Cái Gì? Đối Tượng Hẹn Hò Lại Là Chủ Nợ Lớn Của Ta?
Chương 89: Đêm nay qua đi A thành phố không cho phép có hắc
Chương 89: Đêm nay qua đi thành phố A không được phép có thế lực đen.
Mười hai giờ khuya, Thành Tây, một khu nhà bỏ hoang.
Thời tiết tối nay có vẻ không được tốt lắm, trên bầu trời mây đen dày đặc, từng vệt sét thi thoảng xé rách bầu trời đêm yên tĩnh, dường như báo hiệu một trận bão lớn sắp ập đến.
Cùng với những ánh đèn pha rọi tới, hàng chục chiếc xe van, xe việt dã đột ngột từ đằng xa lao đến, dừng lại trước một tòa nhà bỏ hoang.
Ầm ầm, từ trên xe bước xuống mấy trăm người, một đám đông ồn ào náo loạn.
Bọn họ có kẻ cầm ống thép, có kẻ cầm dao phay, có kẻ cầm gậy bóng chày, còn có kẻ đeo nắm đấm thép.
Từng người, trên mặt không sẹo thì trên người cũng xăm trổ các loại hình thù, nào là rồng quấn vai, nào là Quan Công nhắm mắt, hung thần ác sát, nhìn thôi đã thấy không dễ dây vào.
Ở chiếc xe việt dã đi đầu, ngoài Trạch Lăng Thiên, còn có một gã đầu trọc mặc áo da.
Trên đầu gã trọc chằng chịt vết sẹo dữ tợn, cộng thêm vẻ mặt hung hăng, nhìn qua không phải là nhân vật tầm thường.
Trạch Lăng Thiên nịnh nọt nói với hắn: "Cẩu ca, chuyện nhỏ này sao lại phiền đến ngài đích thân tới đây, một mình em xử lý là được rồi."
Bốp!
Gã đàn ông được gọi là Cẩu ca lập tức tát mạnh vào mặt Trạch Lăng Thiên, giận dữ nói: "Còn không phải tại mày, vừa ngồi vào vị trí này đã gây chuyện thị phi!"
"Tao vừa lơ là không để ý đến mày một chút, mày đã gây ra vụ việc sinh viên năm nhất đại học này!"
"Mày thật sự cho rằng mấy thằng tài sản trăm triệu kia dễ bị bắt nạt như vậy sao? Là do mày có thể dễ dàng nắm trong tay sao?"
"Cha nuôi nói, sau vụ này, mày tốt nhất đừng ngồi vào vị trí này nữa, đợi khi nào trưởng thành, có tư cách, có năng lực thì hẵng ngồi vào!"
Dù cho mặt bị tát đến suýt chút nữa văng cả mỡ ra, nhưng Trạch Lăng Thiên không hề dám nổi giận.
Hắn chỉ có thể ôm mặt, khép nép nói: "Vâng, Cẩu ca, em nhớ rồi."
"Vậy tối nay chuyện này..."
Dù sao cũng là từng ngồi tù cùng nhau, quan hệ bên trong của hắn và Cẩu ca không tệ, Cẩu ca thở dài, sờ lên cái đầu trọc đầy sẹo, nói: "Đã nói hết nước rồi, vậy tao xem xem mặt mo này của tao, hay là thanh danh cha nuôi có trấn áp được đối phương không."
"Nếu đối phương biết điều, không so đo, thì chuyện này coi như xong."
"Nếu đối phương không biết điều, vậy Song Trúc bang của tao cũng không phải là kẻ ăn chay!"
Nói đến đây, Cẩu ca lại đột nhiên tát mạnh vào mặt Trạch Lăng Thiên, hung hăng quát: "Mẹ nó, người đâu?! Mau làm xong chuyện này đi! Lão tử còn phải về hầu hạ con khủng long bạo chúa kia nữa!
"Nếu về trễ, mày cũng chờ mà chịu đòn với tao!"
Bốp!
Chưa để Cẩu ca nói hết câu, một luồng đèn pha chợt sáng lên, chiếu thẳng vào mặt bọn họ, làm họ không mở mắt ra được.
"Mẹ kiếp!"
"Thằng ranh nào chiếu đèn pha vào tao đấy!"
"Muốn chết hả mày!"
Cẩu ca và đám đàn em bị đèn pha chiếu, không ngừng chửi bới.
Một bóng người từ trong ánh đèn bước ra, nhìn đám đông mấy trăm người, thản nhiên nói: "Ồ, không tệ, vậy mà có thể điều động được nhiều người như vậy, có chút thú vị ha!"
Thấy đối phương chỉ có một người, một chiếc xe, Trạch Lăng Thiên giận quá hóa cười: "Chỉ có một mình mày?! Mày đây là đang xem thường bọn tao à?!"
Cẩu ca đưa tay chặn Trạch Lăng Thiên lại, nheo mắt, nhìn người thanh niên mặc bộ đồ ngủ thỏ, đi dép lê, còn mang khẩu trang, dám một mình đến đây, mở miệng nói: "Vị bằng hữu này, ta là Hồng Nhị Ca của Song Trúc bang, người trong giang hồ gọi Cẩu không cười! "
"Cậu xem, có thể nể mặt Song Trúc bang, nể mặt tôi, hôm nay chuyện này, ngồi xuống nói chuyện chút? Mỗi người nhường một bước?"
Trần Sở Hà duỗi lưng mỏi, ngáp một cái, thờ ơ nói: "Không có gì để nói cả, kể từ khi cái đầu heo bên cạnh anh bắt cha mẹ tôi đến uy hiếp tôi, đã không còn gì để nói."
"Tôi mặc kệ các anh song trúc ba bốn năm sáu trúc gì đó, hôm nay, hắn chết, các anh, đừng hòng trốn thoát."
Nghe đối phương nghe đến mình là người của Song Trúc bang mà vẫn không nể mặt mũi, Cẩu không cười cũng tức giận bật cười: "Ha ha, lão tử lăn lộn trên đường nhiều năm như vậy rồi, lâu lắm rồi không thấy có người nào dám ăn nói huênh hoang như vậy!"
"Đã cạn chén không uống lại thích uống rượu phạt!"
"Ngược lại tao muốn xem thử, một mình mày, làm sao đối phó với hơn ngàn người bọn tao!"
"Lên cho tao!"
"Bắt nó cho tao băm thành bánh nhân thịt cho chó ăn!"
Cùng với tiếng hô của Cẩu ca, hàng ngàn người hò hét lao lên.
Đối mặt với hàng ngàn người vung đao múa gậy, sắc mặt Trần Sở Hà không chút gợn sóng, hắn chỉ giơ tay phải lên, ngón cái và ngón giữa chụm lại, có chút tiếc nuối nói: "Thật sự mà nói, bây giờ tôi không thể một mình giết sạch mấy người được."
"Nhưng..."
Khóe miệng Trần Sở Hà hơi nhếch lên, nở một nụ cười xán lạn ôn hòa, như một người anh trai hàng xóm: "Ai nói tôi có một mình?"
Bốp!
Cùng lúc Trần Sở Hà khẽ búng tay một cái, một vệt sét cũng đúng lúc xẹt ngang qua chân trời, ánh chớp loáng lên có thể giúp người ta thấy rõ, ngay khoảnh khắc hắn búng tay, hàng chục, hàng trăm bóng người bất ngờ từ trong khu nhà bỏ hoang phía sau hắn nhảy ra, với tốc độ cực nhanh, gọn gàng rơi xuống bên cạnh Trần Sở Hà.
Bọn họ mặc trang phục tác chiến chỉnh tề, trên mặt hóa trang ngụy trang, tay cầm súng tự động, chĩa thẳng vào đám côn đồ đang muốn xông lên.
"Không được nhúc nhích!"
"Không được nhúc nhích!"
"Ngọa tào!"
"Súng!"
Khi đám côn đồ kia thấy những người lính đặc chủng đột nhiên xuất hiện bên cạnh Trần Sở Hà, còn có cả súng, đầu óc trong nháy mắt trống rỗng.
Đặc biệt là nhóm người xông lên đầu tiên, thấy những người bên cạnh Trần Sở Hà có súng, ban đầu còn sững sờ, sau khi họ thấy rõ đó là những người lính Thái Nãi triệu hoán tới thì sợ đến mức lập tức phanh lại, rồi quay đầu chạy thục mạng, đâm sầm vào những người đang xông lên phía sau.
Cũng có vài người không phanh kịp, mới lập tức hiểu vì sao cái thiết bị Thái Nãi triệu hoán kia lại có tên như vậy.
Trong khoảnh khắc, khung cảnh hỗn loạn tột độ, tiếng quỷ khóc sói gào vang lên.
Vù vù vù!
Bầu trời đêm yên tĩnh bị xé rách bởi âm thanh, từng chiếc trực thăng vũ trang đột ngột từ đằng xa bay đến, từng luồng sáng mạnh trực tiếp chiếu thẳng xuống mặt bọn chúng.
Không chỉ có vậy, mười mấy chiếc xe bọc thép, hàng chục chiếc xe vận tải cũng đồng thời tiến vào hiện trường.
Hàng ngàn binh sĩ trang bị tận răng từ trên xe vận tải bước xuống, tay cầm vũ khí, bao vây đám côn đồ lại.
Hỏa lực từ trên mười mấy chiếc xe bọc thép cũng đồng loạt nhắm vào chúng.
"Không được nhúc nhích!"
"Không được nhúc nhích!"
"Bỏ vũ khí xuống!"
"Ôm đầu ngồi xuống!"
Những tiếng quát đồng thanh như tiếng hổ gầm long ngâm, tại chỗ khiến đám lưu manh kia sợ đến mức không dám động đậy.
Đám người này ngày thường chỉ biết bắt nạt kẻ yếu sợ kẻ mạnh, giỏi lắm thì cũng chỉ đấm đá nhau ngoài đường, chém giết dăm ba người, hoặc là đâm chém nhau vài lần, đám lưu manh này đâu đã thấy cảnh tượng như vậy bao giờ?
Thấy những bộ đội đặc chủng xuất hiện đột ngột bên cạnh Trần Sở Hà, còn có trực thăng vũ trang trên trời, xe bọc thép trên đất, và cả quân đội trang bị tận răng, đâu còn tâm trí mà chém giết?
Đâu còn có tâm trí phản kháng?
Tại chỗ bị dọa đến vứt bỏ dao gậy trong tay, ôm đầu ngồi bệt xuống đất.
Đùa gì vậy!
Nếu là cảnh sát, bọn chúng còn có thể phản kháng được.
Nhưng nếu là quân đội, mà bọn chúng không ngoan ngoãn thì có lẽ vài giây nữa là đi gặp Thái Nãi ngay lập tức!
Cẩu ca và Trạch Lăng Thiên, những kẻ vừa nãy còn vênh váo đứng giữa, lúc này nhìn thấy nhiều người như vậy, nhiều đồ chơi như vậy, ngay lập tức sợ hãi đến mức mềm nhũn cả người, run cầm cập, mặt mũi trắng bệch như giấy.
Bọn chúng tuyệt đối không thể ngờ rằng, người ăn mặc xuề xòa, đáng yêu và vô hại nhất kia lại có thể triệu được quân đội tới!
Giờ khắc này, cho dù là Cẩu ca hay Trạch Lăng Thiên đều nhận ra một điều.
Lần này chúng nó đụng phải thép tấm thật rồi.
Vẫn là tấm thép titan hợp kim 24k đấy!
Trần Sở Hà sai người lôi Trạch Lăng Thiên đang sợ run cầm cập đứng dậy, ánh mắt híp lại, cười hỏi: "Sao rồi? Tôi đã nói với các anh rồi, tôi chắc chắn sẽ không gọi cảnh sát, nếu tôi mà gọi người đến có dính líu gì đến cảnh sát, tôi không phải là người."
"Thế nào? Tôi rất biết đạo nghĩa, rất biết võ đức đúng không?"
Lúc này Trạch Lăng Thiên nào còn nói ra được câu nào?
Nhìn đám lính đặc chủng bên cạnh Trần Sở Hà, nhìn những họng súng đen ngòm chĩa thẳng vào mình, rồi nhớ lại mấy huynh đệ không nhúc nhích trên đất lúc tới, đã đi gặp Thái Nãi, Trạch Lăng Thiên đột nhiên trợn trắng mắt, sợ đến ngất xỉu.
Quần còn ướt một mảng.
Thực sự là biểu hiện cho sự hèn nhát gặp kẻ mạnh.
Một sĩ quan đặc chủng bên cạnh Trần Sở Hà hành lễ với hắn, sau đó cung kính hỏi: "Thủ trưởng, những người này, nên xử lý thế nào?"
"Nên xử lý thế nào thì cứ thế mà làm, theo đúng trình tự đi."
Trần Sở Hà đột nhiên dừng lại một chút, sau đó chỉ vào Trạch Lăng Thiên đang bất tỉnh và mấy người đi cùng hắn chiều nay, nói: "À đúng rồi, lúc nãy các anh cũng nghe thấy rồi, bọn chúng muốn băm tôi ra làm bánh thịt cho chó ăn, mấy người này chiều nay còn uy hiếp tôi, uy hiếp cả người nhà tôi."
"Hắn còn có một con em gái, cũng làm chuyện tương tự, trước kia còn tuyên bố muốn lên giường với tôi nữa."
"Mấy anh xem mà xử lý nhé."
"Nhớ kỹ đấy, phải làm theo đúng trình tự."
Nói xong, Trần Sở Hà lên xe, quay đầu rời đi.
Nghe vậy, sĩ quan đặc chủng khẽ gật đầu, chào Trần Sở Hà một lần nữa, sau đó báo cáo lên tổng bộ, kể lại vắn tắt sự việc và những gì Trần Sở Hà vừa nói.
Một lát sau, tổng bộ đưa ra hai mệnh lệnh đơn giản đến không thể đơn giản hơn:
"Lần hành động này không còn là chống khủng bố nữa, mà là dẹp loạn."
"Đêm nay qua đi, thành phố A không được phép có thế lực đen!"
Mười hai giờ khuya, Thành Tây, một khu nhà bỏ hoang.
Thời tiết tối nay có vẻ không được tốt lắm, trên bầu trời mây đen dày đặc, từng vệt sét thi thoảng xé rách bầu trời đêm yên tĩnh, dường như báo hiệu một trận bão lớn sắp ập đến.
Cùng với những ánh đèn pha rọi tới, hàng chục chiếc xe van, xe việt dã đột ngột từ đằng xa lao đến, dừng lại trước một tòa nhà bỏ hoang.
Ầm ầm, từ trên xe bước xuống mấy trăm người, một đám đông ồn ào náo loạn.
Bọn họ có kẻ cầm ống thép, có kẻ cầm dao phay, có kẻ cầm gậy bóng chày, còn có kẻ đeo nắm đấm thép.
Từng người, trên mặt không sẹo thì trên người cũng xăm trổ các loại hình thù, nào là rồng quấn vai, nào là Quan Công nhắm mắt, hung thần ác sát, nhìn thôi đã thấy không dễ dây vào.
Ở chiếc xe việt dã đi đầu, ngoài Trạch Lăng Thiên, còn có một gã đầu trọc mặc áo da.
Trên đầu gã trọc chằng chịt vết sẹo dữ tợn, cộng thêm vẻ mặt hung hăng, nhìn qua không phải là nhân vật tầm thường.
Trạch Lăng Thiên nịnh nọt nói với hắn: "Cẩu ca, chuyện nhỏ này sao lại phiền đến ngài đích thân tới đây, một mình em xử lý là được rồi."
Bốp!
Gã đàn ông được gọi là Cẩu ca lập tức tát mạnh vào mặt Trạch Lăng Thiên, giận dữ nói: "Còn không phải tại mày, vừa ngồi vào vị trí này đã gây chuyện thị phi!"
"Tao vừa lơ là không để ý đến mày một chút, mày đã gây ra vụ việc sinh viên năm nhất đại học này!"
"Mày thật sự cho rằng mấy thằng tài sản trăm triệu kia dễ bị bắt nạt như vậy sao? Là do mày có thể dễ dàng nắm trong tay sao?"
"Cha nuôi nói, sau vụ này, mày tốt nhất đừng ngồi vào vị trí này nữa, đợi khi nào trưởng thành, có tư cách, có năng lực thì hẵng ngồi vào!"
Dù cho mặt bị tát đến suýt chút nữa văng cả mỡ ra, nhưng Trạch Lăng Thiên không hề dám nổi giận.
Hắn chỉ có thể ôm mặt, khép nép nói: "Vâng, Cẩu ca, em nhớ rồi."
"Vậy tối nay chuyện này..."
Dù sao cũng là từng ngồi tù cùng nhau, quan hệ bên trong của hắn và Cẩu ca không tệ, Cẩu ca thở dài, sờ lên cái đầu trọc đầy sẹo, nói: "Đã nói hết nước rồi, vậy tao xem xem mặt mo này của tao, hay là thanh danh cha nuôi có trấn áp được đối phương không."
"Nếu đối phương biết điều, không so đo, thì chuyện này coi như xong."
"Nếu đối phương không biết điều, vậy Song Trúc bang của tao cũng không phải là kẻ ăn chay!"
Nói đến đây, Cẩu ca lại đột nhiên tát mạnh vào mặt Trạch Lăng Thiên, hung hăng quát: "Mẹ nó, người đâu?! Mau làm xong chuyện này đi! Lão tử còn phải về hầu hạ con khủng long bạo chúa kia nữa!
"Nếu về trễ, mày cũng chờ mà chịu đòn với tao!"
Bốp!
Chưa để Cẩu ca nói hết câu, một luồng đèn pha chợt sáng lên, chiếu thẳng vào mặt bọn họ, làm họ không mở mắt ra được.
"Mẹ kiếp!"
"Thằng ranh nào chiếu đèn pha vào tao đấy!"
"Muốn chết hả mày!"
Cẩu ca và đám đàn em bị đèn pha chiếu, không ngừng chửi bới.
Một bóng người từ trong ánh đèn bước ra, nhìn đám đông mấy trăm người, thản nhiên nói: "Ồ, không tệ, vậy mà có thể điều động được nhiều người như vậy, có chút thú vị ha!"
Thấy đối phương chỉ có một người, một chiếc xe, Trạch Lăng Thiên giận quá hóa cười: "Chỉ có một mình mày?! Mày đây là đang xem thường bọn tao à?!"
Cẩu ca đưa tay chặn Trạch Lăng Thiên lại, nheo mắt, nhìn người thanh niên mặc bộ đồ ngủ thỏ, đi dép lê, còn mang khẩu trang, dám một mình đến đây, mở miệng nói: "Vị bằng hữu này, ta là Hồng Nhị Ca của Song Trúc bang, người trong giang hồ gọi Cẩu không cười! "
"Cậu xem, có thể nể mặt Song Trúc bang, nể mặt tôi, hôm nay chuyện này, ngồi xuống nói chuyện chút? Mỗi người nhường một bước?"
Trần Sở Hà duỗi lưng mỏi, ngáp một cái, thờ ơ nói: "Không có gì để nói cả, kể từ khi cái đầu heo bên cạnh anh bắt cha mẹ tôi đến uy hiếp tôi, đã không còn gì để nói."
"Tôi mặc kệ các anh song trúc ba bốn năm sáu trúc gì đó, hôm nay, hắn chết, các anh, đừng hòng trốn thoát."
Nghe đối phương nghe đến mình là người của Song Trúc bang mà vẫn không nể mặt mũi, Cẩu không cười cũng tức giận bật cười: "Ha ha, lão tử lăn lộn trên đường nhiều năm như vậy rồi, lâu lắm rồi không thấy có người nào dám ăn nói huênh hoang như vậy!"
"Đã cạn chén không uống lại thích uống rượu phạt!"
"Ngược lại tao muốn xem thử, một mình mày, làm sao đối phó với hơn ngàn người bọn tao!"
"Lên cho tao!"
"Bắt nó cho tao băm thành bánh nhân thịt cho chó ăn!"
Cùng với tiếng hô của Cẩu ca, hàng ngàn người hò hét lao lên.
Đối mặt với hàng ngàn người vung đao múa gậy, sắc mặt Trần Sở Hà không chút gợn sóng, hắn chỉ giơ tay phải lên, ngón cái và ngón giữa chụm lại, có chút tiếc nuối nói: "Thật sự mà nói, bây giờ tôi không thể một mình giết sạch mấy người được."
"Nhưng..."
Khóe miệng Trần Sở Hà hơi nhếch lên, nở một nụ cười xán lạn ôn hòa, như một người anh trai hàng xóm: "Ai nói tôi có một mình?"
Bốp!
Cùng lúc Trần Sở Hà khẽ búng tay một cái, một vệt sét cũng đúng lúc xẹt ngang qua chân trời, ánh chớp loáng lên có thể giúp người ta thấy rõ, ngay khoảnh khắc hắn búng tay, hàng chục, hàng trăm bóng người bất ngờ từ trong khu nhà bỏ hoang phía sau hắn nhảy ra, với tốc độ cực nhanh, gọn gàng rơi xuống bên cạnh Trần Sở Hà.
Bọn họ mặc trang phục tác chiến chỉnh tề, trên mặt hóa trang ngụy trang, tay cầm súng tự động, chĩa thẳng vào đám côn đồ đang muốn xông lên.
"Không được nhúc nhích!"
"Không được nhúc nhích!"
"Ngọa tào!"
"Súng!"
Khi đám côn đồ kia thấy những người lính đặc chủng đột nhiên xuất hiện bên cạnh Trần Sở Hà, còn có cả súng, đầu óc trong nháy mắt trống rỗng.
Đặc biệt là nhóm người xông lên đầu tiên, thấy những người bên cạnh Trần Sở Hà có súng, ban đầu còn sững sờ, sau khi họ thấy rõ đó là những người lính Thái Nãi triệu hoán tới thì sợ đến mức lập tức phanh lại, rồi quay đầu chạy thục mạng, đâm sầm vào những người đang xông lên phía sau.
Cũng có vài người không phanh kịp, mới lập tức hiểu vì sao cái thiết bị Thái Nãi triệu hoán kia lại có tên như vậy.
Trong khoảnh khắc, khung cảnh hỗn loạn tột độ, tiếng quỷ khóc sói gào vang lên.
Vù vù vù!
Bầu trời đêm yên tĩnh bị xé rách bởi âm thanh, từng chiếc trực thăng vũ trang đột ngột từ đằng xa bay đến, từng luồng sáng mạnh trực tiếp chiếu thẳng xuống mặt bọn chúng.
Không chỉ có vậy, mười mấy chiếc xe bọc thép, hàng chục chiếc xe vận tải cũng đồng thời tiến vào hiện trường.
Hàng ngàn binh sĩ trang bị tận răng từ trên xe vận tải bước xuống, tay cầm vũ khí, bao vây đám côn đồ lại.
Hỏa lực từ trên mười mấy chiếc xe bọc thép cũng đồng loạt nhắm vào chúng.
"Không được nhúc nhích!"
"Không được nhúc nhích!"
"Bỏ vũ khí xuống!"
"Ôm đầu ngồi xuống!"
Những tiếng quát đồng thanh như tiếng hổ gầm long ngâm, tại chỗ khiến đám lưu manh kia sợ đến mức không dám động đậy.
Đám người này ngày thường chỉ biết bắt nạt kẻ yếu sợ kẻ mạnh, giỏi lắm thì cũng chỉ đấm đá nhau ngoài đường, chém giết dăm ba người, hoặc là đâm chém nhau vài lần, đám lưu manh này đâu đã thấy cảnh tượng như vậy bao giờ?
Thấy những bộ đội đặc chủng xuất hiện đột ngột bên cạnh Trần Sở Hà, còn có trực thăng vũ trang trên trời, xe bọc thép trên đất, và cả quân đội trang bị tận răng, đâu còn tâm trí mà chém giết?
Đâu còn có tâm trí phản kháng?
Tại chỗ bị dọa đến vứt bỏ dao gậy trong tay, ôm đầu ngồi bệt xuống đất.
Đùa gì vậy!
Nếu là cảnh sát, bọn chúng còn có thể phản kháng được.
Nhưng nếu là quân đội, mà bọn chúng không ngoan ngoãn thì có lẽ vài giây nữa là đi gặp Thái Nãi ngay lập tức!
Cẩu ca và Trạch Lăng Thiên, những kẻ vừa nãy còn vênh váo đứng giữa, lúc này nhìn thấy nhiều người như vậy, nhiều đồ chơi như vậy, ngay lập tức sợ hãi đến mức mềm nhũn cả người, run cầm cập, mặt mũi trắng bệch như giấy.
Bọn chúng tuyệt đối không thể ngờ rằng, người ăn mặc xuề xòa, đáng yêu và vô hại nhất kia lại có thể triệu được quân đội tới!
Giờ khắc này, cho dù là Cẩu ca hay Trạch Lăng Thiên đều nhận ra một điều.
Lần này chúng nó đụng phải thép tấm thật rồi.
Vẫn là tấm thép titan hợp kim 24k đấy!
Trần Sở Hà sai người lôi Trạch Lăng Thiên đang sợ run cầm cập đứng dậy, ánh mắt híp lại, cười hỏi: "Sao rồi? Tôi đã nói với các anh rồi, tôi chắc chắn sẽ không gọi cảnh sát, nếu tôi mà gọi người đến có dính líu gì đến cảnh sát, tôi không phải là người."
"Thế nào? Tôi rất biết đạo nghĩa, rất biết võ đức đúng không?"
Lúc này Trạch Lăng Thiên nào còn nói ra được câu nào?
Nhìn đám lính đặc chủng bên cạnh Trần Sở Hà, nhìn những họng súng đen ngòm chĩa thẳng vào mình, rồi nhớ lại mấy huynh đệ không nhúc nhích trên đất lúc tới, đã đi gặp Thái Nãi, Trạch Lăng Thiên đột nhiên trợn trắng mắt, sợ đến ngất xỉu.
Quần còn ướt một mảng.
Thực sự là biểu hiện cho sự hèn nhát gặp kẻ mạnh.
Một sĩ quan đặc chủng bên cạnh Trần Sở Hà hành lễ với hắn, sau đó cung kính hỏi: "Thủ trưởng, những người này, nên xử lý thế nào?"
"Nên xử lý thế nào thì cứ thế mà làm, theo đúng trình tự đi."
Trần Sở Hà đột nhiên dừng lại một chút, sau đó chỉ vào Trạch Lăng Thiên đang bất tỉnh và mấy người đi cùng hắn chiều nay, nói: "À đúng rồi, lúc nãy các anh cũng nghe thấy rồi, bọn chúng muốn băm tôi ra làm bánh thịt cho chó ăn, mấy người này chiều nay còn uy hiếp tôi, uy hiếp cả người nhà tôi."
"Hắn còn có một con em gái, cũng làm chuyện tương tự, trước kia còn tuyên bố muốn lên giường với tôi nữa."
"Mấy anh xem mà xử lý nhé."
"Nhớ kỹ đấy, phải làm theo đúng trình tự."
Nói xong, Trần Sở Hà lên xe, quay đầu rời đi.
Nghe vậy, sĩ quan đặc chủng khẽ gật đầu, chào Trần Sở Hà một lần nữa, sau đó báo cáo lên tổng bộ, kể lại vắn tắt sự việc và những gì Trần Sở Hà vừa nói.
Một lát sau, tổng bộ đưa ra hai mệnh lệnh đơn giản đến không thể đơn giản hơn:
"Lần hành động này không còn là chống khủng bố nữa, mà là dẹp loạn."
"Đêm nay qua đi, thành phố A không được phép có thế lực đen!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận