Cố Lên A, Võ Bác Sĩ

Chương 178: Nghiên cứu khoa học sơ tưởng (2)

**Chương 178: Nghiên cứu khoa học sơ bộ (2)**
Võ Tiểu Phú cũng không muốn cho Vi Tử Minh "đổ vỏ", tranh thủ ăn cơm cho nhanh, ăn xong rồi còn mau chóng rời đi.
Vi Tử Minh lại là cái kiểu tự nhiên thân quen, nói thật, hắn hôm qua chính là phát hiện ra hai người nữ sinh này. Hắn học thạc sĩ không phải ở Đông Hải, lần này có thể đến đại học y khoa Đông Hải học tiến sĩ, cũng là do đạo sư thạc sĩ của hắn đề cử, cộng thêm năng lực của hắn cũng không tệ. Thế nhưng, năng lực và vận may dù tốt đến đâu, cũng vẫn chỉ là một con chó độc thân.
Cho nên Vi Tử Minh lần này tới Đông Hải học tiến sĩ, tâm nguyện lớn nhất chính là muốn nhanh chóng tìm bạn gái, không muốn trải qua cái ngày 11/11 đáng c·h·ết kia nữa.
Cho nên vừa mới vào cổng trường, hắn liền bắt đầu tìm k·i·ế·m mục tiêu, sau đó ngày hôm qua gặp được hai người nữ sinh này. Chẳng qua, hôm qua hắn là một mình tới ăn cơm, cẩn t·h·ậ·n suy tính một chút, vẫn là không dám ngồi lại đây, chỉ có thể đ·á·n·h tiếng trước, nghe ngóng tình hình của hai nữ sinh. Hai nữ sinh đều là nghiên cứu sinh thạc sĩ, lại còn là mấy người đứng đầu trong danh sách hoa khôi của đại học y khoa Đông Hải.
Vi Tử Minh sau khi nhìn thấy hai người này, liền đối với những nữ sinh khác cảm thấy tẻ nhạt vô vị, hắn biểu thị, mục tiêu của hắn chính là hai người này, còn có thể thành với ai, hắn biểu thị yêu cầu không cao, phục tùng sự sắp xếp là tốt rồi.
Hôm nay sau khi nhìn thấy Võ Tiểu Phú, Vi Tử Minh đã cảm thấy cơ hội của mình tới rồi.
Với cái vóc dáng này của Võ Tiểu Phú, cho dù là có mấy nam sinh muốn lại đây gây sự với hắn, nhìn thấy Võ Tiểu Phú hùng tráng như vậy, cũng phải suy nghĩ một chút về sự chênh lệch giữa đ·ị·c·h và ta.
Đúng, Võ Tiểu Phú chính là dùng để chấn nh·iếp đối thủ, vì hắn tán gái, bảo vệ an toàn.
Cái vóc dáng này, không thể uổng phí, không dùng thì phí của.
"Hai vị học muội, các ngươi cũng t·h·í·c·h ăn món lòng xào này à, ta cũng vậy, thật là quá hữu duyên, đến cả món ăn yêu t·h·í·c·h cũng giống nhau. Hay là, thêm phương thức liên lạc đi, sau này có thể cùng nhau nghiên cứu thảo luận."
Nói rồi Vi Tử Minh đã đưa điện thoại di động tới trước mặt nữ sinh bên cạnh.
Khiến hai nữ sinh đều sửng sốt, đến mức chậm chạp không có hành động, Võ Tiểu Phú lớn như vậy rồi, cũng là lần đầu tiên cảm thấy mình ăn cơm sao mà chậm như vậy, vét sạch những thứ trong mâm, vội vàng đứng dậy.
"Tử Minh à, ta ăn no rồi, đi mua chút đồ uống, lát nữa gặp lại sau nhé."
Nói xong Võ Tiểu Phú trực tiếp bỏ đi.
"Chờ một chút!"
Nhưng vào lúc này, đúng là nữ sinh bên cạnh hô lớn một tiếng, khiến Võ Tiểu Phú sửng sốt.
Không phải chứ, nghiệp chướng là do Vi Tử Minh gây ra, không liên quan tới hắn.
Chậm rãi quay đầu, Võ Tiểu Phú cố gắng để cho nụ cười của mình biểu hiện hiền lành một chút, "Học muội, có chuyện gì sao?"
Học muội kia đón lấy nụ cười của Võ Tiểu Phú, cũng là để cho nụ cười của mình lộ ra chân thành một chút, "Học trưởng, chúng ta có thể thêm phương thức liên lạc được không? Trước đó đã nghe nói học trưởng muốn tới trường học tiến sĩ, ban đầu còn tưởng sang năm học trưởng mới nhập học, không ngờ học kỳ này đã nhập học rồi."
Ừm!
Quen biết!
Võ Tiểu Phú nhìn kỹ học muội trước mắt, xinh đẹp thì có xinh đẹp, nhưng là hắn thật sự không có ấn tượng.
"Xin lỗi nhé học muội, ta tới gấp, không mang điện thoại, lần sau nhé."
Nói xong liền đi nhanh, Võ Tiểu Phú đối với trí nhớ của mình vẫn là có lòng tin, vị này hắn tuyệt đối không quen biết, cũng không dám trêu chọc vào món nợ đào hoa này, hắn là tới để làm sự nghiệp, lãng phí thời gian thật đáng x·ấ·u hổ.
Những người trong phòng ăn đều kinh ngạc, đúng là tấm gương của chúng ta, hoa khôi chủ động xin phương thức liên lạc mà cũng từ chối!
Sau đó lại là có chút tức giận không tranh giành, cơ hội tốt như vậy, Võ Tiểu Phú không muốn, cho bọn hắn cũng được.
Bọn hắn lúc này có chút hiếu kỳ thân ph·ậ·n của Võ Tiểu Phú, bất quá Võ Tiểu Phú đã chạy mất, ánh mắt của mọi người lập tức tập trung vào Vi Tử Minh. Võ Tiểu Phú thì thôi, cao to vạm vỡ, thoạt nhìn không dễ chọc, nhưng tên lùn này sao dám.
Vi Tử Minh lúc này cũng có chút mồ hôi đầm đìa, hắn không ngờ tới, Võ Tiểu Phú không có nghĩa khí, vậy mà trực tiếp bỏ chạy. Hơn nữa, hắn muốn xin phương thức liên lạc, còn có nguy hiểm tới tính m·ạ·n·g, còn Võ Tiểu Phú, hoa khôi đều chủ động xin phương thức liên lạc, lại còn từ chối!
Phung phí của trời, đón lấy ánh mắt của mọi người, Vi Tử Minh cũng có chút không chịu nổi.
"Học muội, lần sau, vậy thì lần sau sẽ cùng nhau ăn cơm."
Vi Tử Minh cuống quít đ·u·ổ·i th·e·o, hắn sợ không có Võ Tiểu Phú, thật sự bị những tên "chó săn" này ăn tươi nuốt sống.
"Cửu Cửu, vị học trưởng kia, cậu quen biết sao? Cũng chỉ bảnh bao một chút, cậu coi trọng sao?"
Lần nữa ngồi xuống, Mạnh Cửu Cửu đối diện Vưu Mạn Nhu, ánh mắt sáng rực nhìn về phía Mạnh Cửu Cửu, ánh mắt bên trong viết đầy sự tò mò.
Mạnh Cửu Cửu bị từ chối cũng có chút buồn bực.
"Hắn là Võ Tiểu Phú."
"Võ Tiểu Phú!"
Vưu Mạn Nhu ban đầu nghe có chút quen thuộc, rất nhanh liền trợn to hai mắt, "Hắn là Võ Tiểu Phú! Tớ đã nói tổ tiết mục chắc chắn đã trang điểm cho bọn họ, bằng không, sao tớ có thể không nh·ậ·n ra, Võ Tiểu Phú, hắn vậy mà thật sự đến học tiến sĩ! Trời ạ, cậu biết không, tớ hỏi dì Hai của tớ, Võ Tiểu Phú bây giờ ở Nhất Phụ Viện rất có tiếng nói.
Ở khoa cấp cứu một mình phụ trách một tổ, còn tưởng là bác sĩ nội trú trưởng, p·h·ẫ·u t·h·u·ậ·t làm rất tốt.
Bành Hạ cậu biết chứ, vô cùng t·h·i·ê·n tài, muốn t·h·i·ê·n phú có t·h·i·ê·n phú, muốn năng lực có năng lực, muốn nhan sắc có nhan sắc, muốn gia thế có gia thế, muốn gì có đó, kết quả cũng phải theo học trưởng Võ, nghe nói đều gọi là đại ca rồi.
Một bác sĩ đã tốt nghiệp gọi một tiến sĩ đang học là đại ca, cậu đã thấy bao giờ chưa? Tớ chưa từng thấy.
Tuần trước, học trưởng Võ còn mổ chính ca ghép gan, ghép gan đấy, cậu biết đây là khái niệm gì không, hắn sắp nổi tiếng rồi, lại còn có Phó viện trưởng làm đạo sư, nếu như chúng ta có thể kết nối được, nói không chừng sau này vào Nhất Phụ Viện, thậm chí là k·i·ế·m cơm cũng không thành vấn đề, ô, không được, đi, đi mau."
Mạnh Cửu Cửu bị Vưu Mạn Nhu k·é·o, còn có chút ngơ ngác.
"Cậu muốn làm gì?"
"Còn làm gì nữa, đi chặn hắn."
Võ Tiểu Phú cũng không biết chuyện này, hắn lúc này, đã là phi nhanh trở về ký túc xá.
Vi Tử Minh ngồi tại đối diện, thở hổn hển, đầy mắt oán trách.
"Ca, Phú ca, kia là hoa khôi, không phải hồng thủy m·ã·n·h thú, anh chạy cái gì chứ? Ô, em suýt chút nữa là xin được phương thức liên lạc rồi."
Võ Tiểu Phú lườm hắn một cái, "Ta là cứu được ngươi có biết không, còn muốn phương thức liên lạc, nếu không đi nhanh, một hồi ngươi liền bị "ném đá" trên m·ạ·n·g, đến lúc đó, nào là tiến sĩ sinh Vi Tử Minh không biết xấu hổ lại còn chủ động làm quen với hoa khôi, muốn phương thức liên lạc, còn bị từ chối, ngươi liền biết lòng người hiểm ác."
Vi Tử Minh cũng không quan tâm.
"Phú ca, anh quen biết hoa khôi sao? Em thấy nàng chắc chắn có ý với anh, hay là như này, hoa khôi là của anh, em không tranh với anh, em muốn người đứng thứ ba trong danh sách hoa khôi cũng được."
Võ Tiểu Phú p·h·át hiện, người anh em này luôn có sự tự tin một cách kỳ lạ.
"Ta có bạn gái rồi, đúng rồi, buổi chiều có lớp học không, ta còn chưa nhận sách, phải đi đâu để nhận?"
p·h·át hiện Võ Tiểu Phú là con đường thành c·ô·ng giúp hắn làm quen hoa khôi, Vi Tử Minh, điều kiện cũng không thèm nhắc tới, liền trực tiếp dẫn Võ Tiểu Phú đi nhận sách.
Buổi chiều.
Đây là một tiết b·ệ·n·h lý học, bởi vì là tuần đầu tiên khai giảng, người vẫn rất đông đủ, một chuyên ngành ba mươi học sinh, đều đến, giảng bài chính là một vị lão giáo sư, xem xét liền là kiểu người học thức uyên bác, nội dung giảng dạy mặc dù rất buồn tẻ, nhưng kiến thức thực tế tuyệt đối phong phú.
Võ Tiểu Phú bị Vi Tử Minh lôi k·é·o ngồi ở phía sau.
Bất quá chăm chú nghe giảng, thì cũng không quan trọng trước sau, trong phòng học nhỏ, mặc dù giáo sư nói không lớn, nhưng cũng có thể truyền đạt rõ ràng đến tai mỗi người, Võ Tiểu Phú nghe rất chăm chú, hắn lần này tới học tiến sĩ, thật sự là để nạp thêm kiến thức, tầm quan trọng của b·ệ·n·h lý học đối với bác sĩ, không cần nói cũng biết, Võ Tiểu Phú tự nhiên là phải học tập thật tốt.
Chỉ có điều, Vi Tử Minh tiểu t·ử này, không thành thật.
"Phú ca, anh xem, anh lên diễn đàn của trường rồi."
Diễn đàn của trường!
Võ Tiểu Phú nhìn xem Vi Tử Minh đưa tới điện thoại, quả nhiên, thật đúng là lên diễn đàn, còn được đưa lên đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận