Cố Lên A, Võ Bác Sĩ

Chương 171: Chuyên nghiệp kéo dài (2)

**Chương 171: Chuyên nghiệp kéo dài (2)**
Bất quá, ca phẫu thuật này Vu Sĩ Phụ muốn bồi dưỡng Võ Tiểu Phú, cho nên, Chử Cảnh Minh được định là trợ thủ hai.
Bị một kẻ không có gì sánh nổi mình, chỉ bởi vì may mắn được Vu Sĩ Phụ nhận làm nghiên cứu sinh, liền ép mình một bậc, Chử Cảnh Minh có thể có hảo cảm mới là lạ.
Đương nhiên, không có hảo cảm thì không có hảo cảm, phẫu thuật vẫn sẽ nghiêm túc, cũng sẽ không nói gì, khiến Vu Sĩ Phụ khó xử.
Chử Cảnh Minh cũng biết mình là thiên tài, nhưng thiên tài không có nghĩa là ngươi có thể chống đối Phó viện trưởng, bác sĩ ngoại khoa chung quy là xem thực lực trên bàn phẫu thuật, nếu Võ Tiểu Phú đến lúc đó biểu hiện kém cỏi, hừ, không cần hắn nói, Võ Tiểu Phú cũng nên biết mình khó xử thế nào.
Còn về việc Võ Tiểu Phú có thể thích hợp làm trợ thủ một hơn hắn không, quả thực là nói đùa, Chử Cảnh Minh không hề nghĩ qua khả năng này, chỉ Võ Tiểu Phú, cũng xứng?
Hắn cũng không phải không biết Võ Tiểu Phú, khoa cấp cứu làm qua một vài tiểu phẫu, cũng đều là về gan mật tụy lách, còn về phẫu thuật cắt bỏ ung thư trực tràng triệt để, Võ Tiểu Phú trước đó đều không tiếp xúc qua, đoán chừng đều chưa từng lên bàn mổ đi.
Theo ý Chử Cảnh Minh, Vu Sĩ Phụ chính là tự tìm tội chịu, bồi dưỡng đệ tử, để Võ Tiểu Phú từ từ tự mình quan sát trước không được sao, vừa lên đã là trợ thủ một, cũng không sợ làm cho hạt giống hỏng mất.
Võ Tiểu Phú lại không biết Chử Cảnh Minh có nhiều ý nghĩ như vậy, hội chẩn kết thúc, Võ Tiểu Phú liền bắt đầu chuẩn bị.
Máy bay của Cù Dĩnh, hai giờ hạ cánh.
Sau khi hạ cánh, Cù Dĩnh vội vàng tắt chế độ máy bay, báo bình an cho Võ Tiểu Phú, không chỉ Võ Tiểu Phú nhớ nhung, Cù Dĩnh cũng thế, trên máy bay vẻn vẹn hơn hai giờ thôi, nhưng Cù Dĩnh hận không thể để máy bay quay về nơi xuất phát đi tìm Võ Tiểu Phú, nói với Võ Tiểu Phú nàng không đi, cũng may cô nương còn chưa triệt để mất lý trí.
Đợi đến khi xuống máy bay gọi video cho Võ Tiểu Phú xong, mới xem như vơi bớt nỗi khổ tương tư.
Ở nơi nhận điện thoại trong sân bay, một người phụ nữ trung niên xinh đẹp đang nhìn quanh những người đi ra, nhìn thấy bóng dáng Cù Dĩnh, vội vàng vẫy tay, Cù Dĩnh nhìn thấy mẹ, cũng vội vàng nói một tiếng với Võ Tiểu Phú, rồi cúp máy.
"Mẹ, hôm nay mẹ không đi làm sao? Vậy mà tự mình đến đón con."
"Ai nha, con gái bảo bối của mẹ đi hai tháng rồi, còn làm cái gì nữa, nếu không phải con nói muốn về, mẹ đã muốn đến Đông Hải tìm con rồi, ai, Tiểu Dĩnh, sao mẹ cảm thấy con hai tháng không gặp, thay đổi lớn như thế?"
An Hạ Thư nhìn Cù Dĩnh, có chút hoài nghi nói, nếu nói phụ nữ mẫn cảm, "Tiểu Dĩnh, con không phải là có bạn trai rồi chứ?"
Bị An Hạ Thư nói trúng tim đen, Cù Dĩnh cũng không khỏi hơi đỏ mặt, đáy lòng thầm nghĩ mắt mẹ mình tinh thật, làm sao có thể liếc mắt đã nhìn ra, "Mẹ, mẹ không phải là cho người theo dõi con đấy chứ?"
An Hạ Thư nghe vậy sửng sốt, "Thật sự có rồi? Là ai vậy? Làm gì? Bao nhiêu tuổi? Nhà làm gì? Là người Đông Hải? A nha, con mau nói với mẹ đi."
Nhìn An Hạ Thư như vậy, Cù Dĩnh cũng có chút bất đắc dĩ, hóa ra là đang lừa nàng.
"Là đồng nghiệp của con ở Nhất Phụ Viện, ai nha, mẹ đừng hỏi nữa, chúng ta mau về đi, con đói rồi."
"Đồng nghiệp! Ai nha, con nói tỉ mỉ cho mẹ nghe đi, không đúng, cha con biết con về, đã sắp xếp cho con gặp mặt với con trai nhà họ Lý rồi."
Cù Dĩnh nghe vậy dừng bước.
"Cái gì? Ba sao lại thế ạ, con không gặp đâu, ai thích thì đi mà gặp."
Võ Tiểu Phú cúp điện thoại, lại mở tài liệu tìm được trên mạng ra, bắt đầu xem xét, muốn lên bàn mổ, lại còn là trợ thủ một, lần đầu tiên làm trợ thủ một cho Vu Sĩ Phụ, Võ Tiểu Phú tự nhiên không muốn xảy ra sơ suất, cho nên, chuẩn bị trước là rất cần thiết, tìm một chút video phẫu thuật cắt bỏ ung thư trực tràng triệt để, chuẩn bị kỹ càng để nghiên cứu.
Bữa trưa, Võ Tiểu Phú đều một mực xem, đừng nói, xem loại video phẫu thuật này, thật sự nuốt không trôi.
Bất quá, làm bác sĩ rồi, Võ Tiểu Phú phát hiện mình dường như cái gì cũng quen, trừ lúc đầu có chút không thích ứng, về sau thì, ân, thật là thơm.
Hai giờ chiều phẫu thuật, một giờ Võ Tiểu Phú đã vào phòng phẫu thuật.
Xem lại bệnh án của Điền Khánh và các hạng kiểm tra một lần nữa, nắm rõ tình hình, bệnh nhân rất nhanh được đẩy tới, các y tá bắt đầu chuẩn bị trước phẫu thuật, nhìn thấy Võ Tiểu Phú lên bàn mổ, đều chào hỏi, Ngô Hiểu Lâm là y tá phòng mổ, nhìn thấy Võ Tiểu Phú, lập tức có chút tức giận.
"Anh hôm đó lừa tôi."
Võ Tiểu Phú nghe vậy không khỏi cười khổ, "Ai lừa cô chứ, đây đều là y học có được không."
Ngô Hiểu Lâm lúc này trừng Võ Tiểu Phú một chút, sau khi về nhà nàng liền hiểu ra, bất quá nàng biết, mình bị Võ Tiểu Phú từ chối, mặc dù trong lòng không cam lòng, nhưng Ngô Hiểu Lâm cũng là người dám yêu dám hận, cho dù còn có chút không cam lòng, trải qua mấy ngày nữa, cũng đã nguôi ngoai.
"Hừ, tôi tin anh mới lạ."
Nhìn dáng vẻ Ngô Hiểu Lâm, Võ Tiểu Phú cũng cười cười, cô nương này tính tình cũng không tệ, xem ra là đã hết giận rồi.
Không nói chuyện tình cảm, mọi người vẫn là bạn tốt nha.
"Bác sĩ Chử."
Lúc này, cửa phòng phẫu thuật mở ra, Chử Cảnh Minh đi đến, các y tá hiển nhiên đều nhận ra Chử Cảnh Minh, nhiệt tình chào hỏi, Võ Tiểu Phú cũng gọi một tiếng, "Anh Chử."
Đừng nói, Chử Cảnh Minh này lớn lên đúng là rất bảnh bao, tuổi trẻ tài cao, đoán chừng trong phòng phẫu thuật cũng rất được các tiểu cô nương thích.
Thấy Võ Tiểu Phú chủ động chào hỏi, Chử Cảnh Minh cũng biết đưa tay không đánh người mặt tươi cười, chỉ có thể gật đầu đáp lại, Võ Tiểu Phú nhìn dáng vẻ có chút kiêu ngạo, cũng không để ý, thiên tài mà, không phải thiên tài nào cũng giống hắn, bình dị gần gũi, hòa ái dễ gần.
"Anh Võ."
Giọng Điền Khánh vang lên, Võ Tiểu Phú hơi nghi hoặc nhìn lại, thay đổi xưng hô nhanh thật, đã gọi là anh rồi.
"Sao vậy, có gì không thoải mái sao?"
"Không có, chỉ là lần đầu tiên nằm ở đây, có chút căng thẳng, anh Võ, nghe nói phẫu thuật này là gây mê toàn thân, trực tiếp ngủ mất, anh nói xem tôi có khi nào ngủ luôn, rồi không tỉnh lại nữa không?"
Võ Tiểu Phú nghe vậy cũng cười cười, nhìn ra được, đúng là rất căng thẳng, trách không được gọi anh, trong phòng phẫu thuật lớn như này, Điền Khánh quen thuộc nhất sợ chỉ có hắn, căng thẳng như vậy, cũng chỉ có thể trò chuyện với hắn.
Cũng có thể hiểu được, phòng phẫu thuật này, bất luận là ai lần đầu tiên tới đều phải căng thẳng, không, lần thứ mấy đến cũng phải căng thẳng, lên bàn mổ, thì tương đương với việc giao tính mạng của mình cho bác sĩ, loại cảm giác sống c·h·ế·t không do mình này, thật sự rất khiến người ta cảm thấy bất lực.
"Yên tâm đi, không có chuyện gì, thầy Vu hàng năm làm bao nhiêu ca phẫu thuật, có thấy thất bại bao giờ đâu, cậu cứ yên tâm ngủ một giấc, mọi chuyện rồi sẽ tốt đẹp hơn thôi."
Nghe Võ Tiểu Phú nói, Điền Khánh cũng yên tâm không ít.
Đúng vậy, ca phẫu thuật này của hắn đối với Vu Sĩ Phụ mà nói, cũng không tính là ca phẫu thuật quá khó, chắc chắn sẽ không thất bại.
"Cảm ơn anh, bác sĩ Võ."
Chử Cảnh Minh chăm chú nhìn Võ Tiểu Phú và Điền Khánh, bọn họ nói chuyện, đều nghe rõ mồn một.
Trong lòng lập tức thầm nghĩ một tiếng, đối với bệnh nhân ngược lại rất ấm áp.
Ở bệnh viện có câu nói, bác sĩ đối tốt với bệnh nhân, cơ bản đều không kém, bởi vì loại bác sĩ này, thường rất có trách nhiệm, phẩm tính cơ bản không kém, mà lại, quan tâm bệnh tình của người bệnh, liền sẽ cố gắng học tập nâng cao bản thân, để bệnh tình của người bệnh được điều trị tốt nhất, Chử Cảnh Minh cảm thấy mình cũng là người như vậy, cho nên đối với bác sĩ này, vẫn rất có hảo cảm.
Kẹt kẹt!
Cửa phòng phẫu thuật lại mở ra, Vu Sĩ Phụ cũng đi vào, bên cạnh còn có mấy bác sĩ khác, hẳn là muốn đến xem Vu Sĩ Phụ làm phẫu thuật.
"Lão Thái, thế nào?"
Lão Thái là bác sĩ gây mê của ca phẫu thuật này, nghe Vu Sĩ Phụ hỏi, khẽ gật đầu, "Có thể bắt đầu rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận