Cái Gì? Đối Tượng Hẹn Hò Lại Là Chủ Nợ Lớn Của Ta?
Chương 160: Nếu không lại cho Tiểu Tứ các nàng sinh cái đệ đệ muội muội?
Chương 160: Nếu không thì lại cho Tiểu Tứ các nàng sinh thêm em trai em gái?
Nhìn hai người dài hoàn toàn không thể nói là giống nhau như đúc, mà đơn giản là không hề liên quan, hai đóa hoa tỷ muội, lại liên tưởng đến trước đó Tô Nhan từng kể với hắn rằng nàng có một người chị song sinh, Trần Sở Hà lúc này mới kịp phản ứng.
"Ừm, ta và nàng là song sinh khác trứng, khác với các cặp song sinh khác từ nhỏ đã dài giống nhau như đúc, ta và nàng từ trong bụng mẹ ra đã dài không giống nhau, cho nên kỳ thực có rất nhiều người đều nghi ngờ, chúng ta có phải hay không chị em song sinh."
Trần Sở Hà cười cười, nói: "Cái này cũng bình thường, có vẻ như song sinh là phải dài không thể nói giống nhau như đúc, tối thiểu đến chín phần giống, đó như một thiết lập trong đầu phần lớn mọi người."
"Mà lại, xác suất song sinh khác trứng thế nhưng là hiếm hơn nhiều so với song sinh cùng trứng."
Đây cũng là vì sao Trần Sở Hà ban đầu trong trận diễn tập quân sự kia không nhận ra Nhan Thanh.
Dù sao hai người này dài thật không giống.
Nếu như nói Tô Nhan thuộc loại nghiêng nước nghiêng thành, đại mỹ nữ ngàn năm có một.
Thì Nhan Thanh lại thiên về loại dễ nhìn, tư thế hiên ngang.
Một đầu tóc ngắn gọn gàng, thân hình thẳng tắp, nếu mặc thêm quân trang vào, với khí chất của mình, có lẽ nàng còn chẳng hề thua kém Tô Nhan về hình tượng băng sơn ngự tỷ.
Và nếu như Nhan Thanh cùng Tô Nhan giống nhau như đúc, hoặc tám chín phần tương tự, thì cho dù hắn không hỏi thẳng cũng sẽ điều tra nàng trong bí mật.
Nếu thật là vậy, có lẽ hắn cũng không đến mức lâu như vậy mới biết được chủ nợ lớn còn sống.
"Vậy hai người ngươi khác mắt, cũng là trời sinh sao?" Trần Sở Hà hỏi.
Lần này là Nhan Thanh trả lời: "Ừm, bởi vì gen sinh ra biến dị, ban đầu hai người đều là t·h·i·ê·n sinh dị đồng, mắt ta trái xanh phải tím, còn mắt nàng trái tím phải xanh."
"Bất quá, theo chúng ta lớn lên, dị đồng của nàng liền dần biến mất, trở thành người bình thường, dị đồng của ta thì vẫn còn."
"A a, ra là vậy a..." Trần Sở Hà gật đầu nhẹ.
Tô Nhan thì hỏi: "Đúng rồi tỷ, một năm trước, tỷ đã đạt đến địa nan đỉnh phong rồi, tại sao đến bây giờ vẫn là địa nan đỉnh phong?"
"Không có cách nào đột phá sao?"
Nhan Thanh nói: "Nào có dễ vậy mà đột phá? Ngươi không phải không biết giữa địa nan cấp và Tiểu thiên tai cấp..."
"Ôi, ngươi, ngươi không biết địa nan đỉnh phong muốn đột phá lên Tiểu thiên tai cấp khó khăn đến mức nào đâu."
"Ngươi là dị năng giả hậu t·h·i·ê·n, còn tham gia công trình cải tạo gen, hễ thí nghiệm một thành c·ô·ng, ngươi chính là Tiểu thiên tai cấp."
"Không phải ngươi dùng tận sáu năm, vẫn chưa đột phá lên Tiểu thiên tai cấp sao?"
"Ấy ấy ấy ấy! Đính chính một chút!"
Tô Nhan đính chính lại: "Ta hiện tại đã là đại thiên tai cấp rồi, mà việc ta phải ở Tiểu thiên tai cấp suốt sáu năm là do ta đang rèn cơ sở."
"Hiện tại ta đã xây cơ sở xong, nhiều thì một năm, ít thì nửa năm mấy tháng, ta có thể có khả năng đột phá lên hủy diệt thiên tai cấp."
"Đến khi ta ở hủy diệt thiên tai lắng đọng thêm, nói không chừng còn có cơ hội đột phá lên chúa tể cấp trong hai năm nữa."
Nhan Thanh nhịn không được chê bai: "Hừ! Đúng là khoe mẽ! Một dị năng giả chưa đầy mười năm đã có khả năng đạt đến chúa tể cấp, ngươi làm những lão già tu luyện cả đời mà vẫn không thể đột phá lên thiên tai cấp sống làm sao đây?"
Tô Nhan tựa đầu lên trên đầu Trần Sở Hà, cười nhẹ một tiếng, nói: "Không còn cách nào, dù sao ta cũng là một trong một triệu người xuất hiện một, cả nước gần hai tỷ dân số, xuất hiện một yêu nghiệt như ta cũng rất hợp lý a?"
"Không phải mỗi mình ngươi là yêu nghiệt, chỉ là cả đám ngươi, những bảy người lận."
Trần Sở Hà dựa vào vai Tô Nhan, chống đầu cô, bắt đầu giả vờ ngủ, không nói tiếng nào.
Tô gia.
"Chậc, hai tên xoa t·h·iêu này sao còn chưa về vậy?"
"Xoa t·h·iêu lớn không phải nói hơn một tiếng trước đã về A thành rồi sao? Đúng là gấp c·h·ế·t mất."
Nhan Ngọc Ngưng lo lắng đến mức đi đi lại lại trong đại sảnh, miệng lẩm bẩm.
Hôm nay nàng mặc một chiếc sườn xám trắng vân, tóc không búi lên, mà xõa tung sau lưng.
Mái tóc xoăn lớn bồng bềnh, lại phối hợp cùng bộ sườn xám vân trắng, tôn lên vóc dáng đầy đặn quyến rũ của nàng.
Thêm vào làn da trắng nõn mịn màng, không ai có thể nhận ra nàng đã là mẹ của bốn đứa con.
Năm tháng không để lại trên người nàng quá nhiều dấu vết, ngược lại giống như rượu, lắng đọng xuống, khiến nàng có nét quyến rũ của một người phụ nữ từng trải.
Dù ngày nào cũng gặp, Tô Phi Mặc mỗi khi nhìn vợ mình trong bộ dạng này cũng đều xao xuyến trong lòng, ngứa ngáy khó chịu.
"Ai nha, con cái đều đã lớn cả rồi, dù gì thì bọn nó cũng có việc riêng, về sớm hay muộn một chút có sao đâu."
"Lại nữa, chẳng phải A Thanh bảo là muốn ghé xem Tiểu Tứ trước hay sao?"
"Ngươi cứ ngồi yên đó, lát nữa bọn nó về thôi."
Tô Phi Mặc vỗ vỗ ghế sofa bên cạnh, cười nói.
Nhan Ngọc Ngưng ngồi xuống, tiện tay vuốt ve chiếc móng h·e·o đã lau chùi bao nhiêu năm nay của mình, cầm lấy chén rượu thuốc lớn, một hơi cạn sạch.
Làn da trắng nõn vốn có càng thêm chút ửng hồng, khiến nàng trông trẻ hơn không ít.
Ngay cả Tô Phi Mặc cũng không nhịn được mà cảm thán: "Rượu thuốc của A Sở này cũng quá tốt, mấy ngày nay không những độc tố trong người ngươi ra không ít, mà ngay cả da cũng trở nên mọng nước, trắng mịn có chút hồng hào."
Nhan Ngọc Ngưng liếc xéo hắn một cái, nói: "Sao? Da trước kia của ta tệ lắm hả? Không mịn? Không trắng hả? Vậy mà ngươi còn sờ soạng mấy chục năm à?"
"Khụ khụ khụ!"
Tô Phi Mặc vội vàng đổi giọng nói: "Mịn! Mịn! Láng o! Không vậy sao ta lại mê mệt suốt mấy chục năm qua cơ chứ?"
Nói đoạn, Tô Phi Mặc vẫn không bỏ ý định đặt bàn tay móng h·e·o trên bắp đùi trắng nõn như tuyết của vợ, âm thầm nuốt một ngụm nước bọt, cười hề hề nói: "Ngọc Nhi à, hay là, mình lại cho Tiểu Tứ bọn nó sinh thêm đứa em trai em gái nữa nhé?"
"Cút, rủi ro mang thai không phải mình ông, nên ông mới dám nói vậy đúng không?" Nhan Ngọc Ngưng giận dỗi trừng mắt nhìn hắn.
"Thôi coi như ta chưa nói."
Tô Phi Mặc ỉu xìu thu tay lại, nhưng may thay, lão bà đại nhân vẫn không đánh rớt cái móng h·e·o của hắn.
Ngay lúc này, dưới sự mong ngóng của Nhan Ngọc Ngưng, mấy bóng người rốt cuộc cũng xuất hiện ở cửa đại sảnh.
"Ba, mẹ, con về rồi."
Thấy con gái lớn về, Nhan Ngọc Ngưng "bật" một tiếng đã đứng dậy, ba bước thành hai bước đi đến trước mặt Nhan Thanh, nhìn đứa con gái lớn gầy đi 0.1 phân, đen đi 0.1 phân, Nhan Ngọc Ngưng đau lòng nói:
"Cuối cùng cũng về rồi, đến, để mẹ xem."
"Trời đất! Con xem con kìa! Lại gầy hơn, còn đen hơn nữa!"
"Lần này con cứ ở nhà vài hôm, để mẹ tẩm bổ cho con ha!"
"Vâng ạ."
Nhan Thanh gật đầu nhẹ, sau đó hướng ánh mắt về phía lão ba, cũng cười chào: "Ba."
Tô Phi Mặc cũng lộ nụ cười trên mặt, nói: "Về rồi à."
"Ba, mẹ." Tô Nhan cũng chào một tiếng.
Hai ông bà gật đầu, rồi sau đó hướng mắt về phía Trần Sở Hà đứng bên cạnh Tô Nhan.
Trần Sở Hà cười chào một tiếng: "Mẹ, chú."
"Ôi! A Sở tới à!"
Một tiếng "mẹ" này khiến Nhan Ngọc Ngưng vô cùng vui vẻ, nhưng Tô Phi Mặc lại không vừa ý, cười mắng: "Ê này! A Sở này, con gọi vợ ta là mẹ, còn gọi ta là chú là sao hả?"
Nhìn hai người dài hoàn toàn không thể nói là giống nhau như đúc, mà đơn giản là không hề liên quan, hai đóa hoa tỷ muội, lại liên tưởng đến trước đó Tô Nhan từng kể với hắn rằng nàng có một người chị song sinh, Trần Sở Hà lúc này mới kịp phản ứng.
"Ừm, ta và nàng là song sinh khác trứng, khác với các cặp song sinh khác từ nhỏ đã dài giống nhau như đúc, ta và nàng từ trong bụng mẹ ra đã dài không giống nhau, cho nên kỳ thực có rất nhiều người đều nghi ngờ, chúng ta có phải hay không chị em song sinh."
Trần Sở Hà cười cười, nói: "Cái này cũng bình thường, có vẻ như song sinh là phải dài không thể nói giống nhau như đúc, tối thiểu đến chín phần giống, đó như một thiết lập trong đầu phần lớn mọi người."
"Mà lại, xác suất song sinh khác trứng thế nhưng là hiếm hơn nhiều so với song sinh cùng trứng."
Đây cũng là vì sao Trần Sở Hà ban đầu trong trận diễn tập quân sự kia không nhận ra Nhan Thanh.
Dù sao hai người này dài thật không giống.
Nếu như nói Tô Nhan thuộc loại nghiêng nước nghiêng thành, đại mỹ nữ ngàn năm có một.
Thì Nhan Thanh lại thiên về loại dễ nhìn, tư thế hiên ngang.
Một đầu tóc ngắn gọn gàng, thân hình thẳng tắp, nếu mặc thêm quân trang vào, với khí chất của mình, có lẽ nàng còn chẳng hề thua kém Tô Nhan về hình tượng băng sơn ngự tỷ.
Và nếu như Nhan Thanh cùng Tô Nhan giống nhau như đúc, hoặc tám chín phần tương tự, thì cho dù hắn không hỏi thẳng cũng sẽ điều tra nàng trong bí mật.
Nếu thật là vậy, có lẽ hắn cũng không đến mức lâu như vậy mới biết được chủ nợ lớn còn sống.
"Vậy hai người ngươi khác mắt, cũng là trời sinh sao?" Trần Sở Hà hỏi.
Lần này là Nhan Thanh trả lời: "Ừm, bởi vì gen sinh ra biến dị, ban đầu hai người đều là t·h·i·ê·n sinh dị đồng, mắt ta trái xanh phải tím, còn mắt nàng trái tím phải xanh."
"Bất quá, theo chúng ta lớn lên, dị đồng của nàng liền dần biến mất, trở thành người bình thường, dị đồng của ta thì vẫn còn."
"A a, ra là vậy a..." Trần Sở Hà gật đầu nhẹ.
Tô Nhan thì hỏi: "Đúng rồi tỷ, một năm trước, tỷ đã đạt đến địa nan đỉnh phong rồi, tại sao đến bây giờ vẫn là địa nan đỉnh phong?"
"Không có cách nào đột phá sao?"
Nhan Thanh nói: "Nào có dễ vậy mà đột phá? Ngươi không phải không biết giữa địa nan cấp và Tiểu thiên tai cấp..."
"Ôi, ngươi, ngươi không biết địa nan đỉnh phong muốn đột phá lên Tiểu thiên tai cấp khó khăn đến mức nào đâu."
"Ngươi là dị năng giả hậu t·h·i·ê·n, còn tham gia công trình cải tạo gen, hễ thí nghiệm một thành c·ô·ng, ngươi chính là Tiểu thiên tai cấp."
"Không phải ngươi dùng tận sáu năm, vẫn chưa đột phá lên Tiểu thiên tai cấp sao?"
"Ấy ấy ấy ấy! Đính chính một chút!"
Tô Nhan đính chính lại: "Ta hiện tại đã là đại thiên tai cấp rồi, mà việc ta phải ở Tiểu thiên tai cấp suốt sáu năm là do ta đang rèn cơ sở."
"Hiện tại ta đã xây cơ sở xong, nhiều thì một năm, ít thì nửa năm mấy tháng, ta có thể có khả năng đột phá lên hủy diệt thiên tai cấp."
"Đến khi ta ở hủy diệt thiên tai lắng đọng thêm, nói không chừng còn có cơ hội đột phá lên chúa tể cấp trong hai năm nữa."
Nhan Thanh nhịn không được chê bai: "Hừ! Đúng là khoe mẽ! Một dị năng giả chưa đầy mười năm đã có khả năng đạt đến chúa tể cấp, ngươi làm những lão già tu luyện cả đời mà vẫn không thể đột phá lên thiên tai cấp sống làm sao đây?"
Tô Nhan tựa đầu lên trên đầu Trần Sở Hà, cười nhẹ một tiếng, nói: "Không còn cách nào, dù sao ta cũng là một trong một triệu người xuất hiện một, cả nước gần hai tỷ dân số, xuất hiện một yêu nghiệt như ta cũng rất hợp lý a?"
"Không phải mỗi mình ngươi là yêu nghiệt, chỉ là cả đám ngươi, những bảy người lận."
Trần Sở Hà dựa vào vai Tô Nhan, chống đầu cô, bắt đầu giả vờ ngủ, không nói tiếng nào.
Tô gia.
"Chậc, hai tên xoa t·h·iêu này sao còn chưa về vậy?"
"Xoa t·h·iêu lớn không phải nói hơn một tiếng trước đã về A thành rồi sao? Đúng là gấp c·h·ế·t mất."
Nhan Ngọc Ngưng lo lắng đến mức đi đi lại lại trong đại sảnh, miệng lẩm bẩm.
Hôm nay nàng mặc một chiếc sườn xám trắng vân, tóc không búi lên, mà xõa tung sau lưng.
Mái tóc xoăn lớn bồng bềnh, lại phối hợp cùng bộ sườn xám vân trắng, tôn lên vóc dáng đầy đặn quyến rũ của nàng.
Thêm vào làn da trắng nõn mịn màng, không ai có thể nhận ra nàng đã là mẹ của bốn đứa con.
Năm tháng không để lại trên người nàng quá nhiều dấu vết, ngược lại giống như rượu, lắng đọng xuống, khiến nàng có nét quyến rũ của một người phụ nữ từng trải.
Dù ngày nào cũng gặp, Tô Phi Mặc mỗi khi nhìn vợ mình trong bộ dạng này cũng đều xao xuyến trong lòng, ngứa ngáy khó chịu.
"Ai nha, con cái đều đã lớn cả rồi, dù gì thì bọn nó cũng có việc riêng, về sớm hay muộn một chút có sao đâu."
"Lại nữa, chẳng phải A Thanh bảo là muốn ghé xem Tiểu Tứ trước hay sao?"
"Ngươi cứ ngồi yên đó, lát nữa bọn nó về thôi."
Tô Phi Mặc vỗ vỗ ghế sofa bên cạnh, cười nói.
Nhan Ngọc Ngưng ngồi xuống, tiện tay vuốt ve chiếc móng h·e·o đã lau chùi bao nhiêu năm nay của mình, cầm lấy chén rượu thuốc lớn, một hơi cạn sạch.
Làn da trắng nõn vốn có càng thêm chút ửng hồng, khiến nàng trông trẻ hơn không ít.
Ngay cả Tô Phi Mặc cũng không nhịn được mà cảm thán: "Rượu thuốc của A Sở này cũng quá tốt, mấy ngày nay không những độc tố trong người ngươi ra không ít, mà ngay cả da cũng trở nên mọng nước, trắng mịn có chút hồng hào."
Nhan Ngọc Ngưng liếc xéo hắn một cái, nói: "Sao? Da trước kia của ta tệ lắm hả? Không mịn? Không trắng hả? Vậy mà ngươi còn sờ soạng mấy chục năm à?"
"Khụ khụ khụ!"
Tô Phi Mặc vội vàng đổi giọng nói: "Mịn! Mịn! Láng o! Không vậy sao ta lại mê mệt suốt mấy chục năm qua cơ chứ?"
Nói đoạn, Tô Phi Mặc vẫn không bỏ ý định đặt bàn tay móng h·e·o trên bắp đùi trắng nõn như tuyết của vợ, âm thầm nuốt một ngụm nước bọt, cười hề hề nói: "Ngọc Nhi à, hay là, mình lại cho Tiểu Tứ bọn nó sinh thêm đứa em trai em gái nữa nhé?"
"Cút, rủi ro mang thai không phải mình ông, nên ông mới dám nói vậy đúng không?" Nhan Ngọc Ngưng giận dỗi trừng mắt nhìn hắn.
"Thôi coi như ta chưa nói."
Tô Phi Mặc ỉu xìu thu tay lại, nhưng may thay, lão bà đại nhân vẫn không đánh rớt cái móng h·e·o của hắn.
Ngay lúc này, dưới sự mong ngóng của Nhan Ngọc Ngưng, mấy bóng người rốt cuộc cũng xuất hiện ở cửa đại sảnh.
"Ba, mẹ, con về rồi."
Thấy con gái lớn về, Nhan Ngọc Ngưng "bật" một tiếng đã đứng dậy, ba bước thành hai bước đi đến trước mặt Nhan Thanh, nhìn đứa con gái lớn gầy đi 0.1 phân, đen đi 0.1 phân, Nhan Ngọc Ngưng đau lòng nói:
"Cuối cùng cũng về rồi, đến, để mẹ xem."
"Trời đất! Con xem con kìa! Lại gầy hơn, còn đen hơn nữa!"
"Lần này con cứ ở nhà vài hôm, để mẹ tẩm bổ cho con ha!"
"Vâng ạ."
Nhan Thanh gật đầu nhẹ, sau đó hướng ánh mắt về phía lão ba, cũng cười chào: "Ba."
Tô Phi Mặc cũng lộ nụ cười trên mặt, nói: "Về rồi à."
"Ba, mẹ." Tô Nhan cũng chào một tiếng.
Hai ông bà gật đầu, rồi sau đó hướng mắt về phía Trần Sở Hà đứng bên cạnh Tô Nhan.
Trần Sở Hà cười chào một tiếng: "Mẹ, chú."
"Ôi! A Sở tới à!"
Một tiếng "mẹ" này khiến Nhan Ngọc Ngưng vô cùng vui vẻ, nhưng Tô Phi Mặc lại không vừa ý, cười mắng: "Ê này! A Sở này, con gọi vợ ta là mẹ, còn gọi ta là chú là sao hả?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận