Cố Lên A, Võ Bác Sĩ

Chương 229: Đông Hải tới đều hung tàn như vậy sao? (2)

**Chương 229: Người Đông Hải hung tàn như vậy sao? (2)**
Dù sao ở Đông Hải hơn một tháng, hầu như Võ Tiểu Phú không uống rượu mấy lần.
Tát Nhật Lãng uống rượu cũng rất lợi hại, trên thảo nguyên cô nương, hiếm có ai không biết uống rượu, mà đã uống thì tửu lượng đều rất tốt. Chỉ có điều, dù tửu lượng tốt đến đâu, cũng không thích con cái trong nhà uống rượu.
Chủ yếu là sợ uống rượu tổn hại thân thể.
"Sao uống nhiều như vậy?"
"Cũng tàm tạm, không uống nhiều lắm. Mỗ mỗ và ông ngoại định ngày mai đi Ô thị, hay là mấy ngày nữa mới đi?"
"Không vội đi, buổi chiều đại cữu và đại di của ngươi tới dùng cơm, lúc ra về, sẽ tiện đường đưa mỗ mỗ và ông ngoại ngươi qua."
Buổi chiều, người một nhà lại vui vẻ ăn bữa cơm.
Ngày hôm sau, tin tức Võ Tiểu Phú đến Nhất Phụ viện khám bệnh trong tuần này đã được Nhất Phụ viện tuyên truyền hai tuần, hết thảy sáu mươi suất khám, đã sớm được đặt kín.
Còn có phải đến vì Võ Tiểu Phú hay không, thì không thể biết được. Dù sao số lượng suất khám ở Nhất Phụ viện cơ bản đều kín chỗ, hiếm khi nào còn dư.
Khu Bắc có nhiều người ăn uống dầu mỡ, nên tỷ lệ mắc bệnh sỏi mật rất cao. Võ Tiểu Phú trước đó đã viết một bài trên blog cá nhân về việc bảo vệ mật sau phẫu thuật lấy sỏi, hướng dẫn luyện tập theo quy luật, điều chỉnh kết cấu ăn uống, đảm bảo sau này sỏi mật không tái phát, bài viết này đã thu hút được sự chú ý rộng rãi.
Rất nhiều người tìm đến Võ Tiểu Phú khám ngoại trú cũng vì lý do này. Nói thật, nếu có thể không cắt bỏ túi mật thì chẳng mấy ai nguyện ý. Võ Tiểu Phú, được nhiều người tin tưởng. Trước đó, Võ Tiểu Phú đã thực hiện không ít ca phẫu thuật bảo vệ mật lấy sỏi ở Đông Hải, chỉ cần người bệnh cảm thấy mình có thể tuân thủ nghiêm ngặt chế độ luyện tập và ăn uống mà Võ Tiểu Phú thiết lập trong blog, thì đều có thể thực hiện phẫu thuật.
Đương nhiên, cũng có người nói được làm được, có người lại nhanh chóng bị bận rộn và lười biếng đánh bại, sau đó xuất hiện tái phát cũng không ít. Ngược lại, không có ai vì vậy mà tìm đến Võ Tiểu Phú gây phiền phức, dù sao sau phẫu thuật bản thân thế nào, có tuân theo quy định của Võ Tiểu Phú hay không, đều tự mình rõ ràng.
Hôm nay, những bệnh nhân đến chỗ Võ Tiểu Phú, bệnh nặng rất ít, vẫn là sỏi mật chiếm đa số.
Quần thể bệnh nhân ở khu Bắc, nhất là quần thể bệnh nặng, kỳ thật không nhiều. Dù sao số lượng dân cư ở đây có hạn, toàn bộ dân số khu Bắc cộng lại, cũng không sánh nổi một khu của Đông Hải, bất quá, hiện tại trình độ kinh tế của người bệnh đều đã được nâng lên.
Cho dù phí khám chuyên gia của Võ Tiểu Phú không ít, nhưng rất nhiều người cũng không keo kiệt, ngay cả sỏi mật, cũng nguyện ý đăng ký đến khám. Võ Tiểu Phú cũng rất bất đắc dĩ, hắn có chút hoài nghi, các trường đại học gia tăng phí đăng ký của mình cao như vậy, có phải có ý khuyên lui một số bệnh nhân thông thường hay không.
Trong một ngày làm việc, số bệnh nhân có ca bệnh đáng chú ý chỉ có bốn ca ung thư gan, một ca ung thư túi mật, một ca ung thư tuyến tụy. Những ca còn lại cơ bản đều là sỏi, u máu, viêm ruột thừa và các loại bệnh nhẹ.
Đương nhiên, khám bệnh không phân biệt nặng nhẹ. Dù sao bệnh nặng cơ bản cũng đều là từ bệnh nhẹ phát triển thành. Cho dù chỉ là viêm ruột thừa và viêm túi mật thông thường, Võ Tiểu Phú cũng đưa ra những đề nghị chuyên nghiệp nhất.
Về phương diện quan hệ y đức, Võ Tiểu Phú vẫn rất chú ý, bệnh nhân là đến khám bệnh, bất luận bệnh nặng hay nhẹ, Võ Tiểu Phú đều muốn khi họ rời khỏi phòng, tâm tình đạt được thư giãn.
Ít nhất, lần đầu tiên Võ Tiểu Phú tới khám ở khu Bắc, nhận được đánh giá rất cao.
"Bác sĩ ca ca, ta có thể không phẫu thuật được không?"
Đây là bệnh nhân cuối cùng mà Võ Tiểu Phú khám, một bệnh nhi, mới chín tuổi. Thế nhưng căn bệnh mà em mắc phải, lại gần như là nặng nhất trong ngày, ung thư gan.
Chín tuổi mà ung thư gan, cho dù là Võ Tiểu Phú cũng có chút xúc động trong lòng.
Kỳ thật, theo số liệu thống kê y tế đầy đủ, các chuyên gia đã phát hiện u gan ở trẻ em trước khi biểu hiện lâm sàng không phải hiếm. Số liệu cho thấy, tỷ lệ phát bệnh u gan nguyên phát đã đạt đến mức gần với u tế bào mầm thận và u tế bào thần kinh, xếp thứ ba.
Đương nhiên, u gan ở trẻ em cũng có phân chia lành tính và ác tính, nhưng đại đa số trường hợp, vẫn là u ác tính.
Trong các khối u gan ác tính nguyên phát ở trẻ em, u tế bào gan là thường gặp nhất, còn trong các khối u lành tính thì u hamartoma (u mô thừa) là phổ biến. U gan di căn thường do u nguyên bào thần kinh, thường là u nguyên phát rất nhỏ thậm chí không tìm thấy, nhưng u di căn lại rất lớn.
Đứa bé trước mắt, theo Võ Tiểu Phú phán đoán, hẳn là do tế bào gan khối u.
Cũng không biết là may mắn hay bất hạnh, nửa tháng trước, đứa trẻ bị cảm mạo, tiến hành kiểm tra. Vừa mới kiểm tra không sao, vậy mà bệnh nhẹ lại phát hiện ra bệnh nặng, ung thư gan. Cả nhà đứa trẻ đều cảm thấy như sét đánh ngang tai.
Không may đứa trẻ chẩn đoán xác định ung thư gan, nhưng may mắn là lần cảm mạo này, đã giúp phát hiện sớm ung thư gan của đứa trẻ. Dù sao, với các triệu chứng ẩn của ung thư gan, nếu không phải lần cảm mạo nhập viện này, sợ là đến khi phát hiện ra, thì đã là giai đoạn cuối.
Bây giờ ổ ung thư tuy có khoảng năm centimet, nhưng cũng còn tính là may mắn, có thể tiến hành phẫu thuật trị tận gốc.
Ban đầu, cha mẹ bệnh nhân chuẩn bị đưa con tới Đế đô khám, nhưng lúc này, bác sĩ ở khu bệnh viện nói với họ, Võ Tiểu Phú sắp đến khám bệnh và phẫu thuật. Nếu họ nguyện ý, có thể đăng ký một suất, xem tình hình rồi quyết định phẫu thuật.
Biết là Võ Tiểu Phú, cha mẹ bệnh nhân cũng có chút kích động, có thể khám bệnh ở gần nhà, tự nhiên họ không muốn đi xa. Đến Đế đô, nói thì đơn giản, nhưng chỉ cần nghe một chút trên mạng là có thể biết đi thành phố lớn khám bệnh khó khăn như thế nào.
Ngay cả Nhất Phụ viện khu Bắc cũng chen chúc vất vả thành như vậy, huống chi là Đế đô.
Họ thậm chí chuẩn bị đăng ký, đều không thấy còn suất nào trống, sớm nhất đều đã xếp tới một tuần sau. Hơn nữa, họ còn không biết, bác sĩ nào đáng tin cậy hơn, trong lòng quả nhiên là mờ mịt vô cùng.
Đối với Võ Tiểu Phú, ban đầu họ cũng không biết, nhưng sau khi tìm hiểu, liền kích động, nhất là sau khi xem blog của Võ Tiểu Phú, càng thêm kích động, vội vàng đăng ký khám Võ Tiểu Phú.
"Tiểu Huyên là sợ đau sao?"
Tiểu nữ hài nhi tên là Tiểu Huyên, nghe Võ Tiểu Phú hỏi, lại lắc đầu.
"Không, ta không sợ đau, ta sợ ba ba mụ mụ lo lắng."
Đáy lòng bỗng nhiên khẽ giật mình, khóe mắt cũng có chút ướt át, cha mẹ đứa trẻ càng khóc không thành tiếng.
"Là chúng ta hại Tiểu Huyên."
Nghe tiếng khóc của cha mẹ đứa trẻ, Võ Tiểu Phú cũng lắc đầu, vợ chồng trẻ đều làm việc ở khu Bắc, năm trước mới chuyển nhà. Bởi vì trước đó đều là thuê phòng ở, vất vả lắm mới trang trí xong, phơi hai tháng, chính là dọn vào.
Họ vẫn luôn cho rằng, bệnh của Tiểu Huyên, là do formaldehyde.
Dù sao người bên cạnh đều nói như vậy, họ thật sự nghĩ không ra nguyên nhân nào khác. Loại trừ khả năng này, còn có gì có thể khiến một đứa trẻ chín tuổi, mắc phải căn bệnh hiểm nghèo như vậy.
Võ Tiểu Phú cũng không biết có phải là do formaldehyde hay không, nhưng bất luận là nguyên nhân trực tiếp hay gián tiếp, chỉ sợ đều có. Hắn nhìn về phía Tiểu Huyên.
"Tiểu Huyên, yên tâm đi, thúc thúc sẽ rất nhanh làm xong phẫu thuật, ngươi ngủ một giấc là có thể gặp ba ba mụ mụ."
Lần này Võ Tiểu Phú đến, là một ngày khám bệnh, một ngày phẫu thuật.
Ngày mai vốn đã sắp xếp sáu ca phẫu thuật, bốn ca ung thư gan, một ca ung thư tuyến tụy, một ca ung thư túi mật. Đứa bé trước mắt, là do Võ Tiểu Phú chủ động thêm vào. Nói cách khác, Võ Tiểu Phú ngày mai phải thực hiện bảy ca phẫu thuật, bắt đầu từ tám giờ.
Ân, rất gấp, vốn dĩ Thôi Văn Diệu bên này liên hệ với hắn, ban đầu là định bốn ca. Cho dù là bốn ca, họ ước chừng đều phải làm đến tối. Nhưng sau đó còn có hai người tìm đến, Thôi Văn Diệu không thể từ chối, liền hỏi Võ Tiểu Phú có thể ở lại thêm một ngày không, Võ Tiểu Phú cũng chỉ có thể bảo thêm vào cùng một ngày.
Ở lại thêm khẳng định là không được, Đông Hải bên kia cũng đang bận rộn.
Ngày hôm sau, bảy giờ năm mươi, Võ Tiểu Phú đã thay xong quần áo tiến vào phòng phẫu thuật. Ca phẫu thuật đầu tiên chính là Tiểu Huyên.
Trợ thủ là Thôi Văn Diệu, nói đến, Võ Tiểu Phú và Thôi Văn Diệu không phải lần đầu tiên cùng thực hiện, nhưng bây giờ vai trò thay đổi, thật sự là lần đầu tiên. Trước kia, Võ Tiểu Phú đã từng mổ chính ruột thừa, túi mật dưới sự hướng dẫn của Thôi Văn Diệu, nhưng hiện tại thì khác, Võ Tiểu Phú đây là muốn chỉ đạo Thôi Văn Diệu, cảm giác thật kỳ lạ.
"Bác sĩ Võ."
"Võ lão sư."
Không chỉ có Thôi Văn Diệu, mà còn có các bác sĩ khoa ngoại Gan Mật Tụy và một số thực tập sinh. Cơ hội khó có được, Võ Tiểu Phú cũng cho phép quan sát, rất nhiều người rất muốn nắm bắt cơ hội này.
Chuyên gia đến làm phẫu thuật, bầu không khí trong phòng phẫu thuật không còn thoải mái như trước. Y tá tuần hoàn, y tá phòng mổ và bác sĩ gây mê đều không nói nhiều.
"Thế nào, Hồng tỷ, trước kia chị hay giới thiệu đối tượng cho em, sao giờ em về, chị lại không nói gì với em?"
Y tá phụ mổ là người quen cũ. Trước đó, Võ Tiểu Phú làm nghiên cứu sinh ba năm ở phụ viện, kỳ thật đại bộ phận y tá, bác sĩ trong phòng phẫu thuật, Võ Tiểu Phú đều rất quen. Huống chi, để cùng Võ Tiểu Phú thực hiện phẫu thuật, đây đều là chọn những y tá và bác sĩ có kinh nghiệm nhất.
Chỉ có điều, vai trò của Võ Tiểu Phú thay đổi quá nhanh, ngay cả các y tá này cũng có chút không thích ứng kịp.
Hồng tỷ nghe vậy liếc mắt, làm sao có thể giống nhau được, trước đó Võ Tiểu Phú là nghiên cứu sinh, họ hối thúc còn có thể thoải mái nói chuyện, bây giờ đảo ngược hoàn toàn, sợ là họ phối hợp không tốt, ngược lại đến làm cho Võ Tiểu Phú thử thách họ.
Bất quá, nghe giọng điệu của Võ Tiểu Phú, họ cũng thở phào nhẹ nhõm, xem ra Võ Tiểu Phú này không phải loại người đắc chí mà làm càn.
"Không phải do cậu thăng tiến nhanh quá, làm cho tỷ đây khẩn trương đó chứ. Với lại, giờ ai chẳng biết cậu có bạn gái xinh đẹp như hoa như ngọc, tỷ có giới thiệu thêm, cậu có để ý không?"
"Đúng đó, trách không được trước kia giới thiệu cho cậu nhiều người như vậy cậu đều không vừa mắt, hóa ra là nhắm đến người tốt nhất."
Một câu của Võ Tiểu Phú, bầu không khí phòng phẫu thuật, lập tức thay đổi. Không chỉ có Hồng tỷ và mọi người, ngay cả những người đến quan sát phẫu thuật cũng không còn khẩn trương như vậy, đây mới là không khí phòng phẫu thuật nên có.
"Được rồi, bắt đầu thôi."
Bác sĩ gây mê tiến hành gây mê cho Tiểu Huyên, Võ Tiểu Phú cũng không trì hoãn, đúng tám giờ bắt đầu.
Mở đường rạch, bơm khí vào bụng, mở đường rạch, đưa kính nội soi vào.
Trong phòng phẫu thuật, một lần nữa im lặng. Từ khi Võ Tiểu Phú thành danh đến giờ, đây là lần đầu tiên họ thấy Võ Tiểu Phú mổ chính. Cụ thể trình độ như thế nào, trước đó họ đều chỉ nghe nói, hiện tại đều chỉ có thể nín thở ngưng thanh mà quan sát.
Rất nhanh, họ liền biết vị chuyên gia Võ Tiểu Phú này là như thế nào. Đây là trình độ thao tác thần thánh gì vậy, xác định là phẫu thuật nội soi, không phải mổ mở, quá mượt mà.
Thông thường, mọi người tách tổ chức dây chằng gan, đều phải mất ít nhất một giờ, nào giống Võ Tiểu Phú.
"Cắt gan."
Một đám bác sĩ và thực tập sinh quan sát cảm thấy phẫu thuật mới bắt đầu mà thôi, một trận hoa mắt chóng mặt, vậy mà đã đến cắt gan.
Có người đột nhiên xem giờ, kinh ngạc, tám giờ hai mươi.
Trừ thời gian mở đường rạch và đưa kính nội soi, thời gian tách cũng chỉ có mười phút, đây quả thật là tốc độ của con người sao. Họ bắt đầu tìm kiếm trong đầu xem Nhất Phụ viện có bác sĩ nào có thể làm nhanh hơn, nhưng tìm tới tìm lui, họ phát hiện, không có, thật sự không có. Đừng nói là tốc độ này, chậm hơn gấp đôi cũng chưa chắc có ai vượt qua được.
Thôi Văn Diệu cũng toát mồ hôi lạnh, suýt chút nữa thì mất mặt, tốc độ này, hắn vậy mà không theo kịp. Vốn đã lâu không cầm gương, kết quả lại còn làm nhanh như vậy, suýt chút nữa thì mất mặt.
Cắt gan!
Y tá tuần hoàn vội vàng chuẩn bị, Hồng tỷ cũng bắt đầu chuẩn bị cho y tá phụ mổ.
Bác sĩ gây mê cũng bắt đầu chuẩn bị thuốc, đề phòng tình huống đặc biệt xuất hiện.
Sau đó, mọi người liền thấy thủ pháp cắt gan kỳ diệu, không giống như họ thường thấy hay là làm cắt gan cẩn thận từng li từng tí, mà giống như cắt u nang thông thường, không, còn mượt mà hơn cả cắt u nang.
Xác định cắt gan là như thế sao? Sao lại có chút khác với những gì họ học.
Thôi Văn Diệu cũng có chút sợ hãi thán phục, hắn cắt cả đời, cũng không dám cắt như vậy. Đây chính là gan, có thể tùy ý như vậy sao? Bất quá Thôi Văn Diệu cũng không cho rằng Võ Tiểu Phú đang làm loạn, dù sao tỷ lệ thành công phẫu thuật của Võ Tiểu Phú là một trăm phần trăm.
Mà khối u gan Võ Tiểu Phú đang cắt, nhìn qua chỉ khoảng năm centimet.
So với ổ ung thư trên ảnh chụp không lớn hơn bao nhiêu, đây phải tự tin đến mức nào mới dám cắt như vậy, cắt mỏng như vậy, lại còn nhanh như vậy. Nói thật, cho dù có thể nhìn rõ ổ ung thư, cũng không ai dám làm như vậy.
Đây tuyệt đối là phải cắt không biết bao nhiêu ca, mới luyện thành sự dũng cảm và kỹ thuật.
Người đệ tử này có vẻ như thật sự có chút không đơn giản, nghe một trăm lần cũng không bằng tự mình chứng kiến một lần, thật sự rung động.
"Được rồi, đưa đi kiểm nghiệm."
Mở rộng vết mổ, lấy gan, liền một mạch, nhưng thời gian cắt gan, chỉ có vài phút, đây quả thật là tốc độ mà con người có thể làm được sao?
Một đám bác sĩ quan sát lúc này đều nhìn nhau, bộ dạng bị dọa sợ hãi.
Cắt túi mật cũng không dám làm như vậy, người Đông Hải đều hung tàn như vậy sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận