Cố Lên A, Võ Bác Sĩ

Chương 177: Trạm tiếp theo, đại học (1)

**Chương 177: Trạm tiếp theo, đại học (1)**
Tích tích tích!
"Huyết áp bắt đầu tăng trở lại, nhịp tim cũng hồi phục, bác sĩ Võ, xong rồi."
Hô!
Võ Tiểu Phú cũng thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng tranh thủ kịp thời gian đưa đến bệnh viện.
Khoa cấp cứu.
Các bác sĩ khoa nội tim mạch và khoa ngoại lúc này đều đã xuống, Trịnh Tân Tuyết cũng có mặt, nhìn tình trạng của bệnh nhân, mày nhíu chặt.
Dây dẫn máy khử rung tim bị đứt, máy khử rung tim của người bệnh chắc chắn không thể dùng được, thay máy khử rung tim không phải chuyện dễ dàng, nó dính liền với mạch máu, bóc tách là một việc rất nguy hiểm, nhất là dây dẫn, gần như dính chặt với mạch máu, muốn gỡ bỏ, lúc nào cũng phải chuẩn bị cho tình huống xuất huyết động tĩnh mạch.
Tuy nhiên, dù khó khăn đến mấy cũng phải đối phó.
"Đưa vào phòng phẫu thuật."
Đến đây, nhiệm vụ của Võ Tiểu Phú xem như kết thúc, việc của khoa nội tim mạch, hắn không thể làm được.
Phẫu thuật phía sau tuy phiền phức, nhưng cũng chỉ là phiền phức mà thôi, không đến mức làm khó được Trịnh Tân Tuyết bọn họ, máy khử rung tim cấy vào cơ thể, loại rủi ro này vốn có, chắc hẳn tình huống tương tự, không phải lần đầu tiên, bọn họ tự nhiên có kinh nghiệm xử lý, không chỉ có là nhận ngoại lực va chạm tổn thương, máy khử rung tim sẽ xuất hiện tình trạng phóng điện loạn này.
Loại hình dây dẫn biến chất cũng có, những điều này đều nằm trong phạm vi cân nhắc của khoa nội tim mạch.
"Tiểu Phú."
Nghe được âm thanh, Võ Tiểu Phú quay đầu nhìn lại, là Tô Nhược Hoa.
"A, chủ nhiệm Tô, cô không phải muốn ra khám ngoại trú sao?"
Võ Tiểu Phú đã nhìn thấy thông báo trong nhóm của Tô Nhược Hoa, nói là sẽ ra khám ngoại trú vào thứ hai, nhưng nhìn dáng vẻ mệt mỏi ưỡn ẹo này là sao.
"Quá nhiều bệnh nhân, ta đang tìm cậu đây, cậu tìm cho ta người trợ giúp đi, ta có chút bận không nổi."
Võ Tiểu Phú nghe vậy liền vỗ trán, "Xem kìa, ta lại quên mất việc này, chủ nhiệm Tô, cô chờ một chút."
"Tiểu Phong, tiểu Vũ, hai người các cậu đi theo chủ nhiệm Tô ra khám ngoại trú."
Võ Tiểu Phú hô một tiếng trong nhóm, hai người này là thực tập sinh mới tới, đều làm việc ở bệnh viện cấp dưới một thời gian, được đưa đến để bồi dưỡng quy trình, năng lực không tệ, phái qua cho Tô Nhược Hoa, cũng có thể giúp một tay.
Thấy Võ Tiểu Phú sắp xếp ngay, Tô Nhược Hoa cũng nhẹ nhàng thở ra.
"Cảm ơn, Tiểu Phú, trong phòng khám của ta còn có bệnh nhân, bọn họ tới, cậu trực tiếp bảo họ vào là được."
"Được."
Đưa mắt nhìn Tô Nhược Hoa rời đi, Võ Tiểu Phú cũng lắc đầu, Tô Nhược Hoa rõ ràng còn chưa nhập tâm vào trạng thái, cô ấy là phó chủ nhiệm khoa ngoại, chủ quản khoa cấp cứu, an bài người trợ giúp, đâu cần Võ Tiểu Phú phải an bài, trực tiếp điểm danh là được rồi, bất quá, Võ Tiểu Phú cũng không nói gì, chỉ coi như mình thất trách, lãnh đạo có vấn đề, hắn hỗ trợ giải quyết là được.
"Cha, cha, cha sao rồi?"
Trong đại sảnh, bỗng nhiên hỗn loạn, Võ Tiểu Phú quay người nhìn lại, một lão nhân, nằm trên mặt đất, bên cạnh hẳn là con trai ông, đang kinh hoảng kêu gào.
Không do dự, mấy bước đi tới trước mặt lão nhân, dò xét mạch đập và hô hấp, ngược lại không có vấn đề, xem ra không phải vấn đề tim ngừng đập và ngừng thở.
"Đưa băng ca qua đây."
Lúc này y tá trong đại sảnh đã tới, nghe Võ Tiểu Phú nói, vội vàng đẩy băng ca tới.
Võ Tiểu Phú nhờ y tá và người nhà phối hợp, chuyển lão nhân lên giường bệnh.
Nhìn sắc mặt lão nhân, không khỏi nhíu mày, vàng da rất nghiêm trọng, tình trạng này, thường là vấn đề gan mật tụy lách, lấy gan làm trọng, lúc dò xét phát hiện nhiệt độ da của lão nhân tăng cao.
"Bác sĩ, cha tôi bị sao vậy?"
Võ Tiểu Phú vừa bắt mạch phần bụng người bệnh, vừa nhìn về phía người nhà, "Lão nhân có bệnh án gì không, lần này đến là vì sao?"
Bụng phải có thể sờ thấy rõ ràng sưng to, không phải gan, là túi mật.
Viêm túi mật thông thường, sẽ không đến mức độ này.
"Bình thường có bệnh huyết áp cao và tiểu đường, mấy ngày nay nhiệt độ cơ thể hơi cao, tiêu hóa không tốt, còn kêu đau bụng, nói là vai cũng đau, ban đầu tôi không nghĩ nhiều, tưởng bị cảm, liền mua thuốc cho cha uống, nhưng không thấy đỡ, cả mặt càng ngày càng vàng, tôi cũng có chút sợ, chẳng phải vội vàng đưa cha đến bệnh viện sao.
Bác sĩ, cha tôi rốt cuộc bị bệnh gì, đều hôn mê rồi, anh mau cứu đi."
Trong lúc nói chuyện đã tới phòng cấp cứu, Võ Tiểu Phú an bài y tá đeo máy theo dõi, thở oxy, truyền dịch.
Tích tích tích!
Huyết áp 74/57, rõ ràng hơi thấp, đều đạt tiêu chuẩn sốc, điện tâm đồ biểu hiện tim đập chậm, nhìn lão nhân gầy gò, Võ Tiểu Phú cũng có chút suy đoán, suy dinh dưỡng? Thiếu máu!
Những điều này đều có khả năng, còn như vốn đã vậy, hay trong cơ thể có bệnh nguyên phát gây ra, thì không biết.
"Lão nhân vẫn luôn gầy như vậy sao?"
Kết hợp kiểm tra thân thể và lời kể của người nhà bệnh nhân, giống như viêm túi mật mãn tính, ống mật khả năng cũng có vấn đề, vàng da xuất hiện nhanh, gấp như vậy, rất có vấn đề.
Hơn nữa, Võ Tiểu Phú đã từng gặp qua bệnh nhân viêm túi mật, trong lòng càng có dự cảm không tốt.
"Không có, trước kia vẫn ổn, nửa năm nay, không có khẩu vị tốt, táo bón, liền gầy đi, nói là gầy hai mươi cân, ai, ta nên sớm đưa cha đến xem."
Võ Tiểu Phú gật đầu, "Bệnh nhân hẳn là huyết áp quá thấp nên ngất xỉu, truyền dịch xong, hẳn là có thể tỉnh lại, bất quá, có phải đơn thuần do dinh dưỡng không đủ hay không thì không biết, còn cần theo dõi thêm, bệnh nhân chúng ta sẽ chăm sóc, anh theo ta đi kê đơn thuốc."
Mở một phòng bệnh, đưa người nhà bệnh nhân vào trong.
"Bác sĩ, cha tôi có phải là bị sỏi túi mật không? Trên đường tới, tôi hỏi một người bạn làm thầy thuốc, nói có thể là sỏi túi mật, bảo tôi đưa cha đến kiểm tra trước."
Võ Tiểu Phú viết bệnh án, bắt đầu kê đơn thuốc.
"Dựa theo triệu chứng và biểu hiện trước mắt, xác thực rất có thể là bệnh liên quan đến túi mật, nhưng có phải viêm túi mật hay không, còn phải xét nghiệm mới biết, một lát nữa anh đưa bệnh nhân đi làm kiểm tra, lấy máu y tá chúng ta sẽ trực tiếp lấy, còn những kiểm tra khác, y tá cũng sẽ đi cùng."
Người nhà bệnh nhân nhận đơn thuốc, nhìn trong tay, cũng có chút bất mãn.
"Bác sĩ, bạn tôi nói, kiểm tra siêu âm Doppler màu là được rồi, sao anh còn kê CT cho tôi?"
"Tình trạng bệnh nhân trước mắt thoạt nhìn, khả năng không chỉ đơn giản là viêm túi mật hay sỏi túi mật, để phòng bỏ sót bệnh, có thể nhìn rõ hơn, vẫn nên chụp CT thì tốt hơn."
Người nhà bệnh nhân lúc này sắc mặt càng khó coi, nhìn Võ Tiểu Phú, muốn nói gì, lại thôi.
"Được, tôi biết rồi."
Đi ra phòng, người nhà bệnh nhân liền bĩu môi, "Miệng còn non choẹt, làm việc không ra gì, siêu âm Doppler màu chưa tới hai trăm, CT tốn năm sáu trăm, rõ ràng là muốn kiếm tiền của ta, tưởng ta chưa từng đến bệnh viện sao."
Đi vào phòng cấp cứu, lão gia tử đã tỉnh lại, người nhà bệnh nhân cũng rất vui mừng.
"Cha, bác sĩ nói cha không sao, làm một chút kiểm tra, không có chuyện gì chúng ta có thể về."
Đem danh sách lấy máu giao cho y tá, trong đó có mấy hạng hơi đắt, người nhà bệnh nhân liền bỏ đi, chỉ giữ lại hai tờ, xét nghiệm máu thông thường và đường huyết.
Nhờ y tá lấy máu xong, người nhà bệnh nhân đi đến cửa sổ thu tiền, đưa đơn thuốc lên.
Nhân viên thu phí, liếc qua danh mục thu phí trên máy tính.
"Còn thiếu đơn CT."
"CT nói không cần làm, cô cứ thu siêu âm Doppler màu là được."
Nhân viên thu phí không để ý, tình huống này ngày nào cũng có, mặc kệ là vì tình huống gì, không cần làm cũng được, không muốn làm cũng được, không quan trọng, chỉ cần là ý nguyện của bệnh nhân và người nhà là được.
Nộp tiền xong, y tá dẫn người bệnh và người nhà bệnh nhân đến phòng siêu âm Doppler màu khoa cấp cứu làm kiểm tra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận