ Tiểu Phú nhìn động tác của David, đúng là đang xem đồng hồ, cắn răng giậm chân một cái, trực tiếp đi lên.
Khá lắm!
Nhìn động tác của David, Võ Tiểu Phú đều giật nảy mình.
Chậm một chút! Chậm một chút!
Phong thủy luân chuyển, lúc này Võ Tiểu Phú rốt cuộc cảm nhận được tâm trạng của Vu Sĩ Phụ bọn hắn khi hắn làm phẫu thuật lần trước, ân, chính là loại cảm giác này, điên cuồng hô chậm lại, nhưng David tựa như là phanh hỏng, chỉ muốn nhanh chóng bóc tách mạch máu.
Nhưng mạch máu bên trong đã bị u ác tính xâm nhập và không bị xâm nhập là hai loại tình huống hoàn toàn khác biệt.
Bởi vì đơn thuần bao bọc cửa gan mạch máu, sẽ không giòn như vậy, nhưng một khi bị u ác tính xâm nhập, cửa gan mạch máu này, cơ bản đụng một cái liền vỡ, Võ Tiểu Phú hiện tại không ở trên bàn phẫu thuật, cho nên không mở được lĩnh vực, căn bản không biết mạch máu của người bệnh là tình huống như thế nào, nhưng dựa vào suy đoán đều có thể biết tình huống mạch máu khẳng định không tốt.
Tình huống như vậy, bóc tách sẽ vô cùng khó khăn, nhất định phải hết sức cẩn thận, nhẹ nhàng, như vậy, cho dù có tổn hại, cũng có thể kịp thời cứu vãn.
Để đảm bảo, thậm chí còn có thể chặn cửa gan.
Nhưng David không làm vậy, trực tiếp liều lĩnh, thật sự là liều lĩnh.
"Không được!"
Âm thanh kinh hoảng, từ trong phòng phẫu thuật truyền ra, không phải giọng David, là giọng trợ thủ, bởi vì trong tầm mắt, một đạo máu phun ra, toàn bộ tầm nhìn nội soi, đều trực tiếp bị mờ.
Tích tích tích!
Máy theo dõi dấu hiệu sinh tồn vang lên tiếng báo động, huyết áp bắt đầu giảm xuống.
Bác sĩ gây mê lập tức luống cuống, "Chuyện gì vậy, tình huống thế nào?"
"Cửa gan mạch máu vỡ!"
Muốn chết!
Bác sĩ gây mê lúc này không thèm quan tâm đến việc an ủi mười tám đời tổ tông của David, vội vàng dùng thuốc, "Còn chờ cái gì, mau lấy máu."
David lúc này cũng sửng sốt, trợ thủ gọi hắn, mới kịp phản ứng.
"Nhanh, chuyển sang mổ bụng."
Trình độ của David vẫn phải có, dù rất ít khi gặp phải tình huống như vậy, xem như là đột nhiên gặp khó, nhưng vẫn cấp tốc phản ứng kịp, trực tiếp ra lệnh.
Mọi người liền muốn vội vàng chuyển sang mổ bụng, dù sao cửa gan mạch máu vỡ, kính chẳng thấy được gì cả.
Mù lòa làm phẫu thuật? Có thể làm sao?
Huống chi, trong ổ bụng nhỏ hẹp, vốn đã không dễ thao tác, bằng không, Võ Tiểu Phú cũng sẽ không trở thành người đầu tiên thực hiện ca phẫu thuật ung thư túi mật mở rộng điều trị tận gốc nội soi ổ bụng.
Trong phòng quan sát, Stephany lúc này cũng mắng to một tiếng: Đáng chết.
Ánh mắt chuyển hướng Võ Tiểu Phú, "Võ, cậu có biện pháp không?"
Stephany rất hiểu tình hình hiện tại, bệnh nhân hơn sáu mươi tuổi, cửa gan mạch máu vỡ, vốn đã rất nguy hiểm, nếu lại chuyển sang mổ bụng, loại thương tích phẫu thuật này, cơ bản là hơn phân nửa không xuống được bàn phẫu thuật, non nửa còn lại cũng là vừa xuống bàn phẫu thuật liền phải lưu di chúc.
Võ Tiểu Phú lúc này cũng bất đắc dĩ, David này, thật sự quá liều lĩnh.
Mở Microphone.
"Trước mở ổ bụng khác, truyền máu, bù dịch, chờ tôi."
Nói xong, Võ Tiểu Phú đi thẳng xuống lầu một, đây cũng là ưu điểm của phòng quan sát này, học sinh ở phía dưới làm phẫu thuật, vì để cho học sinh có không gian độc lập, lão sư ở ngay phía trên quan sát, một khi học sinh không giải quyết được, hoặc là xảy ra tình huống phẫu thuật gì, lão sư liền có thể lập tức xuống cứu nguy.
Đám người đang bận rộn, nghe được giọng Võ Tiểu Phú, đều ngây ngẩn.
David cũng biến sắc, nhưng cuối cùng vẫn không tiếp tục chuyển sang mổ bụng, mà nhìn về phía bác sĩ gây mê, "Chuẩn bị truyền máu bù dịch, nhanh lên."
Stephany nghĩ tới, David cũng có thể nghĩ đến.
David không đến mức vì sĩ diện, mà không quan tâm đến tính mạng của người bệnh, nhưng chờ đợi, kỳ thật cũng rất nguy hiểm, dù sao hiện tại chuyển sang mổ bụng, tranh thủ từng giây, là có khả năng cứu được nửa cái mạng của người bệnh, nhưng người lên tiếng chính là Võ Tiểu Phú, kia là Võ Tiểu Phú, David thầm nghĩ, cuối cùng cắn môi, tin tưởng.
Mặc dù là có ý muốn so cao thấp với Võ Tiểu Phú, nhưng David đối với năng lực của Võ Tiểu Phú, đúng là rất công nhận.
Tối thiểu Võ Tiểu Phú là mấy người mà hắn công nhận có tiềm lực và năng lực nhất trong tay, loại tình huống này, người ta đồng ý giúp đỡ cứu mạng, hắn còn có thể có tâm tư gì, dám có tâm tư gì.
Cuối cùng chỉ là hiếu thắng một chút, còn không đến mức tâm địa xấu xa, mặc kệ bệnh nhân.
Võ Tiểu Phú rất nhanh, cũng không để ý đến việc rửa tay, trực tiếp khử trùng, bọt biển không cần tiền, vội vàng vắt hai cái, bắt đầu lau.
Y tá tuần hoàn cũng là lão luyện, Võ Tiểu Phú vừa đến, đã chuẩn bị sẵn quần áo, vội vàng mặc cho Võ Tiểu Phú, Võ Tiểu Phú cũng không chờ buộc lại phía sau, liền đứng lên bàn phẫu thuật, David chủ động nhường vị trí.
Trong tay cầm cán thao tác, giờ khắc này, lĩnh vực hoàn toàn mở ra.
Tình huống trong ổ bụng, lập tức rõ ràng, nhìn về phía David, "Đỡ tốt nội soi."
A?
Nghe Võ Tiểu Phú bảo hắn đỡ nội soi, David ngẩn người.
"Còn chờ cái gì?"
"A."
Thấy Võ Tiểu Phú lộ vẻ mặt không ngờ, David lập tức giống như là nhìn thấy giáo sư lúc trước, vội vàng phối hợp.
"Dây chặn cửa gan."
Y tá phòng mổ vội vàng đưa qua, Võ Tiểu Phú không trì hoãn, trực tiếp đưa vào ổ bụng.
Cái này!
Mọi người thấy tầm nhìn phẫu thuật gần như không nhìn rõ được gì, cái này không khác gì người mù, Võ Tiểu Phú muốn làm gì, làm thế nào? Còn muốn thao tác mò sao?
Chặn cửa gan vốn không phải thao tác dễ dàng tiến hành, huống chi còn là tiến hành trong tầm nhìn nội soi ổ bụng, không, đây còn không có tầm nhìn nội soi ổ bụng, không gian thao tác lại nhỏ, quả thực là làm loạn.
David đều có chút hối hận vì đã tin tưởng Võ Tiểu Phú, đây không phải là làm bậy sao.
Võ Tiểu Phú nếu có thể chặn cửa gan như thế này, hắn hiện tại liền chạy vào nhà vệ sinh phòng phẫu thuật ăn phân.
Khác với David, Cù Dĩnh và Stephany đang đứng trong phòng quan sát lúc này tập trung tinh thần, cổ vũ cho Võ Tiểu Phú, người trước cảm thấy Võ Tiểu Phú chắc chắn có biện pháp, tin tưởng Võ Tiểu Phú một cách mù quáng, người sau thì không hy vọng người bệnh xảy ra vấn đề, bằng không, mặc kệ người nhà bệnh nhân có tìm phiền phức hay không, sự tự tin của David gặp khó, rất có thể sẽ lưu lại ám ảnh gì đó, sau này khó mà trưởng thành thuận lợi.
Võ Tiểu Phú không rảnh quan tâm đến suy nghĩ của người khác, hắn lúc này cũng đang mắng David, mở lỗ kiểu gì thế này, căn bản không hề nghĩ tới sẽ xuất hiện loại tình huống nguy hiểm này, không có dự trù, không để lại khoảng trống dự phòng.
Xem ra là không chịu đọc binh pháp Hoa Quốc, chưa lo thắng, phải lo bại trước.
Nội soi ổ bụng chỉ là ngụy trang, cán thao tác của Võ Tiểu Phú mang theo dây chặn cửa gan, đi vào bộ gan, tầm nhìn gan đã tự động xuất hiện trong đầu Võ Tiểu Phú.
Mạch máu cửa gan đang chảy máu, cũng rõ ràng.
Bất quá, lúc này đừng nghĩ đến việc nối lại mạch máu, đây là mạch máu cửa gan bị u ác tính xâm nhập, ngươi đang luyện ở công phòng, chỉ thấy lấy da quýt, da heo, cao su để luyện tập khâu lại, sao không thấy ngươi dùng đậu hũ để khâu, căn bản là khâu không được, càng khâu càng nát, chỉ có thể chặn cửa gan, trước hết chặn chảy máu ở bộ gan, đạt được mục đích cầm máu, rồi mới tính tiếp.
Chặn cửa gan, Võ Tiểu Phú không biết đã tiến hành bao nhiêu lần, tự nhiên là thuận buồm xuôi gió.
Cũng chỉ có David mở lỗ kỳ quái, bằng không, còn thuận lợi hơn.
Mười mấy giây, cán thao tác trong tay Võ Tiểu Phú nhanh chóng di chuyển, theo động tác kéo cuối cùng, toàn bộ trường phẫu thuật, đúng là lập tức rõ ràng hơn một chút xíu.
Một chút tuy khó lường, nhưng điều này có nghĩa, tình huống chảy máu đã được cải thiện.
Tất cả mọi người ngây ngẩn, nhất là David, thật sự có thể sao?
Lúc này người vui mừng nhất không ai khác ngoài bác sĩ gây mê, hận không thể ôm hôn Võ Tiểu Phú hai cái, ân nhân cứu mạng, vừa rồi huyết áp của người bệnh giống như ngựa hoang mất cương lao về phía vách núi, lúc này rốt cuộc đã ghìm cương trước bờ vực, không còn điên cuồng giảm xuống, vừa rồi thật sự dọa sợ bác sĩ gây mê này, các loại thuốc dùng rồi, đều không có tác dụng.
Cửa gan mạch máu, chảy máu kiểu này, giống như mạch máu trong ổ bụng của bệnh nhân xơ gan vỡ ra, rất nhiều người còn chưa kịp đến bệnh viện đã không qua khỏi.
Thấy rõ chảy máu hung hãn cỡ nào, truyền máu, bù dịch đều là muối bỏ biển.
Dù sao kia là dùng, không phải rót vào.
"Hút đi."
Võ Tiểu Phú nhìn David còn đang ngây người, nói thẳng một tiếng, David lúc này mới kịp phản ứng, vội vàng lau nội soi trên ổ gan, tầm nhìn lập tức rõ ràng hơn.
"Thật, thật sự đã ngừng!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận