Cái Gì? Đối Tượng Hẹn Hò Lại Là Chủ Nợ Lớn Của Ta?

Chương 172: Chúc thọ

Chương 172: Chúc thọ
Cho nên tiếp đó, đối diện với mấy cái gọi là "Vì muốn tốt cho ngươi" người thân thích, thì căn bản không cần Trần Sở Hà mở miệng, hai con cáo già là Tô Phi Mặc và Nhan Ngọc Ngưng đã bật hết công suất, cả đám đều bị phản pháo không trượt phát nào.
Còn không cho người khác cơ hội nào, trực tiếp phản pháo bọn họ á khẩu không trả lời được.
Đối với những người cho rằng Trần Sở Hà không tốt, ai ai ai tốt hơn hắn, Tô Phi Mặc và Nhan Ngọc Ngưng trả lời kia càng đơn giản, rõ ràng đến nghẹn chết người:
"Nếu các người nói những người này ưu tú như vậy, vậy tại sao vẫn độc thân?"
"Nếu các người nói những người này tốt như vậy, vậy tại sao không đem con gái các người, hoặc chính các người ly hôn rồi gả cho họ?"
Điểm quan trọng nhất.
Các người nói những người này chỗ này tốt, chỗ kia tốt, vậy tại sao chính bọn họ không theo đuổi Tô Nhan?
Vì sao Tô Nhan lại không coi trọng bọn họ?
Không cần phải nói vòng vo, đơn thuần ở Nghiễm Phủ trong vòng quan hệ này thôi, chỉ cần người nào có tuổi tác không chênh lệch nhiều với Tô Nhan, độc thân hoặc không độc thân, thậm chí là đã kết hôn.
Có ai chưa từng thử qua theo đuổi Tô Nhan - nữ tổng giám đốc số một Nghiễm Phủ này?
Cũng là người duy nhất chưa đến ba mươi tuổi, giá trị bản thân đã đạt đến hàng trăm tỷ.
Có nhan sắc, có tiền, có vóc dáng, còn chưa đến ba mươi tuổi đã là tổng giám đốc trăm tỷ.
Ngay trong giới thượng lưu ở Nghiễm Phủ này, không nói là toàn bộ, thì cũng phải chín mươi phần trăm những người có cùng độ tuổi với Tô Nhan đều đã từng thử đủ mọi cách để theo đuổi nàng.
Mà nếu như nói vị hôn phu hiện tại của Tô Nhan không tốt.
Vậy những người mà Tô Nhan không thèm ngó tới kia, có phải càng kém hơn hắn?
Cho nên đến Nhan gia, vốn dĩ Trần Sở Hà đáng lẽ phải đối mặt với mấy cái gọi là "áp lực" kia thì ngược lại lại thoải mái nhất.
Hắn cái gì cũng không cần làm, cũng không cần chứng minh gì cả, cứ nhìn cha vợ và mẹ vợ tương lai của mình thay nhau công kích là được.
Nhìn cha vợ và mẹ vợ lại một lần nữa dễ dàng thuyết phục lui một đám người mang danh nghĩa "Vì tốt cho Tô Nhan", Trần Sở Hà không nhịn được giơ ngón tay cái lên, cười nói: "Thật không ngờ, cha mẹ vợ của ta lại biết ăn nói đến thế, quá mạnh mẽ."
Tô Nhan cười nhạt một tiếng, nói: "Đó là đương nhiên, dù sao nếu thật để những người này nói anh không ra gì, nếu họ trơ mắt nhìn những người đó lôi kéo anh, thì không chỉ mặt anh bị đánh, mà ngay cả mặt của bọn họ cũng bị vạ lây theo! "
"Hơn nữa đánh vào mặt của bọn họ sẽ còn nặng hơn nhiều so với đánh anh."
"Hai chuyện này, bọn họ đều không thể nhịn được."
Trần Sở Hà mỉm cười, trong giọng nói hơi xúc động: "Chỉ là rất nhiều người không nhận ra điểm này, rất nhiều người chỉ a dua theo người thân thích nói, dắt ghế kê thang, thúc đẩy để người thân thích đó chê bai con mình, sợ người khác không biết con mình tệ hại như thế nào."
"Bình thường thôi, trên thế giới này đâu ra lắm người tài giỏi như thế, phần lớn đều là người bình thường, mà hết lần này đến lần khác chín mươi chín phần trăm người đều mong con trai thành rồng, con gái thành phượng."
Tô Nhan nói: "Bọn họ từ trước đến giờ chỉ nhìn thấy ưu điểm của con người khác, vĩnh viễn chỉ nhìn thấy khuyết điểm của con mình, ngầm thừa nhận người khác không có khuyết điểm, mà ưu điểm của con mình là đương nhiên."
"Đối diện với những người thân thích thích lôi kéo và giẫm đạp kia, bọn họ còn tưởng là đang giúp họ giáo huấn con cái, là vì cái gọi là tốt cho con, xưa nay không quan tâm đến lòng tự trọng của con cái mình, càng không nghĩ đến, phần lớn những người đó không chỉ coi thường con mình, mà còn coi thường cả ngươi nữa."
"Nếu cha mẹ giao du tốt, cho dù con cái của bạn là Triệu Minh Thiên, người khác cũng sẽ không nói Triệu Minh Thiên kém cỏi đến mức nào, mà sẽ chỉ cố bới lông tìm vết để khen hắn."
"Những người đó vĩnh viễn không phân biệt rõ được, đâu là trên miệng vì tốt cho con, còn đâu mới thật sự là vì tốt cho con."
Từ cổng chính Nhan gia đi một mạch đến đại sảnh, chỉ đi thôi cũng đã mất mười phút đồng hồ.
Lại thêm việc phải ứng phó những người kia, càng mất đến hơn bốn mươi phút, bọn họ mới từ cổng đi đến cửa đại sảnh.
Mà khi vừa tới cửa đại sảnh, một người đàn ông trung niên dáng vẻ hiền hòa dễ gần, thân hình phúc hậu, đeo kính đen đã đứng đợi ở đó từ rất sớm.
Nhìn thấy người này, Nhan Ngọc Ngưng chậm rãi cười một tiếng, trước tiên mở miệng chào hỏi: "Anh cả."
Tô Phi Mặc đi sát phía sau: "Anh cả."
Tô Nhan, Nhan Thanh đồng thanh gọi: "Cậu."
Sau đó Tô Nhan nhắc nhở Trần Sở Hà: "Đây là cậu cả của tôi, anh gọi theo tôi là được."
Trần Sở Hà cũng rất lễ phép chào người đàn ông trung niên trước mặt: "Chào cậu ạ."
Nhìn thấy bọn họ, Nhan Vinh Thịnh, anh trai của Nhan Ngọc Ngưng, cũng khẽ gật đầu một cái, vẻ mặt tươi cười nói: "Về rồi à? Đi thôi, lão gia tử đang đợi mọi người."
"Vâng, vâng!"
Nhan Ngọc Ngưng lùi lại phía sau Nhan Vinh Thịnh nửa bước, Tô Phi Mặc sóng vai đi cùng nàng, còn Tô Nhan và những người em thì đi theo sau.
Vừa đi, Nhan Ngọc Ngưng vừa cùng anh trai mình trò chuyện, hỏi thăm tình hình gần đây và tình hình của lão gia tử.
Nhan Vinh Thịnh luôn cười ha hả đáp lời, bàn tay to thỉnh thoảng lại xoa nhẹ đầu Nhan Ngọc Ngưng, còn Nhan Ngọc Ngưng thì cũng thỉnh thoảng làm mặt quỷ với anh trai mình, anh lại chỉ cười cưng chiều.
Có thể thấy, anh rất yêu quý cô em gái duy nhất trong nhà này.
Cho dù nàng đã xuất giá nhiều năm, thì tình cảm anh dành cho nàng vẫn trước sau như một.
Nhan Vinh Thịnh dẫn Nhan Ngọc Ngưng và bọn họ đi theo một lối đi khác, xuyên qua đại sảnh. Cho dù sinh nhật của Nhan Thế Kiệt, đương kim gia chủ Nhan gia rất kín đáo, căn bản không có mời quá nhiều người, chỉ mời những người có quan hệ rất tốt với họ hoặc những gia tộc thân cận.
Nhưng dù sao Nhan gia là một trong tứ đại gia tộc lớn của Nghiễm Phủ, Nhan Ngọc Kiệt lại là người thứ hai trong quân đội Nghiễm Phủ, dù không mời nhiều, dù lão gia tử muốn khiêm tốn thì người tự ý đến cũng nhiều không đếm xuể.
Nếu không phải Nhan Vinh Thịnh đã sớm chờ ở bên ngoài rồi dẫn Tô Nhan và những người khác đi bằng lối đi riêng, có lẽ muốn gặp lão gia tử, bọn họ cũng phải chen chúc một phen giống như những người khác.
Ở một góc đại sảnh, những món quà mừng sinh nhật đã chất đống như núi.
Thậm chí có nhiều người sợ lão gia tử không nhận, trực tiếp đặt quà xuống rồi đi.
Đối với việc này, Nhan gia đã không thể từ chối, cũng không thể nhận.
Cho nên cũng chỉ có thể phái hơn chục người, lần lượt kiểm kê các món quà này, thêm chút đáp lễ rồi đưa về.
Dù sao lão gia tử đã chinh chiến cả đời, chưa bao giờ quan tâm đến những thứ này, vẫn luôn khiêm tốn.
Ngay cả sinh nhật này cũng đều do bọn hậu bối tự phát trở về, rồi trong lúc vô tình lôi kéo theo người khác, mới tạo thành quy mô như thế.
"Ông ngoại!"
"Ông ngoại!"
Đang nói chuyện với một người đàn ông trung niên nhìn có vẻ hơn năm mươi tuổi, bắp thịt trên cơ thể khiến cho bộ âu phục trên người ông trở nên vuông vắn hơn, Nhan Thế Kiệt quay đầu lại, thấy Nhan Vinh Thịnh đang dẫn Nhan Ngọc Ngưng và mọi người tới.
Mặc một bộ áo Tôn Trung Sơn màu đỏ, tuy cơ bắp không cường tráng như người đàn ông trung niên đang ngồi cạnh bên, nhưng thân hình Nhan Ngọc Kiệt vẫn cứng rắn thẳng tắp, cười ha hả nói:
"A Thanh, Tiểu Tứ, các con đến rồi à."
Tô Nhan và Nhan Thanh tiến lên một bước, cung kính hành lễ với Nhan Thế Kiệt, nói: "Chúc ông ngoại phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn, thân thể khỏe mạnh, sống lâu trăm tuổi!"
"Nha! Tốt, tốt, tốt!"
"Mau đứng lên, mau đứng lên!"
Nhan Thế Kiệt đứng lên, đỡ hai cô cháu ngoại gái dậy, động tác này của ông đã làm những người xung quanh cảm thấy khó chịu.
Phải biết, cho dù là con cháu của Nhan Thế Kiệt, cũng không có đãi ngộ như vậy!
Đây cũng là lý do vì sao có nhiều người muốn thông qua việc gièm pha và kéo theo Trần Sở Hà, để chèn ép Nhan Ngọc Ngưng và những người khác.
Hoàn toàn là do sự thiên vị của Nhan Thế Kiệt và lòng ghen ghét của chính bọn họ!
"Vị này là..."
Nhan Thế Kiệt nhìn thấy người thanh niên bên cạnh Tô Nhan, người vừa mới đứng thẳng người lên, mặc âu phục, tuấn tú lịch sự, trông còn đẹp trai hơn cháu trai của ông làm trong giới giải trí, tuy rằng ông đã đoán được thân phận của người đó.
Nhưng không nói thẳng ra mà để Tô Nhan tự giới thiệu.
Nhưng điều mà mọi người không ai chú ý chính là, lúc Nhan Thế Kiệt nhìn Trần Sở Hà, người đàn ông trung niên ngồi cùng với ông cũng thấy Trần Sở Hà.
Trong nháy mắt, người đàn ông trung niên mà một giây trước đó vẫn còn có thể ngồi nói chuyện với Nhan Thế Kiệt - gia chủ Nhan gia, người thứ hai trong quân đội Nghiễm Phủ, đã "hưu" một tiếng, giống như tên lửa đứng phắt dậy, trợn mắt há hốc mồm nhìn Trần Sở Hà với vẻ mặt không thể tin được.
Tay ông ta cũng run rẩy.
Tô Nhan mỉm cười, giới thiệu: "Ông ngoại, đây là bạn trai của con, vị hôn phu, Trần Sở Hà."
Trần Sở Hà nối theo Tô Nhan, hướng Nhan Thế Kiệt làm một lễ, cung kính nói: "Chào ông ngoại."
"Tốt! Tốt! Tốt!"
Nhan Thế Kiệt cũng đỡ người cháu rể mà ông mới lần đầu gặp mặt đứng dậy, vẻ mặt tươi cười.
"Đúng rồi, ta giới thiệu cho các cháu một chút."
Nhan Thế Kiệt lúc này mới nhớ ra, vội vàng giới thiệu người vừa nói chuyện với ông cho Tô Nhan và mọi người: "Vị này chính là phó tổ trưởng Long Tổ, thẩm phán đình nghị viên, Ngô Hiến, tổ trưởng Ngô."
"Chào Ngô tổ trưởng."
Tô Nhan và mọi người chào Ngô Hiến.
Trần Sở Hà nhìn người đang thất thần nhìn mình, Ngô Hiến, mày hơi nhíu lại, cũng học theo cách Tô Nhan và những người khác khom người chào, nhẹ nhàng cúi người, thoải mái, vô cùng cung kính thực hiện một lễ tiêu chuẩn không thể nào chuẩn hơn: "Hậu sinh Trần Sở Hà, bái kiến Ngô tổ trưởng."
Phù phù!
Bạn cần đăng nhập để bình luận