Cố Lên A, Võ Bác Sĩ

Chương 166: Sinh nhật! (1)

**Chương 166: Sinh nhật! (1)**
Ca phẫu thuật thứ hai kết thúc còn sớm hơn cả ca thứ nhất. Hai ca phẫu thuật kết thúc vừa tròn 12 giờ, đúng lúc đến giờ ăn cơm.
Phải đi sớm một chút, đi muộn chỉ có thể bưng hộp cơm ăn. Phòng ăn không nhỏ, nhưng người còn đông hơn.
Phòng ăn.
"Nghe nói cậu lại làm hai ca cắt bỏ ung thư gan? Đều là một nhát cắt."
Đối diện Võ Tiểu Phú, một bóng hình uyển chuyển bỗng nhiên ngồi xuống, là Ngô Hiểu Lâm. Võ Tiểu Phú đã từng cùng cô ấy mổ chung không ít ca. Cô nương này hình như đặc biệt thích mổ chung với hắn.
Chỉ là hôm nay không gặp, Võ Tiểu Phú còn tưởng cô ấy không trực ban. "Ta còn muốn hôm nay có thể mổ cùng cô, kết quả ngược lại tốt. Cô nói xem, có phải là tìm niềm vui mới rồi không?"
Võ Tiểu Phú nói đùa, nhưng Ngô Hiểu Lâm lại bĩu môi, "Tôi còn nói với y tá trưởng, muốn lên ca mổ của cậu, nhưng khoa ngoại thần kinh có ca cấp cứu, sáng sớm đã vào phòng phẫu thuật. Tôi trực ban, chỉ có thể chống đỡ. Không phải sao, giờ mới xuống, nếu không, lát nữa cậu không phải còn ca mổ sao, tôi qua giúp cậu nhé."
Ừm!
Trịnh Hoa và Du Duệ Minh lập tức nhìn lại, bọn họ dường như ngửi thấy mùi "bát quái".
Võ Tiểu Phú cũng sững sờ, hắn thật sự chỉ nói đùa. Nhìn ánh mắt Ngô Hiểu Lâm, da đầu có chút tê dại. Cô nàng này ban đầu còn không ưa hắn, luôn cãi nhau với hắn, giờ ngược lại tốt, cứ chạy lên ca mổ của Võ Tiểu Phú. Sẽ không thật sự có ý gì chứ, hắn là người có bạn gái, không dám làm loạn.
"Thôi đi, ca mổ khoa ngoại thần kinh nổi danh mệt mỏi, cô vẫn nên nghỉ ngơi đi."
Lời này vừa nói ra, Ngô Hiểu Lâm cười càng tươi, cô cảm thấy Võ Tiểu Phú quan tâm cô, "Không sao, tôi tình nguyện."
Ô!
Phòng ăn chỉ lớn như vậy, Ngô Hiểu Lâm ngồi xuống đối diện Võ Tiểu Phú, mọi người liền nhìn lại, giờ nghe được câu này, càng cảm thấy hóng chuyện còn hấp dẫn hơn mùi cơm chín, trực tiếp "ô" lên. Bình thường bọn họ chỉ biết Ngô Hiểu Lâm dám yêu dám hận, rất bạo dạn, thẳng tính. Nhưng tận mắt thấy mới biết Ngô Hiểu Lâm mạnh đến mức nào, khác gì tỏ tình đâu.
Bất quá, bọn họ cũng không lạ, trong phòng phẫu thuật, các y tá hiện tại thích Võ Tiểu Phú đâu chỉ có mình Ngô Hiểu Lâm. Tuổi trẻ, kỹ thuật tốt, dáng dấp cũng coi như "tiểu soái", còn tiền đồ vô lượng. Đơn giản là hàng chất lượng tốt trong hàng chất lượng tốt. Đừng nói là mấy cô y tá trẻ, ngay cả lớn tuổi hơn cũng muốn "cắn" một miếng.
Bằng không, mọi người cho rằng bác sĩ ngoại khoa vì sao thường xuyên bị đồn là làm loạn với người này người kia? Bắt đầu là sùng bái, cuối cùng thân bại danh liệt.
Chuyện Võ Tiểu Phú có bạn gái, cũng có người biết, có người không, dù sao chưa kết hôn, có dã tâm thì ai không muốn nắm chắc?
Võ Tiểu Phú bất đắc dĩ, chuyện này không dám truyền ra ngoài. Chính cung vừa nói muốn đi, liền truyền ra chuyện xấu, không khéo lại bị xem như cặn bã mà đánh chết.
Trong văn phòng, Võ Tiểu Phú ngồi đối diện Ngô Hiểu Lâm.
"Hiểu Lâm, có phải cô cảm thấy ta trêu cô, cô cũng rất vui đúng không?"
"Đúng vậy, ban đầu tôi cũng thấy cậu rất kênh kiệu, nhưng sau đó liền biết cậu thật sự có bản lĩnh. Nói chuyện lại thú vị, mỗi lần nói chuyện với cậu, đều cảm thấy rất hay ho, dù sao ở cùng một chỗ với cậu rất vui vẻ, bác sĩ Võ, cậu thấy tôi thế nào?"
Võ Tiểu Phú vội vàng ngắt lời, "Hiểu Lâm à, đây đều là ảo giác, cô biết không? Cô có ảo giác như vậy, đều do dopamine gây rối. Mỗi lần ta trêu cô vui vẻ, dopamine của cô bắt đầu bài tiết, truyền cho cô một tin tức sai lầm, khiến cô cho rằng loại cảm giác này là thích.
Nhưng thực tế thì sao? Sai, sai hoàn toàn. Tình cảm của chúng ta sao có thể để dopamine làm chủ, cho nên sau này cô nhất định phải khống chế, không thể để dopamine ảnh hưởng tới phán đoán của mình. Hiểu chưa?"
Ngô Hiểu Lâm hơi hoang mang, cô giống như bị đưa vào một cạm bẫy tư duy, nhưng ngẩng đầu lên nhìn, Võ Tiểu Phú đã biến mất, chỉ còn lại một ý niệm: Cô không thích Võ Tiểu Phú, những thứ kia đều là ảo giác, do dopamine quấy phá.
Trong phòng phẫu thuật.
Võ Tiểu Phú thấy Ngô Hiểu Lâm không đến, lập tức thở phào nhẹ nhõm. Sự nghiệp quan trọng, phụ nữ chỉ ảnh hưởng tốc độ ra dao phẫu thuật của hắn.
Ba ca túi mật, một ca ruột thừa, Võ Tiểu Phú dùng một tiếng đồng hồ. Làm xong trước hai ca, liền nhường cơ hội cho Trịnh Hoa.
Phẫu thuật càng về sau, trạng thái bệnh nhân càng tốt, độ khó cũng nhỏ hơn một chút.
Mấy ca phẫu thuật làm xong, Trịnh Hoa đã đủ để Võ Tiểu Phú yên tâm.
Du Duệ Minh thấy Trịnh Hoa có thể mổ chính, hâm mộ không thôi, hắn cũng muốn mổ chính. Ngày tháng kéo móc này không biết đến bao giờ, nhưng muốn mổ chính, làm sao cũng phải sau khi chính thức vào làm, bất quá nhìn Võ Tiểu Phú, vạn nhất Võ Tiểu Phú cho cơ hội thì sao?
Võ Tiểu Phú không thèm nhìn Du Duệ Minh. Trịnh Hoa còn được, còn Du Duệ Minh, Võ Tiểu Phú có gan lớn mấy, cũng không dám cho lên.
Trịnh Hoa cầm dao, cảm giác mình là cha của Võ Tiểu Phú, cảm giác thăng tiến rất nhanh.
"Đại ca, tới đi."
Hả?
Võ Tiểu Phú rất muốn cho một cước, đến cái gì mà đến? Cậu là người mổ chính, bắt đầu luôn là được.
Trịnh Hoa thấy sắc mặt Võ Tiểu Phú khó coi, vội vàng bắt đầu.
Võ Tiểu Phú lần này chừa lại một phần sức, tiến bộ của Trịnh Hoa vẫn rõ ràng, với tiến độ này, làm hơn mười ca nữa, nói không chừng Võ Tiểu Phú có thể buông tay hoàn toàn.
Nhìn hạt giống của mình từng bước trưởng thành, Võ Tiểu Phú lại có cảm giác của một người cha già.
Phẫu thuật kết thúc đã 4 giờ.
Võ Tiểu Phú duỗi gân cốt, một ngày bận rộn công việc, cuối cùng kết thúc. Cái cảm giác vừa đau nhức vừa khoái hoạt.
Mau tìm bạn gái, mắt thấy sắp xuất ngoại, Võ Tiểu Phú cảm thấy không nỡ.
Liếc qua bệnh nhân hậu phẫu, xác định đều không có chuyện gì, Võ Tiểu Phú quay về khoa cầm một giỏ hoa quả, trực tiếp tới khoa ung bướu.
Hoa quả là bệnh nhân đưa cho hắn, hai ngày nay đưa nước quả không ít. Hồng bao khẳng định không thể nhận, nhưng hoa quả thì không tiện cự tuyệt, dù sao là tấm lòng của bệnh nhân. Cùng chia cho nhân viên y tế, trong phòng làm việc của bác sĩ chất thành không ít, Võ Tiểu Phú xách một giỏ, đến khoa khác cảm giác không mang gì thì không tốt.
Cù Dĩnh hai ngày nay nghĩ biện pháp giải trừ hợp đồng. Viện mời hợp đồng không phải biên chế, giải ước không khó. Một loại là nộp đơn từ chức, sau đó chờ một tháng tự động nghỉ việc. Một loại là bồi thường phí vi phạm hợp đồng. Cù Dĩnh chỉ có thể chọn cái sau.
Đinh linh linh.
"Alo, Nhiễm tỷ."
"Tiểu Phú, hộ khẩu của cậu đã làm xong, nhập vào bệnh viện, sau này nếu cậu mua nhà, thì chuyển sau là được."
Được rồi!
Võ Tiểu Phú có chút kinh hỉ, tốc độ quá nhanh. Hắn ở Đông Hải không có bất động sản, tạm trú chỉ có thể nhập vào bệnh viện, giống như lúc đi học, muốn chuyển hộ khẩu cũng chỉ có thể chuyển đến trường học, sau đó lại chuyển.
Bất quá, nơi này làm xong, chuyện nhà cửa liền có tiến triển.
Võ Tiểu Phú lúc này gọi điện cho Đoạn Hào, nhờ hẹn thời gian, cùng Hầu Tử Lăng cữu cữu qua ngân hàng, trước xử lý cho vay, sau đó sang tên, triệt để làm giấy tờ nhà.
Khoa ung bướu.
Khác với khoa cấp cứu hỗn loạn, khoa ung bướu không khí không giống. Rất yên tĩnh, hành lang cơ bản không có người, ngẫu nhiên thấy vài người, đều là mặt trầm ngưng, ngây ngốc, không thấy vui mừng. Toàn bộ khoa thất không khí khiến Võ Tiểu Phú vừa bước vào có chút không thoải mái.
Có lẽ tại khoa cấp cứu ở một thời gian, có chút không thích ứng không khí này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận