Cái Gì? Đối Tượng Hẹn Hò Lại Là Chủ Nợ Lớn Của Ta?
Chương 113: Có ăn ngon trước hết nghĩ nàng dâu
Chương 113: Có món ngon trước hết nghĩ đến nàng dâu Phụt!
Chỉ vừa mới tới cửa, hai hàng răng trắng đều tăm tắp của Tô Nhan khẽ cắn, khối thịt trong miệng lập tức bắn nước ra ngoài.
Cảm thấy không ổn, Tô Nhan nhanh tay lẹ mắt, vội che miệng lại, lúc này mới không để nước bắn vào người Trần Sở Hà đối diện.
"Ô!"
Cảm giác được nước thịt bắn ra, mùi thơm đầy miệng, mùi thịt nguyên bản, mùi tiêu vừa nướng tới, mùi dầu mỡ các loại hương vị kỳ diệu hòa quyện trong miệng, bùng nổ, khiến hai mắt Tô Nhan lập tức sáng lên.
"Thịt nướng ngon quá đi!"
Nhai vài cái, Tô Nhan cảm nhận rõ, thịt này dù nước thịt nhiều nhưng không phải kiểu mềm nhũn mà vẫn có độ dai và độ đàn hồi.
Mà lại khối thịt này vừa đủ một miếng, nên cảm giác rất đã.
Khi nuốt xuống còn có chút vị sữa, dư vị vô tận.
Chỉ một miếng thôi, Tô Nhan cảm thấy dù cô có học rộng tài cao, có biết nhiều thế nào, có thấy những gì, nhất thời vẫn không có cách nào dùng lời để miêu tả hết được miếng thịt này ngon đến mức nào!
Ngay cả hai từ "mỹ vị nhân gian" và "chỉ có trên trời" đều có chút gượng ép.
Nuốt xong, Tô Nhan không nhịn được hỏi: "Đây là thịt gì? Sao ngon thế?"
"Thịt bò Tuyết Hoa, chỗ thăn của bê con." Trần Sở Hà đưa cho Tô Nhan xem những miếng thịt bò chưa nướng.
Nhìn miếng thịt bò vân Tuyết Hoa đạt đến cực phẩm trước mắt, Tô Nhan có chút nghi hoặc: "Không đúng! Ta từng ăn thịt bò thượng hạng và thịt thăn của bê con trên thế giới này rồi, hình như không ngon như của ngươi!"
Trần Sở Hà vừa nướng vừa nói: "Vì bây giờ ngươi ăn là đồ đặc biệt cung cấp từ nông trại của ta."
"Khác nhau ở chỗ nào?" Tô Nhan hỏi.
Cô cũng có vài nông trường chuyên cung cấp thực phẩm cho mình và gia đình, có người quản lý, nuôi trồng đủ loại món ngon.
Nơi cô cũng nuôi trâu và gà, sau khi giết có thể lấy được thịt bò A5 thượng hạng.
Nhưng dù là A5 thượng hạng thì cảm giác và hương vị mang lại cho cô cũng không bằng miếng thịt mà Trần Sở Hà vừa đút cho cô.
Tô Nhan tự nhận mình không phải là nhà ẩm thực hàng đầu nhưng có thể dùng đầu lưỡi để nếm ra sự khác biệt nhỏ nhất giữa các nguyên liệu.
Mà cô cũng coi là một người sành ăn.
Từ nhỏ đã có xuất thân tốt, tuổi trẻ đã có được tài sản và vị thế mà người khác cả đời không có được, nên khẩu vị của cô cũng rất kén chọn.
Trần Sở Hà mỉm cười, nói: "Bởi vì chỉ cần là đồ trong nông trại của ta, bất luận là trâu, gà, vịt, cá hay rau quả vân vân, chủng loại của chúng đều do ta tự tay bồi dưỡng và nuôi dưỡng."
"Ở khoản này ta tốn không ít công sức."
"Hương vị chắc chắn phải ngon hơn bên ngoài, bằng không ngươi cho rằng sao người ta lại cứ nhớ đến đồ của ta như vậy?"
"Có rất nhiều người trả giá cao để mua mà ta còn chẳng muốn bán."
Tô Nhan khẽ gật đầu: "Ra là vậy..."
Đột nhiên Tô Nhan lại nhoẻn miệng cười: "Vậy xem ra ta nhặt được của báu rồi, đến khoản này mà ngươi cũng giỏi, xem ra sau này ta có lộc ăn rồi."
"Đó là chắc chắn rồi~"
"Bạc đãi gì thì bạc đãi chứ không được bạc đãi miệng và bụng!"
Trần Sở Hà dùng dao nhỏ cắt miếng đùi nướng vàng ruộm, mỡ chảy, da giòn, thêm gia vị bí chế, quét thêm lớp mật ong, dù Tô Nhan ngồi đối diện cũng nghe được mùi thơm ngọt ngào.
"Xong rồi, được rồi."
"Nếm thử miếng đùi này xem thế nào."
Nướng thêm chút nữa, Trần Sở Hà gắp miếng đùi đã nướng xong cho Tô Nhan.
"Món này ăn bằng tay sẽ ngon hơn đấy."
Trần Sở Hà lấy một chiếc găng tay dùng một lần đưa cho Tô Nhan.
Đeo găng vào, Tô Nhan không đợi được nữa cầm ngay miếng đùi tỏa hương thơm nức mũi, xộc thẳng lên khoang mũi khiến cô ứa ra rất nhiều nước miếng.
Cô dùng tay cầm lên, mặc kệ hình tượng gì đó, trực tiếp cắn một miếng!
Lớp mật ong quét trên thịt kéo sợi theo miếng thịt bị xé ra, lấp lánh.
Đùi gà vừa vào miệng đã đầy hương thơm, khẽ cắn, tan trong miệng, nước miếng cứ tuôn ra, nước dãi chảy cả ra mép.
"Chậm thôi, có ai tranh giành với ngươi đâu, tất cả là của ngươi mà."
Trần Sở Hà dùng khăn giấy lau nước dãi trên khóe miệng Tô Nhan, giọng nói dịu dàng lại cưng chiều.
Tô Nhan vừa nhai vừa nói: "Nếu có một ly nữa thì tuyệt."
"Ừm, muốn uống gì?"
"Trắng đỏ vàng bia hay rượu bổ?"
Tô Nhan nói: "Uống bia đi, rượu vang đỏ phần lớn cần phải ủ."
Thật ra, trong trường hợp này, một ly rượu vang hảo hạng sẽ là tuyệt nhất.
Tiếc rằng rượu vang đỏ trong hầm rượu của cô đa phần cần phải ủ.
Đến lúc ủ xong thì cô cũng ăn gần hết rồi!
Nhưng ăn thịt nướng, uống bia cũng là một lựa chọn không tồi.
"Được, vậy ngươi đợi chút."
Trần Sở Hà gật đầu rồi đi về phía tủ lạnh.
Lúc quay lại thì đã ôm một thùng bia lớn.
Trần Sở Hà lại lấy hai ly bia, nhẹ nhàng ấn vòi bên cạnh thùng bia, bia vàng óng chảy vào ly.
Trần Sở Hà đưa cho Tô Nhan một ly, mình cũng tự rót một ly.
"Nào, chạm ly."
Tô Nhan nhận lấy, cụng ly với Trần Sở Hà, ngửa cổ lên, cổ trắng thon dài khẽ động, một ly bia lạnh cứ vậy mà trôi hết vào bụng.
"Sảng khoái!"
Một ly bia lạnh vào bụng, Tô Nhan chỉ cảm thấy lỗ chân lông trên người như muốn mở to ra, mặt lộ vẻ mãn nguyện.
"À, hôm nay ban tối lúc uống rượu với ba mẹ, ngươi cũng ăn thịt nướng đúng không?" Tô Nhan đưa chiếc ly không cho Trần Sở Hà rồi hỏi.
Trần Sở Hà vừa rót thêm bia cho cô vừa nói: "Đúng vậy, nhưng mà đồ chúng ta ăn kém một chút so với đồ em đang ăn."
"Tuy nguyên liệu nấu ăn đều là thượng hạng nhưng của em là hàng thượng hạng của thượng hạng."
"Ngay cả anh cũng không thể ngày nào cũng ăn được."
Tô Nhan bật cười: "Món này chẳng phải anh nên dùng để lấy lòng nhạc phụ nhạc mẫu sao?"
"Nên là vậy, đồ anh cho ba mẹ ăn đều là thượng hạng, còn đồ anh ăn bình thường vẫn kém hơn một chút."
Trần Sở Hà đưa bia cho cô, nhìn cô rồi nói: "Dùng món ngon để lấy lòng nhạc phụ nhạc mẫu không sai, nhưng không thể bạc đãi bà xã của ta được!"
"Nàng dâu quan trọng nhất, nhất định phải ăn ngon nhất."
"Thôi đi, ba hoa!" Tô Nhan hờn dỗi Trần Sở Hà một câu.
Nhưng nụ cười trên mặt và ánh mắt đong đầy tình ý càng ngày càng nồng đậm.
"Thế còn ba mẹ đâu? Anh không đưa một ít cho ba mẹ sao?"
"Hả?" Trần Sở Hà không kịp phản ứng.
"Cha mẹ anh chẳng phải cũng là cha mẹ em sao?" Tô Nhan lườm hắn một cái, oán trách một câu.
Trần Sở Hà cũng không phản bác, ngược lại cảm thấy đó là chuyện đương nhiên, liền rất tự nhiên thuận theo cô: "Có chứ, sao lại không có! Tủ lạnh nhà anh từ lúc về đã đầy ắp rồi!"
"Đều là những món ba mẹ thích ăn cả!"
"Mà đồ ăn của ba mẹ anh cũng chất lượng giống như đồ anh ăn, thậm chí còn tốt hơn một chút."
"Sao có thể thế được, con cái ăn ngon, cha mẹ thì không được gì sao?"
"Nếu anh làm thế thì có còn là người không?"
Chỉ vừa mới tới cửa, hai hàng răng trắng đều tăm tắp của Tô Nhan khẽ cắn, khối thịt trong miệng lập tức bắn nước ra ngoài.
Cảm thấy không ổn, Tô Nhan nhanh tay lẹ mắt, vội che miệng lại, lúc này mới không để nước bắn vào người Trần Sở Hà đối diện.
"Ô!"
Cảm giác được nước thịt bắn ra, mùi thơm đầy miệng, mùi thịt nguyên bản, mùi tiêu vừa nướng tới, mùi dầu mỡ các loại hương vị kỳ diệu hòa quyện trong miệng, bùng nổ, khiến hai mắt Tô Nhan lập tức sáng lên.
"Thịt nướng ngon quá đi!"
Nhai vài cái, Tô Nhan cảm nhận rõ, thịt này dù nước thịt nhiều nhưng không phải kiểu mềm nhũn mà vẫn có độ dai và độ đàn hồi.
Mà lại khối thịt này vừa đủ một miếng, nên cảm giác rất đã.
Khi nuốt xuống còn có chút vị sữa, dư vị vô tận.
Chỉ một miếng thôi, Tô Nhan cảm thấy dù cô có học rộng tài cao, có biết nhiều thế nào, có thấy những gì, nhất thời vẫn không có cách nào dùng lời để miêu tả hết được miếng thịt này ngon đến mức nào!
Ngay cả hai từ "mỹ vị nhân gian" và "chỉ có trên trời" đều có chút gượng ép.
Nuốt xong, Tô Nhan không nhịn được hỏi: "Đây là thịt gì? Sao ngon thế?"
"Thịt bò Tuyết Hoa, chỗ thăn của bê con." Trần Sở Hà đưa cho Tô Nhan xem những miếng thịt bò chưa nướng.
Nhìn miếng thịt bò vân Tuyết Hoa đạt đến cực phẩm trước mắt, Tô Nhan có chút nghi hoặc: "Không đúng! Ta từng ăn thịt bò thượng hạng và thịt thăn của bê con trên thế giới này rồi, hình như không ngon như của ngươi!"
Trần Sở Hà vừa nướng vừa nói: "Vì bây giờ ngươi ăn là đồ đặc biệt cung cấp từ nông trại của ta."
"Khác nhau ở chỗ nào?" Tô Nhan hỏi.
Cô cũng có vài nông trường chuyên cung cấp thực phẩm cho mình và gia đình, có người quản lý, nuôi trồng đủ loại món ngon.
Nơi cô cũng nuôi trâu và gà, sau khi giết có thể lấy được thịt bò A5 thượng hạng.
Nhưng dù là A5 thượng hạng thì cảm giác và hương vị mang lại cho cô cũng không bằng miếng thịt mà Trần Sở Hà vừa đút cho cô.
Tô Nhan tự nhận mình không phải là nhà ẩm thực hàng đầu nhưng có thể dùng đầu lưỡi để nếm ra sự khác biệt nhỏ nhất giữa các nguyên liệu.
Mà cô cũng coi là một người sành ăn.
Từ nhỏ đã có xuất thân tốt, tuổi trẻ đã có được tài sản và vị thế mà người khác cả đời không có được, nên khẩu vị của cô cũng rất kén chọn.
Trần Sở Hà mỉm cười, nói: "Bởi vì chỉ cần là đồ trong nông trại của ta, bất luận là trâu, gà, vịt, cá hay rau quả vân vân, chủng loại của chúng đều do ta tự tay bồi dưỡng và nuôi dưỡng."
"Ở khoản này ta tốn không ít công sức."
"Hương vị chắc chắn phải ngon hơn bên ngoài, bằng không ngươi cho rằng sao người ta lại cứ nhớ đến đồ của ta như vậy?"
"Có rất nhiều người trả giá cao để mua mà ta còn chẳng muốn bán."
Tô Nhan khẽ gật đầu: "Ra là vậy..."
Đột nhiên Tô Nhan lại nhoẻn miệng cười: "Vậy xem ra ta nhặt được của báu rồi, đến khoản này mà ngươi cũng giỏi, xem ra sau này ta có lộc ăn rồi."
"Đó là chắc chắn rồi~"
"Bạc đãi gì thì bạc đãi chứ không được bạc đãi miệng và bụng!"
Trần Sở Hà dùng dao nhỏ cắt miếng đùi nướng vàng ruộm, mỡ chảy, da giòn, thêm gia vị bí chế, quét thêm lớp mật ong, dù Tô Nhan ngồi đối diện cũng nghe được mùi thơm ngọt ngào.
"Xong rồi, được rồi."
"Nếm thử miếng đùi này xem thế nào."
Nướng thêm chút nữa, Trần Sở Hà gắp miếng đùi đã nướng xong cho Tô Nhan.
"Món này ăn bằng tay sẽ ngon hơn đấy."
Trần Sở Hà lấy một chiếc găng tay dùng một lần đưa cho Tô Nhan.
Đeo găng vào, Tô Nhan không đợi được nữa cầm ngay miếng đùi tỏa hương thơm nức mũi, xộc thẳng lên khoang mũi khiến cô ứa ra rất nhiều nước miếng.
Cô dùng tay cầm lên, mặc kệ hình tượng gì đó, trực tiếp cắn một miếng!
Lớp mật ong quét trên thịt kéo sợi theo miếng thịt bị xé ra, lấp lánh.
Đùi gà vừa vào miệng đã đầy hương thơm, khẽ cắn, tan trong miệng, nước miếng cứ tuôn ra, nước dãi chảy cả ra mép.
"Chậm thôi, có ai tranh giành với ngươi đâu, tất cả là của ngươi mà."
Trần Sở Hà dùng khăn giấy lau nước dãi trên khóe miệng Tô Nhan, giọng nói dịu dàng lại cưng chiều.
Tô Nhan vừa nhai vừa nói: "Nếu có một ly nữa thì tuyệt."
"Ừm, muốn uống gì?"
"Trắng đỏ vàng bia hay rượu bổ?"
Tô Nhan nói: "Uống bia đi, rượu vang đỏ phần lớn cần phải ủ."
Thật ra, trong trường hợp này, một ly rượu vang hảo hạng sẽ là tuyệt nhất.
Tiếc rằng rượu vang đỏ trong hầm rượu của cô đa phần cần phải ủ.
Đến lúc ủ xong thì cô cũng ăn gần hết rồi!
Nhưng ăn thịt nướng, uống bia cũng là một lựa chọn không tồi.
"Được, vậy ngươi đợi chút."
Trần Sở Hà gật đầu rồi đi về phía tủ lạnh.
Lúc quay lại thì đã ôm một thùng bia lớn.
Trần Sở Hà lại lấy hai ly bia, nhẹ nhàng ấn vòi bên cạnh thùng bia, bia vàng óng chảy vào ly.
Trần Sở Hà đưa cho Tô Nhan một ly, mình cũng tự rót một ly.
"Nào, chạm ly."
Tô Nhan nhận lấy, cụng ly với Trần Sở Hà, ngửa cổ lên, cổ trắng thon dài khẽ động, một ly bia lạnh cứ vậy mà trôi hết vào bụng.
"Sảng khoái!"
Một ly bia lạnh vào bụng, Tô Nhan chỉ cảm thấy lỗ chân lông trên người như muốn mở to ra, mặt lộ vẻ mãn nguyện.
"À, hôm nay ban tối lúc uống rượu với ba mẹ, ngươi cũng ăn thịt nướng đúng không?" Tô Nhan đưa chiếc ly không cho Trần Sở Hà rồi hỏi.
Trần Sở Hà vừa rót thêm bia cho cô vừa nói: "Đúng vậy, nhưng mà đồ chúng ta ăn kém một chút so với đồ em đang ăn."
"Tuy nguyên liệu nấu ăn đều là thượng hạng nhưng của em là hàng thượng hạng của thượng hạng."
"Ngay cả anh cũng không thể ngày nào cũng ăn được."
Tô Nhan bật cười: "Món này chẳng phải anh nên dùng để lấy lòng nhạc phụ nhạc mẫu sao?"
"Nên là vậy, đồ anh cho ba mẹ ăn đều là thượng hạng, còn đồ anh ăn bình thường vẫn kém hơn một chút."
Trần Sở Hà đưa bia cho cô, nhìn cô rồi nói: "Dùng món ngon để lấy lòng nhạc phụ nhạc mẫu không sai, nhưng không thể bạc đãi bà xã của ta được!"
"Nàng dâu quan trọng nhất, nhất định phải ăn ngon nhất."
"Thôi đi, ba hoa!" Tô Nhan hờn dỗi Trần Sở Hà một câu.
Nhưng nụ cười trên mặt và ánh mắt đong đầy tình ý càng ngày càng nồng đậm.
"Thế còn ba mẹ đâu? Anh không đưa một ít cho ba mẹ sao?"
"Hả?" Trần Sở Hà không kịp phản ứng.
"Cha mẹ anh chẳng phải cũng là cha mẹ em sao?" Tô Nhan lườm hắn một cái, oán trách một câu.
Trần Sở Hà cũng không phản bác, ngược lại cảm thấy đó là chuyện đương nhiên, liền rất tự nhiên thuận theo cô: "Có chứ, sao lại không có! Tủ lạnh nhà anh từ lúc về đã đầy ắp rồi!"
"Đều là những món ba mẹ thích ăn cả!"
"Mà đồ ăn của ba mẹ anh cũng chất lượng giống như đồ anh ăn, thậm chí còn tốt hơn một chút."
"Sao có thể thế được, con cái ăn ngon, cha mẹ thì không được gì sao?"
"Nếu anh làm thế thì có còn là người không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận