Cái Gì? Đối Tượng Hẹn Hò Lại Là Chủ Nợ Lớn Của Ta?

Chương 147: Không phải chỉ có huyết thống thân mới gọi thân thích

Lão bà tử tổ tôn ba đời đều theo bản năng hướng cái hướng phát ra âm thanh kia nhìn lại, liền thấy Trần Sở Hà mặc bộ đồ ngủ khủng long màu hồng đang bước nhanh về phía bọn họ. Nhìn thấy trước mắt người này đã gần như không nhận ra, nhưng vẫn có thể nhờ ký ức cảm nhận được một chút quen thuộc soái tiểu tử, mười bà ngoại vô cùng kinh ngạc, mắt trợn tròn, ấp úng nửa ngày không nói nên lời: "Ngươi, ngươi, ngươi, ngươi là..." "Ta là A Sở đây, Trần Sở Hà, con trai của Trần Sinh và Vương Mai." Trần Sở Hà bước nhanh tới, đối mặt với lão bà tử còn chưa tới ngực của hắn, hắn theo bản năng nửa ngồi xuống trước mặt nàng, tránh để lão nhân phải ngẩng đầu khi nói chuyện với mình, như vậy rất mệt. Trần Sở Hà cười tủm tỉm, dùng giọng đùa cợt nói: "Chính là thằng nhóc năm xưa cứ đến nhà các người sau Tết, giẫm đổ mía của các người, nhất định phải vô lại nói là do trâu nước lớn giẫm đổ ấy, A Sở đây mà, Trần Sở Hà đấy!" Mười bà ngoại lập tức nhớ ra, trong nháy mắt hốc mắt đỏ hoe, giơ bàn tay khô ráp như vỏ cây gỗ ra, run rẩy vuốt ve mặt Trần Sở Hà, vẫn còn chút khó tin nói: "Đã lớn thế này, đã thành soái tiểu tử rồi! " "Ngươi xem này, mười bà ngoại già rồi, không nhớ được gì, không nhận ra cháu ngoại lớn." Trần Sở Hà nắm lấy tay của lão nhân, để nàng sờ lên mặt mình, cảm nhận được hơi lạnh từ đôi tay của mười bà ngoại truyền đến, hốc mắt hắn cũng có chút đỏ hoe, khẽ nói lời xin lỗi: "Không, bà ngoại, không phải ngài không nhớ được, là tại con nhiều năm như vậy không có thời gian về thăm ngài, nếu như con có thể về thường xuyên hơn, nhất định ngài có thể nhận ra con ngay." "Xin lỗi, bà ngoại." Nghe vậy, mười bà ngoại lập tức rưng rưng, nàng không ngờ cái người cháu ngoại không có nhiều quan hệ máu mủ với mình lại nhớ mình đến vậy. Vẫn là đứa cháu ngoại năm xưa. Chỉ là những lời này của hắn, đối với bà lão đã hơn tám mươi tuổi này, sức sát thương quả thực không gì sánh kịp. "Không sao, không sao, người trẻ tuổi bận rộn là bình thường, bình thường mà." Mười bà ngoại dùng tay lau đi giọt nước mắt nơi khóe mắt cho đứa cháu ngoại, "Ngươi còn nhớ mười bà ngoại, trong lòng mười bà ngoại là mãn nguyện lắm rồi." "Thật đó." "Vậy sao có thể quên được chứ, mười bà ngoại ngài ngày xưa cũng tốt với con giống bà ngoại con vậy, đối với cả nhà con tốt, con có quên ai cũng không thể quên ngài." Trần Sở Hà vừa cười vừa nói. Mười bà ngoại cảm động không thốt nên lời, chỉ có thể khen hắn: "Đứa trẻ ngoan, đứa trẻ ngoan..." Đến hơn nửa ngày, mười bà ngoại mới nhớ ra, vội giới thiệu hai người bên cạnh cho hắn: "À, đúng, A Sở à, đây là đứa con bất tài của ta, Cao Thiên Trì, đây là cháu của ta, Cao Khải Thần, con còn nhớ bọn họ chứ?" "Nhớ chứ, đương nhiên nhớ, làm sao quên được?" Trần Sở Hà ngẩng đầu nhìn người đàn ông trung niên và thanh niên bên cạnh, vẫn mỉm cười lễ phép chào hỏi: "Biểu thúc khỏe, biểu ca khỏe." "Chào cháu, chào cháu, cháu khỏe." Cao Khải Thần cười đáp lại: "Đã lâu không gặp, biểu đệ." "Vâng, vâng." Trần Sở Hà lại dời mắt về phía lão nhân, nói: "Bà ngoại à, thôi mình đừng nói chuyện ở đây, ở đây gió hơi lớn, mình vào nhà nói chuyện nhé." "Ba mẹ con cũng nhớ con lắm, đợt vừa rồi con về, họ cứ nhắc đến con với con, bảo để Tết này cả nhà mình cùng về thăm bà đó." Mười bà ngoại gật đầu: "Ừ, được, nghe con hết, nghe con hết." "Nào, bà ngoại, đồ đạc này để con xách cho." Trần Sở Hà đưa tay muốn giúp xách đồ. Mười bà ngoại vội ngăn lại: "Aii, A Sở, A Sở ngoan, con đừng xách mấy thứ này, chúng nặng lắm, để biểu thúc và biểu ca của con xách là được rồi." "Ài dà, lần này chúng ta tới cũng không mang theo quà gì, chỉ mang chút hoa quả và rau nhà trồng thôi, có chút tấm lòng." Trần Sở Hà nắm tay của lão nhân, nhẹ nhàng vỗ mu bàn tay bà, trách yêu: "Mười bà ngoại ngài khách khí quá rồi, quà cáp gì chứ, đáng lẽ con phải là người đến thăm ngài, chuẩn bị quà cho ngài mới đúng." "Ngài tự mình đến thăm con, đã là niềm vinh hạnh lớn của người cháu ngoại này rồi, con cảm thấy e sợ lắm." Nói rồi, Trần Sở Hà nhìn về phía những rau quả còn tươi rói, được rửa sạch sẽ còn đọng chút giọt nước, trên mặt không hề có ý ghét bỏ mà còn ngạc nhiên nói: "Bà ngoại vẫn nhớ con thích ăn mấy thứ này à, bà ngoại thật là có tâm quá!" "Bà ngoại không biết đâu, con ở ngoài sáu năm nay, rất nhớ những loại rau hẹ, cà, đậu que bà trồng, còn có nho, mận, xoài nữa." "Bà ngoại à, hôm nay đừng về nhé, ở nhà con ăn cơm đi, nói chuyện tâm sự, buôn dưa lê với tụi con nhiều vào, con muốn được ăn sủi cảo nhân rau hẹ của bà!" "Con thèm cái món đó lâu lắm rồi đấy!" Mười bà ngoại cười không ngậm được miệng: "Được, được, được, bà ngoại làm cho con, bà ngoại làm cho con!" "Tốt, vậy chúng ta lên nhé." "Ừ, ừm!" Cuối cùng, Trần Sở Hà không tiếp tục nài nỉ giúp xách đồ nữa mà khom người, cúi xuống, đỡ mười bà ngoại, từ từ đi. Vừa đi vừa nhẹ nhàng nhắc nhở: "Ài, bà ngoại, cẩn thận, ở đây có bậc thang, cẩn thận nha." "Ừ, được, được, được." Đến khi vào thang máy, nhìn Trần Sở Hà vẫn mặc đồ ngủ, mười bà ngoại không nhịn được hỏi: "A Sở à, con vừa ngủ dậy à? Sao còn mặc đồ ngủ vậy?" Trần Sở Hà cười giải thích: "Không phải đâu, bà ngoại, tại con tùy tiện thích ngủ lúc nào thì ngủ lúc đó thôi, dạo này thân thể con không được khỏe lắm, cần nhiều thời gian nghỉ ngơi." "Tính con ấy mà, ngài biết đấy, từ nhỏ đã như con sâu làm rầu nồi canh, lười như heo ấy." "Con lười thay đồ, thế là cứ mặc đồ ngủ luôn." "Vừa tiện, vừa thoải mái nữa." Vừa nghe Trần Sở Hà nói người không khỏe, mười bà ngoại trong nháy mắt khẩn trương, lo lắng hỏi: "A Sở, con không khỏe à? Không khỏe chỗ nào? Có muốn đi khám bác sĩ không?" "Hay là con rảnh về nhà với bà ngoại đi, nhà bà có mấy ông lão trung y giỏi lắm, bọn họ chữa bệnh lợi hại, bệnh gì cũng trị được, ở chỗ chúng ta nổi tiếng lắm đó." "Nếu như con lười đi, vậy, vậy, vậy thì bà ngoại gọi họ tới cũng được." "Bà ngoại bây giờ sẽ gọi điện thoại cho họ, xem ai rảnh, để họ đến ngay." Mười bà ngoại nói là làm liền, lập tức móc điện thoại ra. Nhìn một loạt những cái gọi là thân thích đến nhà hôm nay, chỉ có mười bà ngoại là thật lòng quan tâm mình, lòng Trần Sở Hà ấm áp hẳn lên, vội vàng ngăn cản bà, cười nói: "Ấy ấy, bà ngoại bà ngoại, không cần đâu, không cần đâu ạ!" "Bác sĩ nói người con không có vấn đề gì lớn, chỉ cần nghỉ ngơi nhiều một chút là được, không có gì đâu."
Bạn cần đăng nhập để bình luận