Cái Gì? Đối Tượng Hẹn Hò Lại Là Chủ Nợ Lớn Của Ta?

Chương 01: Lớn chủ nợ ngài xác chết vùng dậy rồi?

"Chương 01: Lớn chủ nợ ngài x·á·c c·h·ế·t vùng dậy rồi? (đầu óc kho chứa đồ)
"Mọi người khỏe, ta gọi Vương Đại..."
"A Phi!"
"Ta gọi Trần Sở Hà, năm nay hai mươi sáu tuổi, học đại học chưa xong, hiện tại thất nghiệp."
"Ta vừa mới trải qua một trận đại chiến mười phần t·h·ả·m k·h·ố·c, thân thể nửa tàn, một đại chí cường giả tạm thời biến thành phế vật chiến đấu."
"Ta vốn nghĩ nhân cơ hội này rút lui khỏi tuyến đầu, về nhà hảo hảo nghỉ ngơi, nhân tiện về sau chỉ nằm thôi."
"Vạn vạn không ngờ, sáu năm không về nhà vừa mới nằm được mấy ngày liền bị mẹ ta đuổi ra ngoài xem mắt."
Trong một quán cà phê không tệ, còn chưa tỉnh ngủ đã bị đuổi đi xem mắt, Trần Sở Hà mắt nhắm mắt mở nằm trên bàn.
Trên bàn đặt một tấm thẻ số bàn "9" cùng tấm biển "Đã hẹn trước".
Lúc này, Trần Sở Hà mang vẻ mặt chán đời, hắn bây giờ muốn mắng người cũng được.
Không phải mắng mẹ hắn sắp xếp cho hắn đi xem mắt.
Dù sao lão nhân mà, muốn có cháu trai cũng rất bình thường.
Hơn nữa, trước đây hắn vừa đi là đi liền sáu năm, trong sáu năm cũng không có về nhà, liên lạc cũng chẳng mấy, mẹ hắn muốn để hắn sớm kết hôn trói hắn vào nhà cũng là hợp tình hợp lý.
Mấu chốt là sao hắn cảm thấy cốt truyện cuộc đời mình sao lại nhàm chán vậy chứ?
Ha!
Chiến Thần vô địch về hưu, chí cường giả về nhà đi xem mắt, không bị mấy đứa nhóc cà lơ phất phơ khinh bỉ thì cũng ngẫu nhiên gặp một bà phú, tổng giám đốc nào đó.
Sau đó thì ai cũng biết tiếp theo sẽ xảy ra cái gì.
Có thể nào cũ rích hơn chút nữa không? Có thể nào cẩu huyết hơn một chút nữa không?
Tên khốn nạn nào, tên thái giám ch·ế·t b·ầ·m nào đã thiết kế kịch bản cuộc đời cho hắn vậy?
Nếu như để hắn biết, hắn phải cho tên đó trải nghiệm thử "Tiếu ca" làm cùng loại bọ cạp.
Haizzz~~~
Sớm biết vậy đã chết trên chiến trường rồi.
Hoặc là, chết ở viện khoa học quốc gia cũng được.
Dù sao mấy ông già đó còn phải lo cho hắn ăn, cho hắn ở.
Mấy ông già đó chỉ ước gì hắn ở mãi trong viện khoa học quốc gia, dù mỗi ngày hắn chỉ nằm ngủ ngon lành trên ghế viện trưởng cũng được.
Cộc cộc cộc!
Cũng đúng lúc này, tiếng giày cao gót nện trên sàn nhà, từ xa tiến lại làm Trần Sở Hà liếc nhìn.
Trần Sở Hà theo bản năng ngẩng đầu lên, trong nháy mắt hai mắt sáng ngời.
Chỉ thấy một mỹ nữ mặc đồ công sở với vớ đen, đi giày cao gót đen, dáng người nóng bỏng, tướng mạo tuyệt mỹ đang đi về phía hắn.
Mỹ nữ đó vừa nhắn tin, vừa thoải mái ngồi đối diện Trần Sở Hà, nàng thậm chí không hề để ý người đối diện mình đang nằm ườn trên bàn ngắm nhìn nàng.
Khuôn mặt trái xoan, dáng người chữ S, mái tóc dài, đôi vớ đen bao bọc đôi chân dài so với m·ạ·n·g hắn còn dài hơn, không mập không gầy, rất vừa vặn.
Ấn tượng đầu tiên là ngũ quan xinh xắn, tỉ lệ hoàn hảo, dung nhan tuyệt mỹ, còn có khí chất thanh lãnh tao nhã đặc biệt.
Nếu đây là ngự tỷ tổng giám đốc đến theo đuổi ngược hắn thì cũng không phải là không thể. . .
Hắc hắc hắc. . .
Trần Sở Hà đã có thể hình dung ra một bộ tiểu thuyết trong đầu.
Nhưng khi Trần Sở Hà nhìn kỹ lại mỹ nữ có dáng vẻ ngự tỷ trước mắt, thì trên mặt hắn dần lộ ra vẻ kinh ngạc.
Không hợp!
Quá là không hợp!
Sao mỹ nữ này lại quen thuộc thế nhỉ?
Hình như đã gặp ở đâu rồi?
Tê!
Ngọa tào!
Lúc này trong đầu Trần Sở Hà hiện ra một đoạn ký ức đã phủ bụi từ lâu, một khuôn mặt mà hắn khắc cốt ghi tâm.
Sau một thoáng đứng hình, đại não của Trần Sở Hà đã kịp phản ứng.
Không đúng! Tên xui xẻo đó không phải đã c·h·ế·t từ lâu rồi sao?
Để ta nhìn kỹ lại xem sao.
Ngay lúc Trần Sở Hà muốn nhìn kỹ, x·á·c nhận lại một chút, thì đúng lúc đó điện thoại di động của mỹ nữ vang lên.
Mỹ nữ cầm điện thoại lên ấn nghe, đồng thời cũng vừa ngẩng đầu lên, vừa vặn chạm phải ánh mắt của Trần Sở Hà.
Thời gian như ngừng lại vào khoảnh khắc này.
Trong mắt Trần Sở Hà chỉ có bóng dáng của mỹ nữ trước mắt.
Trong đôi mắt đẹp của mỹ nữ cũng chỉ có Trần Sở Hà.
Bốn mắt nhìn nhau, cả hai đều kinh ngạc, mắt lớn trừng mắt nhỏ.
Trần Sở Hà nhìn rõ bộ dáng đối diện, đối phương cũng thấy rõ bộ dáng của Trần Sở Hà.
Trần Sở Hà mặt đầy kinh hãi, còn mỹ nữ đối diện trên gương mặt thanh lãnh xinh đẹp ban đầu đầy kinh ngạc dần bị một nụ cười thay thế.
Một nụ cười có ẩn ý.
"Trần Sở Hà?" Mỹ nữ đột nhiên gọi một tiếng.
"Hả?"
Trần Sở Hà phản ứng chậm nửa nhịp, nghe thấy đối phương gọi mình cũng vô ý thức đáp lời.
Nhìn thấy nụ cười trên mặt mỹ nữ đối diện càng đậm thêm vài phần, cảm nhận được ánh mắt nhìn thẳng, tựa như hổ dữ nhìn con mồi,
Trần Sở Hà bị ánh mắt này nhìn chằm chằm khiến nội tâm hoảng sợ.
"Mẹ nó!"
"Đúng là đại chủ nợ mà!"
Nhìn thấy nụ cười dần biến thái của đối phương, Trần Sở Hà cuối cùng cũng nhận ra thân ph·ậ·n đối phương, cái đầu vốn còn đang mụ mẫm trong nháy mắt tỉnh táo!
Trong đầu hắn lúc này chỉ có một ý nghĩ!
Chạy!
Không chút chần chờ, Trần học sinh đưa ra phản xạ bản năng của mình!
Quay đầu liền chạy!
Nhưng mà, hắn vừa hành động, mỹ nữ đối diện lập tức phản ứng lại.
Không chút chần chờ, không chút do dự, mỹ nữ cấp tốc đứng lên đồng thời tiện tay nhấc chân về phía sau, thuần thục cởi giày cao gót, sau đó xoay người, đá ngang một cú, liền đá Trần Sở Hà vừa muốn chạy trốn về lại ghế sofa.
Thật ra, đối mặt với cú đá ngang này, Trần Sở Hà đã kịp phản ứng, nếu đổi lại trước kia, hắn hoàn toàn có thể nhẹ nhàng tránh né.
Nhưng giờ hắn thân thể nửa tàn, lệ khí trong cơ thể tạm thời không dùng được, thân thể không theo kịp phản ứng, hắn cứ vậy bị đá thẳng về ghế sofa.
Hắn vừa định đứng lên, thì một chân ngọc mang vớ đen đã "chồm lên" đặt ngay ng·ự·c hắn, đạp hắn trở lại.
Đập vào mắt hắn, là một khuôn mặt xinh đẹp mang theo nụ cười kiểu Yandere.
Ánh mắt đắc ý như thể đang nói, ngươi chạy đi! Ngươi chạy nữa đi! Ta xem ngươi chạy đi đâu!
"Alo, Tô Nhan, chị tới chỗ nào rồi? Em đến ngay đây."
Ngay lúc này, điện thoại mới truyền đến tiếng của một người phụ nữ.
Tô Nhan một chân dễ như trở bàn tay khống chế Trần Sở Hà, nói: "Em đến rồi, chị qua đây đi, em có việc, không nói nữa, cúp máy đây."
Cúp máy xong, Tô Nhan giẫm lên ng·ự·c Trần Sở Hà, thấy hắn còn muốn giãy dụa, bèn cúi người xuống, nhìn tấm mặt mà nàng ngày nhớ đêm mong sáu năm qua, trằn trọc khó ngủ.
Răng hàm của Tô Nhan như sắp bị chính mình nghiền nát: "Chạy đi! Ngươi cứ chạy tiếp đi!"
"Đồ hỗn đản thiếu nợ không trả!"
"Ta xem lần này ngươi chạy đi đâu!"
"Sáu năm!"
"Sáu năm! !"
"Ròng rã sáu năm!"
"Ngươi biết sáu năm này ta sống thế nào không? !"
"Ngươi có biết không? !"
Nhìn khuôn mặt xinh đẹp hoàn mỹ đang ở ngay trước mắt, nhìn đôi mắt đẹp đang rực lửa nhìn chằm chằm mình, nghe mùi hương mê người đã lâu không được ngửi, cùng với tiếng nghiến răng của đối phương, Trần Sở Hà có chút chột dạ.
Hắn ho khan vài tiếng, có chút lúng túng chào hỏi: "Vậy, vậy, vậy, vậy gì, đại, đại, đại, đại chủ nợ đã lâu không gặp, rất nhớ ngươi."
"Đúng, đúng, đúng, đúng rồi."
"Đại, đại, đại, đại chủ nợ, ngươi, ngươi, ngươi, ngươi không phải c·h·ế·t rồi sao?"
"Sao, sao, sao sao lại xuất hiện ở đây?"
"Khó, khó, khó, khó chẳng lẽ ngươi đây là, x·á·c c·h·ế·t sống dậy rồi?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận