Cái Gì? Đối Tượng Hẹn Hò Lại Là Chủ Nợ Lớn Của Ta?
Chương 133: Diệp Bất Thần không cam tâm
Chương 133: Diệp Bất Thần không cam tâm
Hoàn toàn chính xác, nếu đổi hắn làm, hoặc nói, nếu hắn làm chuyện này, một vạn phần trăm khẳng định sẽ ném cho đàn em, để bọn chúng làm.
Chuyện này không liên quan đến việc thân thể hắn đã hồi phục hay chưa, máu đã cạn hay không.
Dù cho hiện tại hắn chỉ còn một chút máu, hắn cầm cây kim thêu cũng có thể chẻ cái gọi là Long Vương kia cùng tổ tông mười tám đời của nó thành dưa bở.
Mà là, đánh một thằng nhóc tạp nham, diệt một tên lính đánh thuê không có tiếng tăm gì, ngươi để hắn, thủ lĩnh của vạn long quân phải ra tay?
Vậy nuôi vạn long quân để làm gì?
Vậy hắn bồi dưỡng vạn long quân để làm gì?
Việc nhỏ này cũng muốn tự hắn làm, còn bắt buộc hắn đích thân ra tay, vậy vạn long quân sớm giải tán cho xong!
Thấp hơn cấp diệt quốc hoặc là mấy việc kiểu danh sách của Trần Sở Hà lần trước, hắn liếc cũng chẳng buồn liếc.
Cái này chẳng khác nào bắt ông chủ lớn của hắn phải đi vặn ốc vít nuôi sống mấy chục vạn nhân viên của nàng vậy, quá sức vô lý!
Còn về cái gì mà Diệp Bất Thần trải qua truyền kỳ, nhân sinh truyền kỳ, cầm kịch bản nhân vật chính, có cái hào quang nhân vật chính gì đó.
Trần Sở Hà chỉ muốn nói, mấy thứ này, vạn long quân của hắn tùy tiện xách ra một người, cũng không kém hắn là bao.
Thắng hắn, có lẽ hàng ngàn hàng vạn lần ấy chứ?
Bất quá có một điều Nhan Ngọc Ngưng nói đúng.
Hoàn toàn chính xác, dù cho Diệp Bất Thần kia có gọi ai là sư phụ, sư gia hay gọi cả tổ tông mười tám đời, đều vô dụng.
Mà chắc chắn một điều, cái gọi là Diệp Bất Thần này, sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt bọn họ nữa...
...
Hải ngoại, một hòn đảo nhỏ không người.
"Đại sư phụ."
Quấn một thân băng vải, cuối cùng cũng giữ lại được cái mạng, Diệp Bất Thần vô cùng cung kính hành lễ với một lão giả đang ngồi uống trà trong lương đình, cánh tay của lão cũng bị băng vải quấn kín, trông khoảng hơn năm mươi tuổi.
Lão chính là một trong bảy sư phụ của Diệp Bất Thần, Đại sư phụ, từng có tiếng là hung tàn, có danh Bác Bì Miêu Quỷ Miêu Diêm Cửu Tuyên.
Vị này từng dùng một tay lột da ở Đông Nam Á, dọa cho mấy nước Đông Nam Á hàng ngàn vạn người nghe tin mất mật, sắc mặt của Bác Bì Miêu cũng không khá hơn, cùng với Diệp Bất Thần, cả hai đều tái nhợt như giấy, rõ ràng bị thương nặng chưa hồi phục.
Còn cánh tay của lão, là trong lúc cứu Diệp Bất Thần đã bị một đòn đánh rụng, đến bây giờ vẫn chưa mọc lại được.
Thấy học trò cưng của mình không sao, trên mặt Diêm Cửu Tuyên cuối cùng cũng nở một nụ cười, thậm chí có chút vui mừng: "Xem ra, lần này ngươi coi như là nhân họa đắc phúc, dù bị thương nặng một lần, nhưng ngươi mượn lần đại nạn này đột phá đến Tiểu Thiên Tai cấp, đã đạt đến cấp độ như Nhị sư phụ bọn họ."
"Nhưng mà sư phụ, ta không cam tâm!"
Thấy mình thành ra thảm hại thế này, thấy Đại sư phụ vì mình mà mất một cánh tay, thực lực giảm mạnh, trong mắt Diệp Bất Thần tràn đầy hung ác nham hiểm, khắp khuôn mặt là sự âm trầm.
Cái tay nắm chặt của hắn cùng thái dương nổi gân xanh, đều lộ ra sự không cam lòng và oán hận sâu trong lòng.
"Lần này chính ta bị thương nặng thì không nói làm gì, ta còn liên lụy cả Đại sư phụ!"
"Cách đây không lâu, Ảnh Long điện của ta cũng bị người tiêu diệt, những huynh đệ của ta đều chết thảm, không một ai may mắn thoát khỏi!"
"Ngay cả những bạn gái, tình nhân của ta ở Long Hạ đều bị Tô Nhan kia chèn ép không ngóc đầu lên được!"
"Thậm chí có hai người còn bị phá sản, bị ép đến bước đường cùng!"
"Cho nên Đại sư phụ, ta không cam tâm!"
Nhìn bộ dạng đầy oán hận của đứa học trò cưng, Diêm Cửu Tuyên lại mạnh tay đặt mạnh chén trà xuống, lớn tiếng quát: "Ta đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, nữ nhân như quần áo, chỉ cần ngươi trở nên đủ mạnh, đủ ưu tú, ngươi muốn bao nhiêu phụ nữ thì có bấy nhiêu cô thiếu nữ!"
"Ngẫm lại trước kia ngươi, nghĩ xem bây giờ, trước kia ngươi có thể tưởng tượng bây giờ mình ngủ với nhiều người như vậy sao, những người mà ngay cả trong mơ ngươi cũng không dám nghĩ tới?!""Sao ngươi vẫn không hiểu đạo lý này? !" "Còn muốn vì mấy bộ quần áo mà mất lý trí và phán đoán?!"
Thấy Đại sư phụ nổi giận, sắc mặt Diệp Bất Thần lập tức thay đổi, vội vàng nói: "Đại sư phụ, con không phải vì mấy bộ quần áo mà nổi giận đến mức mất lý trí, con chỉ là không cam tâm, lần này con không chỉ bị đuổi khỏi Long Hạ, mất hết những thứ trước đây đã vất vả gây dựng, còn hại cả ngài thành ra thế này!"
"Vậy thì còn cách nào khác!"
Bác Bì Miêu thở dài, bất đắc dĩ nói: "Ai mà ngờ được, Tô Nhan lại có thể tìm đến người của vạn long quân!""Nếu không phải ta có tin tức nên ở lại đó chờ ngươi, đón ngươi, bằng không ngươi ngay cả cơ hội chạy khỏi Long Hạ cũng không có!""Không cam tâm thì sao? Tô Nhan không chỉ có Tô gia, Nhan gia làm hậu thuẫn, lại còn là quân nhân gia thuộc, lại còn có thể tìm đến người của vạn long quân, ngươi còn dám động vào nàng?""Ngươi không sợ vạn long quân đem cả đám lão già chúng ta chôn cùng hay sao?"
Đáy mắt Diệp Bất Thần hiện lên vẻ âm lãnh, nói: "Ta đương nhiên không dám ra tay với Tô Nhan, Tô Nhan tự khắc sẽ có người giúp ta đối phó.""Chỉ là ả đàn bà này để ta chịu một cái thua thiệt lớn như vậy, muốn ta nuốt cục tức này, ta thực sự không cam tâm!"
Bác Bì Miêu nhíu mày hỏi: "Vậy ngươi muốn làm gì?"
"Chẳng phải ả ta làm ta mất nhiều huynh đệ như vậy, đem tất cả những gì ta cố gắng bao năm qua thành tro sao?"
"Vậy ta cũng muốn để cho ả ta nếm thử cái cảm giác mất đi người quan trọng nhất đau lòng cỡ nào."
Diệp Bất Thần cười lạnh nói: "Tô Nhan dù tìm được người của vạn long quân, nhưng ta đoán chắc rằng tám chín phần mười là ả cầu ông ngoại, ông ngoại ả lại đi cầu người khác mới miễn cưỡng tìm được người của vạn long quân giúp đỡ.""Tuy ông ngoại ả có địa vị không thấp trong quân, nhưng do đặc thù của vạn long quân, dù ông ta là người đứng đầu Nghiễm Phủ quân đội, thì cũng không thể điều động được vạn long quân!""Ta không tin, Tô Nhan có người của vạn long quân bảo hộ, mà tên bạn trai nhỏ của ả bên cạnh lại cũng có người của vạn long quân bảo hộ!"
"Ngươi muốn ra tay với bạn trai ả?"
Bác Bì Miêu nhếch mép, trong mắt hiện lên chút hứng thú.
Rõ ràng, đối với loại hành vi chơi không lại đối thủ, hoặc là không có cách nào đối phó trực diện, đành phải nhắm đến người thân cận bên cạnh đối thủ của Diệp Bất Thần, vị Bác Bì Miêu tiếng xấu này chẳng những không phản đối, trong lòng lại vô cùng ủng hộ.
Dù sao, hắn thích làm nhất một việc, đó là trước mặt người thân của nạn nhân, chậm rãi, từng chút một tra tấn nạn nhân.
Cảm giác đó thật khiến cho thể xác lẫn tinh thần hắn khoái trá biết bao!
Đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến cho cái tên của hắn thối hoắc đến vậy, gây nên ác cảm.
Diệp Bất Thần gật đầu, mặt đầy oán độc nói: "Nguyên nhân mà lần này ta thất bại hoàn toàn, kế hoạch toàn bộ tan tành là do tên Trần Sở Hà kia giữa đường nhảy ra!"
"Nếu không có hắn đột nhiên xuất hiện, kế hoạch của ta và Triệu gia đã thành công!"
"Tô Nhan đã sớm trở thành đồ chơi trong tay của ta, ngay cả Triệu gia ta cũng có thể thừa cơ chiếm đoạt, từ đó ở Long Hạ đứng vững chân, xây dựng cơ sở bí mật của ta."
"Tất cả đều tại tên Trần Sở Hà!"
Nhắc đến Trần Sở Hà, Diệp Bất Thần nghiến răng nghiến lợi.
Trong mắt hắn, nếu không có tên Trần Sở Hà kia không biết từ đâu nhảy ra, dưới sự ủng hộ của Triệu gia, Liễu gia, cùng với việc được Nhan Ngọc Ngưng, Tô Phi Mặc hết sức xem trọng, cho dù Tô Nhan không thích hắn, với thủ đoạn của hắn, muốn chiếm được nàng cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Hoàn toàn chính xác, nếu đổi hắn làm, hoặc nói, nếu hắn làm chuyện này, một vạn phần trăm khẳng định sẽ ném cho đàn em, để bọn chúng làm.
Chuyện này không liên quan đến việc thân thể hắn đã hồi phục hay chưa, máu đã cạn hay không.
Dù cho hiện tại hắn chỉ còn một chút máu, hắn cầm cây kim thêu cũng có thể chẻ cái gọi là Long Vương kia cùng tổ tông mười tám đời của nó thành dưa bở.
Mà là, đánh một thằng nhóc tạp nham, diệt một tên lính đánh thuê không có tiếng tăm gì, ngươi để hắn, thủ lĩnh của vạn long quân phải ra tay?
Vậy nuôi vạn long quân để làm gì?
Vậy hắn bồi dưỡng vạn long quân để làm gì?
Việc nhỏ này cũng muốn tự hắn làm, còn bắt buộc hắn đích thân ra tay, vậy vạn long quân sớm giải tán cho xong!
Thấp hơn cấp diệt quốc hoặc là mấy việc kiểu danh sách của Trần Sở Hà lần trước, hắn liếc cũng chẳng buồn liếc.
Cái này chẳng khác nào bắt ông chủ lớn của hắn phải đi vặn ốc vít nuôi sống mấy chục vạn nhân viên của nàng vậy, quá sức vô lý!
Còn về cái gì mà Diệp Bất Thần trải qua truyền kỳ, nhân sinh truyền kỳ, cầm kịch bản nhân vật chính, có cái hào quang nhân vật chính gì đó.
Trần Sở Hà chỉ muốn nói, mấy thứ này, vạn long quân của hắn tùy tiện xách ra một người, cũng không kém hắn là bao.
Thắng hắn, có lẽ hàng ngàn hàng vạn lần ấy chứ?
Bất quá có một điều Nhan Ngọc Ngưng nói đúng.
Hoàn toàn chính xác, dù cho Diệp Bất Thần kia có gọi ai là sư phụ, sư gia hay gọi cả tổ tông mười tám đời, đều vô dụng.
Mà chắc chắn một điều, cái gọi là Diệp Bất Thần này, sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt bọn họ nữa...
...
Hải ngoại, một hòn đảo nhỏ không người.
"Đại sư phụ."
Quấn một thân băng vải, cuối cùng cũng giữ lại được cái mạng, Diệp Bất Thần vô cùng cung kính hành lễ với một lão giả đang ngồi uống trà trong lương đình, cánh tay của lão cũng bị băng vải quấn kín, trông khoảng hơn năm mươi tuổi.
Lão chính là một trong bảy sư phụ của Diệp Bất Thần, Đại sư phụ, từng có tiếng là hung tàn, có danh Bác Bì Miêu Quỷ Miêu Diêm Cửu Tuyên.
Vị này từng dùng một tay lột da ở Đông Nam Á, dọa cho mấy nước Đông Nam Á hàng ngàn vạn người nghe tin mất mật, sắc mặt của Bác Bì Miêu cũng không khá hơn, cùng với Diệp Bất Thần, cả hai đều tái nhợt như giấy, rõ ràng bị thương nặng chưa hồi phục.
Còn cánh tay của lão, là trong lúc cứu Diệp Bất Thần đã bị một đòn đánh rụng, đến bây giờ vẫn chưa mọc lại được.
Thấy học trò cưng của mình không sao, trên mặt Diêm Cửu Tuyên cuối cùng cũng nở một nụ cười, thậm chí có chút vui mừng: "Xem ra, lần này ngươi coi như là nhân họa đắc phúc, dù bị thương nặng một lần, nhưng ngươi mượn lần đại nạn này đột phá đến Tiểu Thiên Tai cấp, đã đạt đến cấp độ như Nhị sư phụ bọn họ."
"Nhưng mà sư phụ, ta không cam tâm!"
Thấy mình thành ra thảm hại thế này, thấy Đại sư phụ vì mình mà mất một cánh tay, thực lực giảm mạnh, trong mắt Diệp Bất Thần tràn đầy hung ác nham hiểm, khắp khuôn mặt là sự âm trầm.
Cái tay nắm chặt của hắn cùng thái dương nổi gân xanh, đều lộ ra sự không cam lòng và oán hận sâu trong lòng.
"Lần này chính ta bị thương nặng thì không nói làm gì, ta còn liên lụy cả Đại sư phụ!"
"Cách đây không lâu, Ảnh Long điện của ta cũng bị người tiêu diệt, những huynh đệ của ta đều chết thảm, không một ai may mắn thoát khỏi!"
"Ngay cả những bạn gái, tình nhân của ta ở Long Hạ đều bị Tô Nhan kia chèn ép không ngóc đầu lên được!"
"Thậm chí có hai người còn bị phá sản, bị ép đến bước đường cùng!"
"Cho nên Đại sư phụ, ta không cam tâm!"
Nhìn bộ dạng đầy oán hận của đứa học trò cưng, Diêm Cửu Tuyên lại mạnh tay đặt mạnh chén trà xuống, lớn tiếng quát: "Ta đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, nữ nhân như quần áo, chỉ cần ngươi trở nên đủ mạnh, đủ ưu tú, ngươi muốn bao nhiêu phụ nữ thì có bấy nhiêu cô thiếu nữ!"
"Ngẫm lại trước kia ngươi, nghĩ xem bây giờ, trước kia ngươi có thể tưởng tượng bây giờ mình ngủ với nhiều người như vậy sao, những người mà ngay cả trong mơ ngươi cũng không dám nghĩ tới?!""Sao ngươi vẫn không hiểu đạo lý này? !" "Còn muốn vì mấy bộ quần áo mà mất lý trí và phán đoán?!"
Thấy Đại sư phụ nổi giận, sắc mặt Diệp Bất Thần lập tức thay đổi, vội vàng nói: "Đại sư phụ, con không phải vì mấy bộ quần áo mà nổi giận đến mức mất lý trí, con chỉ là không cam tâm, lần này con không chỉ bị đuổi khỏi Long Hạ, mất hết những thứ trước đây đã vất vả gây dựng, còn hại cả ngài thành ra thế này!"
"Vậy thì còn cách nào khác!"
Bác Bì Miêu thở dài, bất đắc dĩ nói: "Ai mà ngờ được, Tô Nhan lại có thể tìm đến người của vạn long quân!""Nếu không phải ta có tin tức nên ở lại đó chờ ngươi, đón ngươi, bằng không ngươi ngay cả cơ hội chạy khỏi Long Hạ cũng không có!""Không cam tâm thì sao? Tô Nhan không chỉ có Tô gia, Nhan gia làm hậu thuẫn, lại còn là quân nhân gia thuộc, lại còn có thể tìm đến người của vạn long quân, ngươi còn dám động vào nàng?""Ngươi không sợ vạn long quân đem cả đám lão già chúng ta chôn cùng hay sao?"
Đáy mắt Diệp Bất Thần hiện lên vẻ âm lãnh, nói: "Ta đương nhiên không dám ra tay với Tô Nhan, Tô Nhan tự khắc sẽ có người giúp ta đối phó.""Chỉ là ả đàn bà này để ta chịu một cái thua thiệt lớn như vậy, muốn ta nuốt cục tức này, ta thực sự không cam tâm!"
Bác Bì Miêu nhíu mày hỏi: "Vậy ngươi muốn làm gì?"
"Chẳng phải ả ta làm ta mất nhiều huynh đệ như vậy, đem tất cả những gì ta cố gắng bao năm qua thành tro sao?"
"Vậy ta cũng muốn để cho ả ta nếm thử cái cảm giác mất đi người quan trọng nhất đau lòng cỡ nào."
Diệp Bất Thần cười lạnh nói: "Tô Nhan dù tìm được người của vạn long quân, nhưng ta đoán chắc rằng tám chín phần mười là ả cầu ông ngoại, ông ngoại ả lại đi cầu người khác mới miễn cưỡng tìm được người của vạn long quân giúp đỡ.""Tuy ông ngoại ả có địa vị không thấp trong quân, nhưng do đặc thù của vạn long quân, dù ông ta là người đứng đầu Nghiễm Phủ quân đội, thì cũng không thể điều động được vạn long quân!""Ta không tin, Tô Nhan có người của vạn long quân bảo hộ, mà tên bạn trai nhỏ của ả bên cạnh lại cũng có người của vạn long quân bảo hộ!"
"Ngươi muốn ra tay với bạn trai ả?"
Bác Bì Miêu nhếch mép, trong mắt hiện lên chút hứng thú.
Rõ ràng, đối với loại hành vi chơi không lại đối thủ, hoặc là không có cách nào đối phó trực diện, đành phải nhắm đến người thân cận bên cạnh đối thủ của Diệp Bất Thần, vị Bác Bì Miêu tiếng xấu này chẳng những không phản đối, trong lòng lại vô cùng ủng hộ.
Dù sao, hắn thích làm nhất một việc, đó là trước mặt người thân của nạn nhân, chậm rãi, từng chút một tra tấn nạn nhân.
Cảm giác đó thật khiến cho thể xác lẫn tinh thần hắn khoái trá biết bao!
Đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến cho cái tên của hắn thối hoắc đến vậy, gây nên ác cảm.
Diệp Bất Thần gật đầu, mặt đầy oán độc nói: "Nguyên nhân mà lần này ta thất bại hoàn toàn, kế hoạch toàn bộ tan tành là do tên Trần Sở Hà kia giữa đường nhảy ra!"
"Nếu không có hắn đột nhiên xuất hiện, kế hoạch của ta và Triệu gia đã thành công!"
"Tô Nhan đã sớm trở thành đồ chơi trong tay của ta, ngay cả Triệu gia ta cũng có thể thừa cơ chiếm đoạt, từ đó ở Long Hạ đứng vững chân, xây dựng cơ sở bí mật của ta."
"Tất cả đều tại tên Trần Sở Hà!"
Nhắc đến Trần Sở Hà, Diệp Bất Thần nghiến răng nghiến lợi.
Trong mắt hắn, nếu không có tên Trần Sở Hà kia không biết từ đâu nhảy ra, dưới sự ủng hộ của Triệu gia, Liễu gia, cùng với việc được Nhan Ngọc Ngưng, Tô Phi Mặc hết sức xem trọng, cho dù Tô Nhan không thích hắn, với thủ đoạn của hắn, muốn chiếm được nàng cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận