Cố Lên A, Võ Bác Sĩ

Chương 233: Ngày hoàng đạo làm phẫu thuật (1)

**Chương 233: Ngày hoàng đạo làm phẫu thuật (1)**
"Hắn là người của Võ gia ở Đông Hải?"
Cù Dĩnh không lên tiếng, hắn muốn Cù Thừa Vận thấy được sự ưu tú của bản thân Võ Tiểu Phú, vì vậy mà đồng ý cho bọn họ ở bên nhau, chứ không phải bởi vì quan hệ của Võ gia. Bất quá Cù Thu Diệp không có nhiều cố kỵ như vậy, khẽ gật đầu: "Đúng vậy, kinh hỉ chứ?"
Quá kinh hỉ!
Cù Thừa Vận đứng lên đi hai vòng, Võ gia ở Đông Hải, đây chính là gia tộc hiển hách hơn rất nhiều so với Cù gia. Không cần nhắc tới Võ Kinh Lược - mai Định Hải Thần Châm kia, Võ Vận hiện tại đã chủ chính một phương, hai ba năm sau, chỉ cần lão gia tử Võ gia không có gì bất ngờ xảy ra, vậy Võ Vận có khả năng rất lớn đều có thể làm người lãnh đạo.
Hậu bối Võ gia cũng không chịu thua kém, nếu là như vậy, Võ Tiểu Phú so với mấy người mà hắn tìm cho Cù Dĩnh lúc trước đều ưu tú hơn.
Chỉ bất quá ngẫm lại biểu hiện vừa rồi của mình, Cù Thừa Vận lại có chút sắc mặt âm tình bất định.
Cái này nếu hiện tại đồng ý, chẳng phải là càng lộ ra hắn là kẻ ngại bần yêu giàu sao.
Thật là mất mặt.
Cù Thu Diệp cùng Cù mẫu lập tức liền cười, bọn hắn hiểu rất rõ Cù Thừa Vận, bất quá đây là anh ruột, là lão công ruột thịt, bậc thang vẫn là phải cho.
"Lão Cù, con cháu tự có phúc của con cháu, bằng không cứ để bọn hắn ở bên nhau thử xem sao, người ta bây giờ đều là yêu đương tự do, ông cho rằng là thời của chúng ta sao, người trong nhà vừa giới thiệu, ăn bữa cơm, liền kết hôn à. Tôi thấy hai đứa bé rất thích hợp, chuyện 'bổng đánh uyên ương' này, chúng ta cũng không dám làm."
"Đúng a ca, về nhân phẩm, em cam đoan với anh, sau này nó kết hôn, anh cứ việc hưởng phúc đi."
Cù Thừa Vận nghe thê tử và muội muội nói, lúc này cũng là có bậc thang, "Vậy trước tiên cứ xem thế nào đã?"
Lập tức ba người Cù Dĩnh liền đều cao hứng lên, muốn Cù Thừa Vận nhả ra cũng không dễ dàng.
"Xem đi."
"Vậy mà con bé không tưởng nổi, con tham gia tiết mục là cả tháng bảy, vậy mà đến giờ đã gần nửa năm trôi qua, cũng không nói cho ta, người ta cũng chưa tới cửa."
Cù Dĩnh vội vàng đáp lời, "Cha, con đã nói với Tiểu Phú, hắn ngày mai sẽ tới bái phỏng cha, bây giờ đã ở Đế đô rồi."
Ừm!
Thoáng một cái đến phiên Cù cha và Cù mẫu ch·ết lặng, "Con bé này, sao con không để ngày mai hãy nói, người ta sắp tới cửa rồi, chúng ta chẳng có chút chuẩn bị nào cả, như vậy sao được, nhanh, ta phải để cho người ta chuẩn bị ít đồ."
Trong lúc nhất thời, đúng là không còn có người phản đối chuyện của Cù Dĩnh và Võ Tiểu Phú, cũng bắt đầu bận rộn chuẩn bị cho việc Võ Tiểu Phú đến vào ngày mai.
Ngày kế tiếp.
Cù Dĩnh nhìn Cù mẫu bận tới bận lui, cũng không nhịn được cười, "Mẹ, người ta là con rể tới cửa, đều là con rể khẩn trương muốn ch·ết, mẹ lại làm ngược lại, trái ngược hoàn toàn."
"Còn không phải tại con sao, không nói trước với chúng ta, đây chính là đại sự cả đời của con, không thể để Tiểu Phú cho rằng người nhà chúng ta khó ở chung."
Bên ngoài Cù gia.
Võ Tiểu Phú lúc này cũng có chút khẩn trương, chuyện con rể tới cửa, lúc đầu Võ Tiểu Phú còn không cảm giác được, nhưng khi thực sự đến cửa, mới phát hiện bản thân có chút tâm thần không yên. Trước đó Cù Dĩnh cũng đã nói, người trong nhà có khả năng không hài lòng về hắn.
Cũng may tối hôm qua Cù Dĩnh mật báo nói người trong nhà đã bị nàng thuyết phục, bằng không, Võ Tiểu Phú sợ là thực sự khẩn trương hỏng mất.
Phụ thân của Cù Dĩnh là quan viên trong bộ, muốn vào nhà Cù Dĩnh cũng không dễ dàng, Võ Tiểu Phú đầu tiên là liên hệ Cù Dĩnh, Cù Dĩnh ra đón mới vào được.
"Sao ngươi lại cầm nhiều đồ như vậy?"
Cù Dĩnh nhìn Võ Tiểu Phú mang bao lớn bao nhỏ, không khỏi có chút kinh dị.
"Lắm lễ thì không bị trách mà, cốp sau còn có đây này."
"Không biết còn tưởng rằng ngươi đem cả siêu thị tới đây, ngươi không phải là khẩn trương đấy chứ, đi đường sao lại kỳ cục thế."
"Có thể không khẩn trương sao, lớn như vậy đây là lần đầu, việc này có thể cưới được ngươi về nhà hay không, đều dựa vào lần này cả."
"Hừ, vậy ngươi phải hảo hảo nịnh nọt ta."
"Nịnh nọt nhạc phụ nhạc mẫu mới là đạo lý quyết định."
...
Cười cười nói nói, rồi cũng vào cửa, người mở cửa là Cù mẫu, nhìn thấy Võ Tiểu Phú, không đợi Võ Tiểu Phú gọi người, bà đã mặt mày hớn hở.
"Hoắc, quả nhiên giống như Tiểu Dĩnh nói, anh chàng này, thân thể này, thật là tráng kiện."
"A di."
"Đến, mau mau, vào trong đi."
Cảm thụ được thái độ ôn hòa của Cù mẫu, trong lòng Võ Tiểu Phú rốt cuộc nới lỏng thêm chút nữa, xem ra Cù Dĩnh đúng là không có an ủi hắn, việc này ít nhất cũng đã giải quyết được một nửa rồi.
Tiến vào phòng khách.
Võ Tiểu Phú phát hiện Cù Thu Diệp cũng ở đó, còn có cả lão công của Cù Thu Diệp, thoạt nhìn hào hoa phong nhã, lại không mất uy nghiêm, trước đó Cù Dĩnh đã nói, lão công của Cù Thu Diệp là giáo sư đại học, dạy luật pháp. Tr·ê·n ghế sa lon có một nam nhân đang ngồi, không cần nói nhiều, khẳng định chính là Cù Thừa Vận.
Võ Tiểu Phú vội vàng đặt đồ xuống, bắt đầu chào hỏi.
"Thúc thúc, cô cô, cô phụ."
Cù Thu Diệp nghe vậy càng thêm cao hứng, nàng vốn dĩ nhìn Võ Tiểu Phú đã rất thuận mắt, sau đó lại thấy Võ Tiểu Phú ở phương diện y dược, vậy mà cũng có thiên phú rất cao, thì càng thêm ưa thích, nghe tiếng liền tiến lên hai bước: "Đến thì đến, còn mang đồ làm gì, đều là người trong nhà, khách khí cái gì chứ."
Cù mẫu trợn nhìn Cù Thu Diệp một chút, "Để ta cầm, con rể của ta."
"Biết, biết, con rể của dì, bất quá dì không nghe thấy sao, nó gọi con là cô cô đấy."
Cù mẫu không thèm để ý Cù Thu Diệp, người ta thường nói cô em chồng và chị dâu không hợp nhau, hai người này quan hệ có vẻ tốt hơn nhiều.
"Đến, Tiểu Phú, ngươi qua đây ngồi, ta đi pha trà cho ngươi."
Cù mẫu nhường Võ Tiểu Phú ngồi lên ghế sa lon, chỉ bất quá nhìn Cù Thừa Vận, Võ Tiểu Phú cũng không dám ngồi.
Cù Thừa Vận nhìn về phía Võ Tiểu Phú, dù sao cũng là người ngồi ở vị trí cao lâu năm, ánh mắt vẫn là rất độc.
Hôm qua hắn không chỉ nghe lời nói một phía của Cù Thu Diệp, còn phát động quan hệ điều tra nội tình của Võ Tiểu Phú, theo điều tra, tất cả về Võ Tiểu Phú, liền đều rõ ràng, Cù Thu Diệp nói đúng là sự thật, bất quá về tuyến của Võ Tân, hắn cũng tra rất rõ ràng.
Cho nên nói, Võ Tiểu Phú vẫn là đứa trẻ từ tầng lớp thấp đi lên, mà đứa trẻ từ tầng lớp thấp, khuyết điểm lớn nhất, chính là thiếu tự tin, khi đột nhiên có thành tựu, hay là gia đình có điều kiện tốt lên, thì thường nảy sinh tâm lý mất cân bằng dẫn đến tính cách thay đổi kịch liệt.
Cù Thừa Vận sợ hãi Võ Tiểu Phú cũng là như vậy, bất quá sau khi nhìn thấy Võ Tiểu Phú, Cù Thừa Vận cảm thấy mình có thể đã coi nhẹ Võ Tiểu Phú. Trong ánh mắt kia tuy có thấp thỏm, nhưng khi đối diện với hắn lại không có ý né tránh một cách thiếu tự nhiên.
Hắn càng là từ sâu trong đáy lòng Võ Tiểu Phú, thấy được sự tự tin vô hạn.
Khí chất của Võ Tiểu Phú, càng là so với mấy công tử Đế đô mà hắn chọn trúng đều lộ ra sự phát triển, không nói những thứ khác, ấn tượng đầu tiên này, cũng không tệ lắm, ít nhất đã qua cửa.
"Tiểu Phú."
Võ Tiểu Phú nghe tiếng vội vàng đem lá trà Võ Mạn chuẩn bị dâng lên cho Cù Thừa Vận: "Thúc thúc, nghe Tiểu Dĩnh nói ngài thích uống trà, đây là ta chuẩn bị, hy vọng ngài đừng ghét bỏ."
Cù Thừa Vận nhìn sang, liền biết Võ Tiểu Phú đã bỏ công sức, một bộ đồ này sợ là bằng cả một năm tiền lương của Võ Tiểu Phú, những người khác tặng Cù Thừa Vận khẳng định là sẽ không nhận, nhưng đây là con rể tặng, nhất định phải nhận.
"Cô của ngươi nói không sai, sau này tới không cần mang đồ, đến, ngồi đi."
Nhìn thấy thái độ này của Cù Thừa Vận, Võ Tiểu Phú mới đem chút căng thẳng còn lại nới lỏng ra, có vẻ như Cù Thừa Vận không giống như Cù Dĩnh nói hung dữ như vậy.
Quà tặng cho lão công của Cù Thu Diệp, Diệp Văn Thạch, cũng là lá trà, Võ Mạn nói giáo sư ở trường bọn họ đều thích loại trà này, hẳn là không sai.
"Cô phụ, đây là lá trà chuẩn bị cho ngài, tỷ tỷ của ta cũng học luật, nói là các giáo sư luật học trong trường đều thích loại lá trà này, ta liền chuẩn bị, hy vọng ngài đừng ghét bỏ."
Diệp Văn Thạch lúc này cũng xem kỹ Võ Tiểu Phú, không kiêu ngạo không tự ti, không tệ.
Nghe Võ Tiểu Phú nói, càng là khẽ gật đầu: "Ta bình thường uống chính là loại này, xem ra tỷ tỷ ngươi rất hiểu rõ thói quen của đám giáo sư luật học chúng ta, tỷ tỷ ngươi là tốt nghiệp trường đại học nào, nói không chừng ta còn quen biết."
"Tỷ tỷ của ta tên là Võ Mạn, tốt nghiệp đại học Chính trị và Pháp luật Hoa Quốc."
"Võ Mạn!"
Diệp Văn Thạch nghe vậy sững sờ, sau đó chính là nở nụ cười: "Đây thật là 'vô xảo bất thành thư'."
Bạn cần đăng nhập để bình luận