Cố Lên A, Võ Bác Sĩ

Chương 117: Nhà bị trộm! (1)

Chương 117: Nhà bị t·r·ộ·m! (1)
Phòng phẫu thuật.
Võ Tiểu Phú nhìn đội ngũ nhỏ mà mình tích lũy được, trong lòng cũng rất tự hào.
Dựng đài mổ đều là người quen, y tá phụ mổ lại chính là người hôm qua đỏ mặt tía tai, y tá tuần hoàn là Tiểu Cẩn, gây tê vẫn là Lưu Văn Quý, sư huynh Võ Thanh Đình làm trợ thủ cho hắn. Võ Tiểu Phú nhận ra, Võ Thanh Đình đối với việc làm trợ thủ một chút cũng không phàn nàn, ngược lại là bộ dáng vui vẻ chịu đựng. Võ Tiểu Phú biết, mình đây là chọn đúng người.
Hắn chỉ là thực tập sinh, nhất định phải có bác sĩ chính thức của khoa cấp cứu tham dự phẫu thuật, như vậy mới đúng quy trình.
Cho nên, hắn đây không chỉ là tìm trợ thủ, mà còn là "đặt bẫy".
Hơn nữa cảm giác này, phảng phất làm Võ Tiểu Phú thấy được một linh hồn khác khi mới vào bệnh viện.
Tiểu bác sĩ muốn nhanh chóng trưởng thành, chỉ có thể tận lực làm nhiều phẫu thuật. Bác sĩ cấp trên cho, chung quy là số ít, phần lớn đều phải tự mình tìm. Lúc trước mới vào khoa ngoại tổng quát, Võ Tiểu Phú cơ hồ là hễ không có việc gì liền chạy đến khoa cấp cứu, tìm được b·ệ·n·h nhân thích hợp, liền trực tiếp gọi điện thoại kêu người mở phòng mổ làm.
Thời gian đó, quả nhiên là một phen chua xót nước mắt. Tiểu bác sĩ ôm nhau sưởi ấm, ngươi lần này giúp ta, ta lần sau giúp ngươi, mọi người cùng nhau tiến bộ, nghĩ lại vẫn là rất thuần khiết, cũng đều đồng ý giúp đỡ.
Tự lực cánh sinh cơm no áo ấm, còn nếu chỉ biết chờ, thì món nào ngươi cũng đừng hòng được đụng đến.
Lưu Văn Quý đã hoàn thành gây tê, Võ Thanh Đình đúng là chủ động khử trùng trải khăn, làm Võ Tiểu Phú được một phen nghiện làm phẫu thuật viên chính, trước kia những việc này cũng là việc của hắn.
Nhìn Võ Tiểu Phú đứng ở vị trí phẫu thuật viên chính, Tiểu Cẩn bọn họ cũng chỉ cảm thán một tiếng. Võ Tiểu Phú vậy mà đều bắt đầu dẫn người làm phẫu thuật, đúng là không hiểu sao không cảm thấy có gì không ổn.
Rạch một đường theo bờ sườn phải, rất nhanh một vết cắt khoảng 3cm xuất hiện.
Võ Thanh Đình thấy Võ Tiểu Phú đã thu tay, cũng kinh ngạc. Vết mổ nhỏ như vậy, có phải hơi khinh suất không? Trương chủ nhiệm làm như vậy không có gì, Võ Tiểu Phú mặc dù có nhiều lời đồn, nhưng hẳn là cũng không có trình độ này. Bất quá, Võ Thanh Đình cũng không cho Võ Tiểu Phú cơ hội "vỗ mặt", đem "trầm mặc ít nói" p·h·át triển đến cực hạn.
Phẫu thuật cắt túi mật, làm đến cuối cùng chính là một vết mổ nhỏ.
Bác sĩ nhìn như vậy, người b·ệ·n·h cũng nhìn như vậy, hai anh bạn lớn giữa trời hè ngồi tại quầy đồ nướng uống bia, cao hứng, cởi áo, hai tay để trần, "A, cậu đây cũng là cắt túi mật?"
"Đúng vậy, cậu đây cũng là?"
"Đúng vậy, nhưng cái miệng này của cậu sao nhỏ như vậy?"
"A, xem ra cậu không tìm đúng người rồi, tôi đây là giáo sư làm, người ta không cần mở lớn lỗ hổng vẫn có thể làm."
"Ai, tôi đây không phải bị thực tập rồi, sớm biết thế, khi làm tôi đã liên hệ với cậu, tìm bác sĩ của cậu cho rồi."
Dưới vết mổ, tách rời lớp mỡ dưới da, cơ bắp, mở ra màng bụng.
Võ Thanh Đình càng xem càng kinh hãi, cho dù quen "trầm mặc ít nói", lúc này đều có chút không nhịn được.
Nhìn dáng vẻ Võ Tiểu Phú, lòng tin tràn đầy, tựa hồ không có chút nào lo lắng. Võ Thanh Đình có chút kỳ quái, cái này nếu một hồi thực sự phải mở rộng vết mổ, Võ Tiểu Phú còn làm sao giữ thể diện.
Trong lòng có chút lo lắng, nhưng vẫn không nói thêm gì, là một "lão tài xế", ghét nhất chính là đang lái xe lại có người lải nhải, phẫu thuật cũng vậy. Ta làm phẫu thuật viên chính, ngươi dạy ta, vậy rốt cục là ngươi mổ chính hay ta mổ chính?
Hơn nữa, Võ Thanh Đình mơ hồ cũng có một phỏng đoán, Võ Tiểu Phú sẽ không thật sự đã thuần thục đến trình độ này đi.
Thủ pháp này, hắn đã thấy qua ở chỗ Trương chủ nhiệm, lỗ hổng nhỏ, thậm chí là đủ để lấy túi mật ra là được. Nhưng hiện tại ca mổ này, vẫn là có tình huống túi mật bị thủng, Võ Thanh Đình cảm thấy Võ Tiểu Phú ít nhiều vẫn là có chút khinh suất.
Kẹt kẹt!
Ngay lúc này, cửa phòng phẫu thuật vậy mà mở ra. Võ Tiểu Phú không ngẩng đầu lên xem, Võ Thanh Đình lại có chút kinh ngạc, Đoạn Phi sao lại vào đây.
Đoạn Phi nhìn về phía Võ Tiểu Phú đang phẫu thuật, sắc mặt lập tức liền muôn màu muôn vẻ.
Lại một ca? Còn mổ chính? Tồi tệ nhất là, không có ai kèm cặp, trực tiếp mang theo Võ Thanh Đình liền làm? Đoạn Hào đây cũng quá buông tay rồi, hâm mộ ghen gh·é·t trực tiếp tóm tắt, chỉ còn là hận. Đoạn Phi đem chuyện xảy ra hôm qua cũng quy kết cho Võ Tiểu Phú. Trước khi làm phẫu thuật hôm qua, nếu không phải bị Lý Minh nói như vậy, hắn cũng không đến mức trong lúc phẫu thuật lại đi nghĩ ngợi lung tung.
Thủ phạm chính Võ Tiểu Phú, tòng phạm Đoạn Hào và Lý Minh.
Không sai, Đoạn Phi đến Đoạn Hào và Lý Minh cũng oán trách, nhưng hắn đối với Đoạn Hào và Lý Minh chỉ dám oán không dám hận, còn đối với Võ Tiểu Phú thì thuần túy là hận. Ngươi nói một thực tập sinh như ngươi, sao lại "nhảy nhót" như vậy? Nếu không có Võ Tiểu Phú, những ca phẫu thuật này có phải đều là của hắn không?
Dù sao hắn mới là bác sĩ nội trú chính thức của khoa cấp cứu.
"A, Võ đại bác sĩ thật đúng là kẻ tài cao gan cũng lớn, bác sĩ điều trị cũng không dám rạch vết mổ nhỏ như vậy."
Lúc này Võ Tiểu Phú mới chú ý tới bên người không biết từ lúc nào nhô ra một cái đầu. Nhìn khuôn mặt quen thuộc của Đoạn Phi, nghe giọng điệu âm dương quái khí này, Võ Tiểu Phú không khỏi nhíu mày, cái sắc mặt này, sao giống nhân vật phản diện trong tiểu thuyết thế.
Đoạn Phi cũng không nghĩ tới mình lại gặp may như vậy, vừa đưa tới một b·ệ·n·h nhân t·ai n·ạn giao thông, Chu Vân mổ chính, Vương Hổ bị điều đi họp, không có cách nào, liền gọi hắn. Hắn thấy phòng phẫu thuật này sáng đèn, liền tiến vào xem thử, không ngờ lại có thu hoạch ngoài ý muốn, đúng là Võ Tiểu Phú đang làm phẫu thuật. Vốn đang ước ao ghen tị, nhưng nhìn thấy một màn này của Võ Tiểu Phú, hắn trực tiếp liền cao hứng.
Ngồi chờ Võ Tiểu Phú mất mặt. Hắn ngược lại muốn xem, hôm nay sau khi Võ Tiểu Phú mở rộng vết mổ, còn làm sao giữ thể diện.
Chỉ cần Võ Tiểu Phú dám làm, hắn nhất định sẽ tuyên truyền chuyện này, mà lại, thủng túi mật, Võ Tiểu Phú thật sự có thể làm được không? Đoạn Phi căn bản không tin, Võ Tiểu Phú quá khinh suất, trước đó có Đoạn Hào ở bên cạnh thì không tính, có Đoạn Hào chỉ đạo, có lẽ có chút tham dự, thực sự coi chút tham dự này là thành quả của mình rồi?
Cũng dám tự mình làm, quả nhiên là muốn c·hết. Hôm nay Võ Tiểu Phú xảy ra sai sót, nói không chừng trực tiếp liền bị loại khỏi đội ngũ thực tập, đến lúc đó ngược lại muốn xem Võ Tiểu Phú còn làm sao có thể đắc ý như vậy.
"Đoàn sư huynh."
Võ Tiểu Phú chào hỏi Đoạn Phi, rồi tiếp tục làm.
Võ Thanh Đình lại nhíu mày, "Đoạn Phi, đều là huynh đệ cùng một chiến hào, đừng nói chuyện quái gở như thế."
Đoạn Phi liếc Võ Thanh Đình một cái, không nói thêm gì, đối với Võ Thanh Đình và Võ Tiểu Phú không giống nhau. Võ Thanh Đình so với hắn tới còn sớm hơn, ở chung hai năm, Đoạn Phi cũng biết gia hỏa này là "người tàn nhẫn" chân chính, không đắc tội thì hơn.
Không chỉ có Võ Thanh Đình không nhìn được, Tiểu Cẩn bọn họ cũng không nhìn được.
Trong phòng phẫu thuật, gây tê và y tá đối với bác sĩ cũng có phân chia thân sơ xa gần, ai kỹ thuật tốt, ai nhân phẩm tốt, bọn họ liền thân cận với người đó. Nhân phẩm tốt, dễ ở chung, kỹ thuật tốt, có thể làm cho bọn họ tan tầm sớm, bớt gánh trách nhiệm. Võ Tiểu Phú là cả hai đều có, mà Đoạn Phi là cả hai đều không có.
Bây giờ thanh danh của Đoạn Phi ở phòng phẫu thuật đã nát, hôm qua gây mê và y tá cùng hắn làm phẫu thuật suýt chút nữa thì đặt lên đài. Nếu không phải cuối cùng không có chuyện, bọn họ không phải cùng Đoạn Phi tranh luận rồi. Lúc này rồi mà còn không biết điều mà làm người, đã hết thời rồi, còn ở đây kiêu ngạo, quả thực làm cho người ta chán ghét.
Lưu Văn Quý cũng có chút không nhìn nổi, một tiểu bác sĩ nội trú, cũng không tồn tại có đắc tội hay không.
Đang muốn nói giúp Võ Tiểu Phú hai câu, chỉ thấy Võ Tiểu Phú đột nhiên đưa cái kẹp càng nhỏ thăm dò vào trong bụng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận