Cái Gì? Đối Tượng Hẹn Hò Lại Là Chủ Nợ Lớn Của Ta?
Chương 97: Nàng cũng không phải cái gì nũng nịu nữ vương
Chương 97: Nàng cũng không phải cái gì nữ vương nũng nịu Một bóng hình xinh xắn nhanh nhẹn bỗng nhiên xuất hiện trên lầu cao nhất, cách Trần Sở Hà không xa, một đầu gối quỳ xuống, vô cùng cung kính nói. Mà nàng, không ai khác chính là một trong những người bảo vệ Trần Sở Hà trong bóng tối, mấy ngày trước suýt chút nữa đã bắn tỉa rơi Diệp Bất Thần cùng đại sư phụ của hắn – Hoa Hoa.
"Ừm." Trần Sở Hà không mở mắt, chỉ đưa tay lên một cái, Hoa Hoa liền đứng dậy.
Hoa Hoa chớp đôi mắt to tròn như nước, mở miệng nói: "Lão bản, ta có một việc không rõ."
"Ừm, ngươi hỏi đi."
"Đã ngài và Tô tiểu thư muốn đối phó với cái gọi là Triệu gia, Liễu gia, vậy tại sao Tô tiểu thư còn phải tốn công sức lớn như vậy?"
Hoa Hoa nói: "Triệu gia và Liễu gia tuy ở đây có thế lực không nhỏ, nhưng chỉ cần lão bản ngài ra tay thì cũng không khó mà?"
"Nếu là ta đối phó Triệu gia, Liễu gia thì không khó."
Trần Sở Hà chậm rãi nói: "Nhưng có một số việc, nàng dự định tự mình làm."
"Ta tối qua cũng hỏi nàng rồi, nàng có ý định của mình, nàng muốn tự tay diệt cỏ tận gốc hai nhà cừu nhân Triệu gia, Liễu gia."
"A? Vì sao? Như vậy không phải phiền phức hơn sao?" Hoa Hoa có chút không hiểu.
Trần Sở Hà không trực tiếp trả lời câu hỏi của nàng, khẽ mở hé mắt, có chút như cười mà không cười nói: "Hoa Hoa, có phải ngươi cho rằng Tô tiểu thư đã là bạn gái ta thì nàng chỉ cần là một đóa hoa trong nhà kính, là một chiếc bình hoa xinh đẹp, được ta che chở, rồi không làm gì hết, muốn gì, cần gì, chỉ cần làm nũng, nói với ta là được?"
Hoa Hoa không có kiến thức về chuyện này, nên có chút hoang mang nói: "Không phải là như vậy sao? Dạo gần đây ta xem điện thoại, xem được rất nhiều video về chuyện bạn trai nên cưng chiều bạn gái như thế nào, để nàng cái gì cũng không cần làm, cứ việc an nhàn làm tiểu công chúa thôi."
"Có thể là như vậy, chỉ cần nàng muốn, ta cũng có thể làm như vậy cho nàng, nâng nàng trong lòng bàn tay, để nàng làm đóa hoa trong nhà ấm, làm cái gọi là tiểu công chúa."
Trần Sở Hà lắc đầu, dùng ngón tay gãi mặt, "Nhưng nàng hình như không muốn làm người như vậy."
"Tựa như nàng đã nói với ta trước đó, nàng không bao giờ là một nữ vương nũng nịu, nàng có ý định của riêng mình, nàng có kế hoạch riêng, nàng có việc muốn làm."
"Nàng không phải kiểu phụ nữ chỉ biết dựa vào đàn ông, nàng có sự kiêu hãnh của riêng mình."
"Nếu như nàng là một người phụ nữ như vậy thì từ rất sớm về trước, nàng đã có thể đi con đường này để đạt được mục đích rồi."
"Nàng muốn thành loại người gì, ta đều ủng hộ nàng."
"Muốn trốn trong vòng tay che chở của ta, trở thành tiểu công chúa vô tư lự cũng được, mà muốn trở thành một nữ vương đỉnh thiên lập địa, bá đạo cường thế cũng được."
"Đã nàng muốn tự mình báo thù, tự tay diệt trừ cái Triệu gia, Liễu gia kia, vậy cứ để nàng làm đi, ta sẽ lo liệu gốc rễ cho nàng là được."
"Tựa như trước kia vậy."
"Nàng cũng sẽ ủng hộ bất kể ta muốn làm gì, dù ta có cố gắng hay buông thả, nàng đều nói chỉ cần ta thích, mình muốn làm thì nàng đều ủng hộ."
"Và không giống những người khác, lấy danh nghĩa 'Tốt cho ta' rồi cưỡng ép bắt ta làm thế này, thế kia, hay là can thiệp thô bạo vào sự lựa chọn của ta, nàng luôn tôn trọng những quyết định của ta."
"Trước giờ, ta luôn là người đưa ra lựa chọn, nàng ủng hộ, chứ không phải nàng giúp ta chọn rồi nàng ủng hộ."
Nói đến đây, Trần Sở Hà dừng lại một chút, cười nói: "Hơn nữa, vì báo thù mà nàng đã chuẩn bị nhiều năm như vậy rồi, dù không có ta giúp, nàng vẫn có thể tự mình báo thù."
"Chỉ là sự xuất hiện của ta đột ngột đã tăng thêm một lớp bảo hộ, khiến cho thời gian báo thù của nàng có thể diễn ra sớm hơn thôi."
"Ta chỉ cần đánh phụ trợ là được rồi, chuyện báo thù thì phải do chính chủ ra tay, như vậy mới có ý nghĩa."
Hoa Hoa chợt ngộ ra: "Vậy nên Tô tiểu thư mới gia nhập đội phán quyết, liên tục thực hiện nhiệm vụ phán quyết của Long Tổ, đó cũng là một phần trong kế hoạch của nàng?"
"Ừ." Trần Sở Hà nói: "Thật ra mà nói, người khó đối phó nhất của Triệu gia và Liễu gia, không phải mấy kẻ như Triệu Hùng, Triệu Húc, Liễu Giang nhẹ, nếu chỉ đối phó với bọn chúng, đại chủ nợ chỉ cần một tay là có thể bóp chết rồi."
"Cái khiến cho đại chủ nợ cảm thấy khó nhằn chính là hai lão già nhà Triệu gia, Liễu gia."
"Hai lão già kia đều nắm quyền cao chức trọng, hơn nữa môn sinh trải khắp nơi, quan hệ rất lớn, muốn đối phó với chúng, chỉ có tiền, có vũ lực thì chưa đủ."
"Vũ lực thì đại chủ nợ không thiếu, nếu chỉ dựa vào vũ lực để báo thù thì cho dù thành công, thì hậu quả của Tô gia và Nhan gia cũng chẳng tốt đẹp gì."
"Cho nên, muốn đối phó quyền lực thì biện pháp tốt nhất là dựa vào quyền lực."
"Nếu đi theo con đường quan lộ bình thường thì dù có gặp may mắn, được quý nhân giúp đỡ thì để có thể đối kháng được với hai lão già kia, cũng phải mất ít nhất mười mấy hai mươi năm."
"Mà việc trở thành đội phán quyết là con đường nhanh nhất, ngắn nhất nàng có thể dựa vào."
"Dù sao, chỉ cần có thể lấy được điểm tích lũy nhất định thì có thể nhận được cơ hội trở thành một trong ba phó tổ trưởng của Long Tổ, người chuyên quản việc thẩm phán và phán quyết."
"Chỉ cần nàng có thể trở thành phó tổ trưởng Long Tổ phụ trách thẩm phán và phán quyết thì sẽ có đầy đủ quyền lực để chống lại hai lão già kia, thậm chí là áp chế chúng."
"Áp chế được hai lão già kia thì những việc còn lại sẽ có thể từng bước từng bước mà giải quyết sạch sẽ."
Hoa Hoa gật gù: "Nhưng theo kế hoạch ban đầu của Tô tiểu thư thì ít nhất cũng còn phải mất bảy, tám năm nữa."
"Ừ, dù sao muốn diệt cỏ tận gốc hai đại gia tộc thì đâu phải là việc đơn giản như giết hết người của hai gia tộc Triệu, Liễu là xong."
"Môn sinh và phe cánh của hai lão già kia cũng phải giải quyết sạch sẽ, hoặc xử lý thích đáng, nếu không sẽ có hậu họa vô tận."
Trần Sở Hà nói: "Dù sao thì, cái loại chuyện ‘Báo quân hoàng kim trên đài ý, dìu dắt Ngọc Long vì quân chết’, dù là thời cổ đại hay hiện tại cũng không phải là hiếm."
Trần Sở Hà bỗng mỉm cười: "Nhưng nếu ta đã biết rồi, và ta sẽ đánh phụ trợ cho nàng thì khoảng thời gian đó có thể rút ngắn vô hạn."
"Mà làm việc cũng có thể sạch sẽ hơn."
Khóe miệng Hoa Hoa hơi giật giật, trong lòng yên lặng mặc niệm cho hai đầu địa đầu xà này.
Một người thì có tuyệt đối lực áp chế lật tẩy mọi thứ.
Một người thì giỏi bày mưu tính kế, không động thì thôi, hễ đã động là phải diệt cỏ tận gốc.
Nàng dường như đã nhìn thấy số mệnh bi thảm không xa của hai nhà này.
--- --- Mấy ngày nay đại chủ nợ không về, ngoài việc ăn và ngủ ra thì Trần Sở Hà cũng chỉ đợi lúc nào đại chủ nợ có thời gian thì gọi video nói chuyện, cơ bản là không có việc gì làm.
Đi học thì cũng không cần thiết mỗi ngày phải đến, mấy cái bài hắn giảng kia cũng đủ để đám người kia tiêu hóa cả một khoảng thời gian dài.
Trần Sở Hà thỉnh thoảng cũng đi uống trà sữa.
Sáu năm nay hắn không phải vội vàng chinh chiến thì cũng vội vàng nghiên cứu khoa học, điểm kỹ thuật cây, chưa từng được nghỉ ngơi thư thả nên đối với cuộc sống hiện tại, hắn rất hưởng thụ.
Trong chớp mắt, ba ngày trôi qua.
"Haizz, xong rồi, mình giống như cũng bị não yêu đương rồi, đại chủ nợ còn chưa có trở lại, vậy mà mình lại nghĩ đến nàng như vậy."
Sau khi tỉnh dậy, Trần Sở Hà mặc bộ đồ ngủ khủng long, đi ra ngoài uống trà sữa.
Không có nhiều tâm trạng, hắn không chọn ngồi uống trà sữa ở cửa tiệm như mấy ngày trước mà là gọi mấy ly rồi vừa đi vừa uống trên đường về nhà, cắn cái ống hút đầy dấu răng, miệng thì lẩm bẩm rồi thỉnh thoảng lại thở dài.
Không ngờ hắn cũng có ngày hôm nay.
Hắn vốn nghĩ với tính cách của mình thì sẽ không xảy ra cái tình huống này.
Kết quả. . .
Ai. . .
Thôi được rồi.
Não yêu đương thì não yêu đương thôi.
Ngay khi Trần Sở Hà đang cúi đầu, lấy điện thoại di động ra, do dự không biết có nên gọi video cho cô đại chủ nợ nhà mình để giải sầu tương tư hay không.
Trong một khoảnh khắc lúc đi qua một khúc cua, một bóng người thất tha thất thểu lao ra từ bên cạnh.
"Ừm." Trần Sở Hà không mở mắt, chỉ đưa tay lên một cái, Hoa Hoa liền đứng dậy.
Hoa Hoa chớp đôi mắt to tròn như nước, mở miệng nói: "Lão bản, ta có một việc không rõ."
"Ừm, ngươi hỏi đi."
"Đã ngài và Tô tiểu thư muốn đối phó với cái gọi là Triệu gia, Liễu gia, vậy tại sao Tô tiểu thư còn phải tốn công sức lớn như vậy?"
Hoa Hoa nói: "Triệu gia và Liễu gia tuy ở đây có thế lực không nhỏ, nhưng chỉ cần lão bản ngài ra tay thì cũng không khó mà?"
"Nếu là ta đối phó Triệu gia, Liễu gia thì không khó."
Trần Sở Hà chậm rãi nói: "Nhưng có một số việc, nàng dự định tự mình làm."
"Ta tối qua cũng hỏi nàng rồi, nàng có ý định của mình, nàng muốn tự tay diệt cỏ tận gốc hai nhà cừu nhân Triệu gia, Liễu gia."
"A? Vì sao? Như vậy không phải phiền phức hơn sao?" Hoa Hoa có chút không hiểu.
Trần Sở Hà không trực tiếp trả lời câu hỏi của nàng, khẽ mở hé mắt, có chút như cười mà không cười nói: "Hoa Hoa, có phải ngươi cho rằng Tô tiểu thư đã là bạn gái ta thì nàng chỉ cần là một đóa hoa trong nhà kính, là một chiếc bình hoa xinh đẹp, được ta che chở, rồi không làm gì hết, muốn gì, cần gì, chỉ cần làm nũng, nói với ta là được?"
Hoa Hoa không có kiến thức về chuyện này, nên có chút hoang mang nói: "Không phải là như vậy sao? Dạo gần đây ta xem điện thoại, xem được rất nhiều video về chuyện bạn trai nên cưng chiều bạn gái như thế nào, để nàng cái gì cũng không cần làm, cứ việc an nhàn làm tiểu công chúa thôi."
"Có thể là như vậy, chỉ cần nàng muốn, ta cũng có thể làm như vậy cho nàng, nâng nàng trong lòng bàn tay, để nàng làm đóa hoa trong nhà ấm, làm cái gọi là tiểu công chúa."
Trần Sở Hà lắc đầu, dùng ngón tay gãi mặt, "Nhưng nàng hình như không muốn làm người như vậy."
"Tựa như nàng đã nói với ta trước đó, nàng không bao giờ là một nữ vương nũng nịu, nàng có ý định của riêng mình, nàng có kế hoạch riêng, nàng có việc muốn làm."
"Nàng không phải kiểu phụ nữ chỉ biết dựa vào đàn ông, nàng có sự kiêu hãnh của riêng mình."
"Nếu như nàng là một người phụ nữ như vậy thì từ rất sớm về trước, nàng đã có thể đi con đường này để đạt được mục đích rồi."
"Nàng muốn thành loại người gì, ta đều ủng hộ nàng."
"Muốn trốn trong vòng tay che chở của ta, trở thành tiểu công chúa vô tư lự cũng được, mà muốn trở thành một nữ vương đỉnh thiên lập địa, bá đạo cường thế cũng được."
"Đã nàng muốn tự mình báo thù, tự tay diệt trừ cái Triệu gia, Liễu gia kia, vậy cứ để nàng làm đi, ta sẽ lo liệu gốc rễ cho nàng là được."
"Tựa như trước kia vậy."
"Nàng cũng sẽ ủng hộ bất kể ta muốn làm gì, dù ta có cố gắng hay buông thả, nàng đều nói chỉ cần ta thích, mình muốn làm thì nàng đều ủng hộ."
"Và không giống những người khác, lấy danh nghĩa 'Tốt cho ta' rồi cưỡng ép bắt ta làm thế này, thế kia, hay là can thiệp thô bạo vào sự lựa chọn của ta, nàng luôn tôn trọng những quyết định của ta."
"Trước giờ, ta luôn là người đưa ra lựa chọn, nàng ủng hộ, chứ không phải nàng giúp ta chọn rồi nàng ủng hộ."
Nói đến đây, Trần Sở Hà dừng lại một chút, cười nói: "Hơn nữa, vì báo thù mà nàng đã chuẩn bị nhiều năm như vậy rồi, dù không có ta giúp, nàng vẫn có thể tự mình báo thù."
"Chỉ là sự xuất hiện của ta đột ngột đã tăng thêm một lớp bảo hộ, khiến cho thời gian báo thù của nàng có thể diễn ra sớm hơn thôi."
"Ta chỉ cần đánh phụ trợ là được rồi, chuyện báo thù thì phải do chính chủ ra tay, như vậy mới có ý nghĩa."
Hoa Hoa chợt ngộ ra: "Vậy nên Tô tiểu thư mới gia nhập đội phán quyết, liên tục thực hiện nhiệm vụ phán quyết của Long Tổ, đó cũng là một phần trong kế hoạch của nàng?"
"Ừ." Trần Sở Hà nói: "Thật ra mà nói, người khó đối phó nhất của Triệu gia và Liễu gia, không phải mấy kẻ như Triệu Hùng, Triệu Húc, Liễu Giang nhẹ, nếu chỉ đối phó với bọn chúng, đại chủ nợ chỉ cần một tay là có thể bóp chết rồi."
"Cái khiến cho đại chủ nợ cảm thấy khó nhằn chính là hai lão già nhà Triệu gia, Liễu gia."
"Hai lão già kia đều nắm quyền cao chức trọng, hơn nữa môn sinh trải khắp nơi, quan hệ rất lớn, muốn đối phó với chúng, chỉ có tiền, có vũ lực thì chưa đủ."
"Vũ lực thì đại chủ nợ không thiếu, nếu chỉ dựa vào vũ lực để báo thù thì cho dù thành công, thì hậu quả của Tô gia và Nhan gia cũng chẳng tốt đẹp gì."
"Cho nên, muốn đối phó quyền lực thì biện pháp tốt nhất là dựa vào quyền lực."
"Nếu đi theo con đường quan lộ bình thường thì dù có gặp may mắn, được quý nhân giúp đỡ thì để có thể đối kháng được với hai lão già kia, cũng phải mất ít nhất mười mấy hai mươi năm."
"Mà việc trở thành đội phán quyết là con đường nhanh nhất, ngắn nhất nàng có thể dựa vào."
"Dù sao, chỉ cần có thể lấy được điểm tích lũy nhất định thì có thể nhận được cơ hội trở thành một trong ba phó tổ trưởng của Long Tổ, người chuyên quản việc thẩm phán và phán quyết."
"Chỉ cần nàng có thể trở thành phó tổ trưởng Long Tổ phụ trách thẩm phán và phán quyết thì sẽ có đầy đủ quyền lực để chống lại hai lão già kia, thậm chí là áp chế chúng."
"Áp chế được hai lão già kia thì những việc còn lại sẽ có thể từng bước từng bước mà giải quyết sạch sẽ."
Hoa Hoa gật gù: "Nhưng theo kế hoạch ban đầu của Tô tiểu thư thì ít nhất cũng còn phải mất bảy, tám năm nữa."
"Ừ, dù sao muốn diệt cỏ tận gốc hai đại gia tộc thì đâu phải là việc đơn giản như giết hết người của hai gia tộc Triệu, Liễu là xong."
"Môn sinh và phe cánh của hai lão già kia cũng phải giải quyết sạch sẽ, hoặc xử lý thích đáng, nếu không sẽ có hậu họa vô tận."
Trần Sở Hà nói: "Dù sao thì, cái loại chuyện ‘Báo quân hoàng kim trên đài ý, dìu dắt Ngọc Long vì quân chết’, dù là thời cổ đại hay hiện tại cũng không phải là hiếm."
Trần Sở Hà bỗng mỉm cười: "Nhưng nếu ta đã biết rồi, và ta sẽ đánh phụ trợ cho nàng thì khoảng thời gian đó có thể rút ngắn vô hạn."
"Mà làm việc cũng có thể sạch sẽ hơn."
Khóe miệng Hoa Hoa hơi giật giật, trong lòng yên lặng mặc niệm cho hai đầu địa đầu xà này.
Một người thì có tuyệt đối lực áp chế lật tẩy mọi thứ.
Một người thì giỏi bày mưu tính kế, không động thì thôi, hễ đã động là phải diệt cỏ tận gốc.
Nàng dường như đã nhìn thấy số mệnh bi thảm không xa của hai nhà này.
--- --- Mấy ngày nay đại chủ nợ không về, ngoài việc ăn và ngủ ra thì Trần Sở Hà cũng chỉ đợi lúc nào đại chủ nợ có thời gian thì gọi video nói chuyện, cơ bản là không có việc gì làm.
Đi học thì cũng không cần thiết mỗi ngày phải đến, mấy cái bài hắn giảng kia cũng đủ để đám người kia tiêu hóa cả một khoảng thời gian dài.
Trần Sở Hà thỉnh thoảng cũng đi uống trà sữa.
Sáu năm nay hắn không phải vội vàng chinh chiến thì cũng vội vàng nghiên cứu khoa học, điểm kỹ thuật cây, chưa từng được nghỉ ngơi thư thả nên đối với cuộc sống hiện tại, hắn rất hưởng thụ.
Trong chớp mắt, ba ngày trôi qua.
"Haizz, xong rồi, mình giống như cũng bị não yêu đương rồi, đại chủ nợ còn chưa có trở lại, vậy mà mình lại nghĩ đến nàng như vậy."
Sau khi tỉnh dậy, Trần Sở Hà mặc bộ đồ ngủ khủng long, đi ra ngoài uống trà sữa.
Không có nhiều tâm trạng, hắn không chọn ngồi uống trà sữa ở cửa tiệm như mấy ngày trước mà là gọi mấy ly rồi vừa đi vừa uống trên đường về nhà, cắn cái ống hút đầy dấu răng, miệng thì lẩm bẩm rồi thỉnh thoảng lại thở dài.
Không ngờ hắn cũng có ngày hôm nay.
Hắn vốn nghĩ với tính cách của mình thì sẽ không xảy ra cái tình huống này.
Kết quả. . .
Ai. . .
Thôi được rồi.
Não yêu đương thì não yêu đương thôi.
Ngay khi Trần Sở Hà đang cúi đầu, lấy điện thoại di động ra, do dự không biết có nên gọi video cho cô đại chủ nợ nhà mình để giải sầu tương tư hay không.
Trong một khoảnh khắc lúc đi qua một khúc cua, một bóng người thất tha thất thểu lao ra từ bên cạnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận