Cái Gì? Đối Tượng Hẹn Hò Lại Là Chủ Nợ Lớn Của Ta?

Chương 177: Sóng ngầm phun trào

Ngô Hiến dùng hai ngón tay cẩn thận dời thanh đại đao sáng loáng đang gác trên cổ hắn ra một chút xíu, trán đổ mồ hôi, vừa thử răng hàm vừa nói: "Yên tâm, yên tâm~".
"Trước khi ngươi đến, ta đã nói cho những người này biết thân phận phó viện trưởng viện khoa học quốc gia của hắn rồi, thân phận này có thể nói ra mà."
"Hơn nữa, chỉ riêng thân phận này thôi cũng đủ để giải thích vì sao hai ta lại tôn kính hắn như vậy. Một người chưa đến ba mươi tuổi đã ngang hàng cấp bậc với hai ta, đủ khiến người ta kinh hãi rồi."
"Còn về những thân phận khác của vị tiểu tổ tông kia..."
"Ta chỉ hỏi ngươi một câu, nếu hai ta không biết hắn, ngươi có đoán được một người chưa đến ba mươi tuổi lại là Tôn vị Các lão không?"
"Còn là cao cư!"
"Còn dẫn ra một chi quân đội, đổi lại là ngươi, ngươi có đoán được không? Cho dù ngươi đoán ra được, ngươi có tin không?"
Từ Đông Hải chậm rãi thu hồi thanh đại đao trắng như tuyết kia, khóe miệng giật giật: "Không đoán ra được..."
"...Đoán được cũng không tin."
Chuyện này thật không thể tin nổi!
Nếu không phải biết vị tiểu tổ tông kia, hơn nữa còn tận mắt chứng kiến quá trình trưởng thành của hắn, dù có đánh chết Từ Đông Hải, hắn cũng không tin một chút nào!
Một phó viện trưởng viện khoa học quốc gia chưa đến ba mươi tuổi đã đủ gây kinh thiên động địa rồi.
Nhưng ai biết, thân phận này chỉ là một trong những thân phận kém nhất của hắn!
Những thân phận khác, không hề khoa trương, bất kể đem cái nào ra đều có thể một ngón tay đè chết hai kẻ thực quyền đỉnh phong trước trăm hai này.
Tiểu tổ tông này đã giải thích hoàn mỹ cái gì gọi là thật sự "phiêu bạt nửa đời, trở về vẫn còn là trai tráng tuổi đôi mươi!"
Trước mắt cũng chỉ có những tiểu thuyết mạng dám cài "hack" như vậy cho một người.
Đương nhiên, trong thực tế cũng không phải là không có.
Nước Long Hạ gần vạn năm lịch sử, người tài lớp lớp, thiên kiêu nhiều vô số kể.
Nhưng có thể làm được đến mức độ như tiểu tổ tông này, chỉ có vị lão tổ tông bốn mươi tám tuổi nhìn chó đánh nhau, 54 tuổi vấn đỉnh Trung Nguyên.
Tuy nói vị tiểu tổ tông này chưa đến mức phi thường giống như lão tổ tông kia.
Nhưng chẳng phải hắn còn kém một năm sao?
Hơn nữa, chỉ tính hiện tại thôi, thành tựu của hắn so với vị lão tổ tông kia cũng chỉ kém nửa tấc.
Nếu đổi lại một người hơn hai mươi tuổi khác mặc quân phục tướng quân, trên người treo mấy ngôi sao vàng, rồi nói với hắn rằng người đó là Các lão, Từ Đông Hải chỉ nghĩ đối phương hoặc là đang chơi Cosplay.
Hoặc là, đối phương chính là một kẻ ngu ngốc.
"Cho nên, yên tâm đi, trên thế giới này không có nhiều người thông minh như vậy đâu."
Ngô Hiến thề son sắt nói: "Nói nữa, nếu có ai không biết những kinh nghiệm của hắn mà có thể đoán ra thân phận của hắn, ta trực tiếp đi nhà vệ sinh húp mười cân...!"
"Ta cũng không tin, dưới gầm trời này có thể có một người lợi hại như vậy!"
"Nếu có ta ăn cái gì cũng được."
"Hắt xì!"
Tô Nhan đang cùng tên ngốc trốn khỏi bữa tiệc, đi tản bộ ở hậu viện nhà họ Nhan, bỗng nhiên hắt xì một cái.
"Bị cảm à?"
Tô Nhan lắc đầu, "Không phải, đoán chừng không biết ai đang nói xấu ta."
Trần Sở Hà bật cười nói: "Ngươi phân biệt được cả cái này sao?"
Tô Nhan thản nhiên nói: "Không phân biệt được, nhưng ta biết, với thân thể và thực lực của ta thì không có chuyện bị cảm được."
"Vậy nên chỉ có thể là người khác đang nói xấu sau lưng ta."
Trần Sở Hà gật đầu: "Cũng có lý."
...
Đối mặt với lời "thề độc" của Ngô Hiến, Từ Đông Hải không hề nghi ngờ.
"Đúng rồi, ba vị Các lão kia... có tìm ngươi không?"
Ngô Hiến đột nhiên cảnh giác nhìn xung quanh, sau đó phất tay, cách ly âm thanh giữa hắn và Từ Đông Hải, đột ngột hạ giọng, nghiêm trọng hỏi.
Từ Đông Hải thu đao vào, cũng sắc mặt nghiêm túc trang trọng, gật đầu: "Có, hai ngày nay đều tìm, còn gõ cửa hỏi han ta."
"Vậy ngươi nói gì?" Ngô Hiến hỏi.
Từ Đông Hải không trả lời, mà ngược lại hỏi hắn: "Vậy ngươi nghĩ thế nào?"
Ngô Hiến cười khổ một tiếng, nói: "Còn có thể nghĩ sao? Đây vốn dĩ là một trận chiến tranh không tiếng súng, thực lực của chúng ta có tư cách gì mà nhúng vào?"
"Dù có cố gắng tham gia trận chiến tranh không tiếng súng này, thì kết cục của chúng ta tám chín phần mười cũng chẳng tốt đẹp gì."
"Không bị dư chấn đánh nhau của đám đại lão giết chết thì cũng bị một trong đám đại lão đó một bàn tay vỗ chết."
"Bọn họ sở dĩ tìm đến chúng ta, muốn chúng ta chọn phe, cũng chỉ là muốn cắt đường lui của hắn thôi. Ai bảo Long Tổ của chúng ta là một tay hắn dựng lên?"
"Mặc dù chỉ là hắn bỏ ra nửa đêm tùy tiện dựng lên, nhưng nói tóm lại là liên quan đến hắn, liên quan đến vạn long quân, những người kia đề phòng chúng ta, sợ chúng ta ủng hộ hắn, để hắn có thế lực trong quan trường, cũng không phải không có lý."
"Cho nên, việc chúng ta có chọn phe hay không cũng không quan trọng."
Nói đến đây, Ngô Hiến dừng lại, lúc này mới nói ra ý nghĩ trong lòng: "Ta dự định, việc này cứ chờ lão đại tự mình quyết định đi. Nàng chọn đứng ở đâu, ta liền chọn ở đó."
"Quyết định này thật khó khăn, quá là "muốn mạng" đi."
"Không cẩn thận, một bước đi sai thì cả bàn cờ sai."
"Hai chúng ta đắc tội bên nào cũng không xong."
Từ Đông Hải gật đầu: "Ta cũng nghĩ như vậy, chuyện đau đầu này, vẫn là để lão đại của chúng ta tự đau đầu đi."
"Mục đích cuối cùng của những người kia, thực ra cũng là để Đại Long chủ không có thế lực riêng trong quan trường, để hắn ở vị trí cao nhưng chỉ có thể lẻ loi một mình, như vậy bọn họ mới có thể khống chế hắn dễ dàng hơn."
"Nếu không bọn họ ăn no rửng mỡ, hao hết tâm tư để đưa hắn lên cái vị trí cao đó làm gì?"
"Chẳng phải bởi vì Đại Long chủ muốn ở trong vạn long quân nên không ai dám động đến sao?"
Đến tận bây giờ, mỗi khi nhắc đến chuyện này, Ngô Hiến đều không nhịn được mà hít một ngụm khí lạnh, cười khổ nói: "Đều nói quan trường như chiến trường, nhưng sao ta cảm giác quan trường còn nguy hiểm hơn chiến trường gấp trăm lần?"
"Một đám lão hồ ly, tất cả đều đang liều mạng tính toán một thanh niên hơn hai mươi tuổi, đúng là!"
"Ha ha!"
"Đúng vậy a."
Từ Đông Hải cũng cảm thán một câu: "Cũng không biết Đại Long chủ nghĩ thế nào, nếu như hắn thật sự có thể bồi dưỡng một thế lực của riêng mình, vậy thì vị trí hiện tại của hắn mới xem như thật sự xứng đáng với cái danh đó chứ?"
"Không dễ như vậy."
Ngô Hiến lắc đầu, nói: "Bọn họ chắc chắn Đại Long chủ lên vị trí không có ai giúp, vạn long quân không thể trở thành trợ lực hay là thế lực của hắn."
"Đồng thời, bọn họ cũng sợ chính điều này, nên sẽ tìm mọi cách để đề phòng."
"Ta đoán có lẽ đó là lý do vì sao Đại Long chủ không muốn ở lại đế đô, mà bị ép trở về Nghiễm Phủ."
"Dù sao Nghiễm Phủ thuộc dạng "trời cao hoàng đế xa"."
"Hơn nữa, tình hình Nghiễm Phủ rất phức tạp, người ở đế đô muốn nhúng tay vào cũng không dễ dàng như vậy."
"Ngươi xem, cái Triệu gia và Liễu gia làm quân cờ cho vị đại lão kia, phấn đấu mấy chục năm ở chỗ này, dù đã từng cắn xé Đông Phương gia, lại nuốt chửng gần bảy phần Tô gia, thực lực đã so được với ba gia tộc lớn nhất trong tám gia tộc lớn, chẳng phải vẫn không hòa nhập được nơi này, vẫn cứ lơ lửng như vậy sao?"
"Nếu không phải thế lực sau lưng hai nhà này quá kinh khủng, thì hai nhà này sớm đã bị những gia tộc khác ở Nghiễm Phủ liên thủ động thủ mà thịt nát rồi."
"Dù sao, ở khoản "đối ngoại", Nghiễm Phủ dám nhận thứ hai, thì cơ bản không ai dám nhận thứ nhất."
Bạn cần đăng nhập để bình luận