Cái Gì? Đối Tượng Hẹn Hò Lại Là Chủ Nợ Lớn Của Ta?
Chương 05: Ngươi dám giội ta, ngươi nhìn ta không lừa ngươi cái trăm tám mươi vạn
"Chương 05: Ngươi dám đổ lên ta, ngươi xem ta có lừa ngươi không một trăm tám mươi vạn"
"Ha ha ha ha ha!"
"Ái ui không được, thật là buồn cười quá!"
Bên kia bị cái tát gây thương tích Trạch Kim Phượng còn chưa kịp phản ứng rốt cuộc là mình đang bị mắng hay là bị khen, thì Thẩm Yên Thanh đã cười không ngừng, cách bàn số 6 không xa, cũng học theo Trần Sở Hà ghé cả người lên mặt bàn.
Một tay ôm bụng, một tay vỗ bàn, cười đến cong cả người như tôm luộc.
Những người khác đã kịp phản ứng, người thì giống như nàng không che giấu cảm xúc, người thì nén cười nghẹn đến khó chịu.
Tô Nhan cũng hừ một tiếng, mặt mày mang theo vài phần ý cười.
Chỉ là vài phần ý cười này, lại đột ngột cứng đờ vì câu nói tiếp theo của Thẩm Yên Thanh:
"Ai dạy hắn mắng người kiểu này vậy?"
"Khá lắm! Thông thiên không có chữ nào là mắng chửi, kết quả gộp lại còn mắng hơn cả mắng chửi người!"
"Cái tài ăn nói này mà mang đi ra mắt thì thật quá lãng phí!"
"Nếu cô gái nào theo hắn, sợ là sau này cãi nhau sẽ bị hắn vùi dập thương tích đầy mình cũng không biết!"
"Sao thế? Tô tổng, sao ngươi không cười?"
"Không buồn cười à?"
Thẩm Yên Thanh cười đến nước mắt sắp rơi ra, liếc mắt nhìn thấy Tô Nhan không những không cười, mà gương mặt xinh đẹp kia của nàng còn mang theo vẻ lạnh lẽo.
Da mặt Tô Nhan khẽ co lại, giọng nói lạnh đi vài phần: "Ngươi cứ nói tiếp?"
Thẩm Yên Thanh còn tưởng Tô Nhan chưa kịp hiểu, liền vừa dùng ngón tay lau nước mắt, vừa nói: "Tô tổng, có phải chị không hiểu hắn đang nói gì không? Hay là em dịch cho chị nghe?"
"Tô tổng, em nói chị nghe, tên kia mắng người hay thật đấy, em..."
"Câm miệng." Tô Nhan liếc cô bạn thân của mình.
Trong đôi mắt đẹp chợt lóe lên sự lạnh lẽo khiến Thẩm Yên Thanh toàn thân rùng mình, rồi im lặng ngậm miệng.
Thẩm Yên Thanh không biết cô bạn thân mình nổi giận vì chuyện gì, nhưng nàng biết lúc này nên ngậm miệng là hơn.
Dù sao cô bạn thân của mình mấy ngày nay gặp chuyện, tâm phiền vô cùng, tính tình không được tốt, nếu không thì Thẩm Yên Thanh cũng sẽ không hẹn nàng ra uống cà phê, tâm sự, nói hết nỗi lòng.
Nhìn dáng vẻ này, cô bạn thân của mình có vẻ còn đang nóng giận, nàng tốt nhất đừng có chọc vào.
Trạch Kim Phượng bị mắng đến đầu óc vẫn chưa load xong, nhưng khi nghe mọi người xung quanh đang cười cợt mình, lúc này cô ta mới kịp nhận ra gã nhìn có vẻ vô hại kia lại ám toán mình, mắng một tràng kỳ quái.
Tiếng cười chói tai khiến Trạch Kim Phượng nổi cơn tam bành, liền giơ ngay tách cà phê nóng vừa mang lên trên bàn, định hắt thẳng vào gương mặt kia.
Thường thì, nếu người khác thấy ai cầm tách cà phê nóng làm bộ muốn hắt tới, chắc chắn sẽ tránh không kịp.
Nhưng Trần Sở Hà lại cứ thản nhiên duỗi cổ ra, đưa mặt tới, còn mặt không hề để ý nói: "Muốn hắt vào ta đúng không? Tới tới tới, ngang ngược mà hắt! Hôm nay có bản lĩnh thì ngươi cứ hắt đi!"
"Chỗ này có người nhìn, còn có camera giám sát."
"Nếu ngươi dám hắt vào ta, thì xem ta có lừa ngươi mất mấy trăm vạn, hoặc cho ngươi vào nhà đá ngồi mười năm tám năm, đến nỗi mồ mã nhà ngươi đều bốc hơi, thì ta không mang họ Trần!"
Lời này vừa ra, Trạch Kim Phượng đang nổi giận trong nháy mắt ngây người.
Nhìn người trước mắt lần đầu tiên nàng gặp kiểu biết ăn nói như thế, còn cả vẻ lưu manh vô lại kia, Trạch Kim Phượng lần đầu tiên cảm giác, đặc quyền phụ nữ của nàng trên người người đàn ông này không có một đồng tác dụng!
Nàng rất muốn hắt ly cà phê nóng vào mặt tên làm nàng tức giận đến thế này!
Nhưng ở nơi đông người, còn nhiều camera giám sát như thế này, nếu nàng mà hắt thật, thì cho dù anh trai của nàng có thể bảo kê, thì nàng cũng phải vào ngục ngồi một thời gian!
Dù sao không biết vì nguyên nhân gì, thành phố Nghiễm Phủ A đang bắt đầu tăng cường luật pháp, bất kể trắng đen, hễ phát hiện nghi ngờ, có chứng cứ, thì trực tiếp bắt giam rồi mới tính tiếp.
Mấy ngày nay, đại ca đại ca đại ca của nàng đều bị bắt, làm anh trai của cô ta sợ đến mấy ngày nay cũng không dám ra đường, sợ xui xẻo.
"Ngươi! Ngươi! Ngươi! Ngươi chờ đó cho ta!"
"Dám chọc ta!"
"Sau này ta sẽ cho ngươi sống không bằng chết!"
"Xem ta sẽ cho người chơi c·hết ngươi thế nào!"
"Ngươi chờ đó cho ta!"
Trạch Kim Phượng vừa mắng xơi xơi vừa trượt chân bỏ ra ngoài.
Đừng thấy nàng mập như quả bóng, nhưng tốc độ chạy không chậm đâu.
Đối diện với lời hung hăng của Trạch Kim Phượng, Trần Sở Hà chỉ "tắt" một tiếng, trợn mắt khinh thường, lẩm bẩm: "Hừ! Mồm chó vó ngựa!"
"Cứ nghĩ thật sự dám hắt vào ta à!"
"Ta xem ngươi có đi ra khỏi cái cửa này không!"
"Tiếc ghê, nếu nàng ta thật hắt thì có phải ta đã trừ được một mối họa cho xã hội rồi."
"Tiếc quá! Tiếc quá!"
"Biết thế đã khiêu khích thêm tí nữa."
Ngay khi hắn đang lẩm bẩm, hối hận không để đối phương hắt vào mặt mình, thì tại một tòa nhà cao tầng cách quán cà phê này không quá 300 mét, một khẩu súng ngắm đang ngắm vào hướng này.
Ống ngắm trên khẩu súng nhắm đúng giữa mục tiêu, nhưng mục tiêu không phải Trần Sở Hà đang ghé người trên bàn, mà lại là "Tiểu tiên nữ" Trạch Kim Phượng.
Trạch Kim Phượng không hề biết, từ khi cô ta cầm ly cà phê nóng kia lên đã có một khẩu súng ngắm nhắm thẳng vào mi tâm cô ta.
Chỉ cần cô ta có động tác dù là nhỏ nhất, thì một viên đạn có thể biến mất ngay sẽ xuyên qua khoảng cách này, sau đó phá vỡ tấm kính, trực tiếp trúng vào mi tâm của cô ta, sau đó biến mất trong não của cô ta.
Dù là khi cô ta hùng hổ rời quán cà phê, thì điểm ngắm đó vẫn không hề bị lệch đi.
Mãi đến khi cô ta đi ra rất xa, khẩu súng ngắm đặt trên nóc nhà này mới từ từ được thu lại.
...
Cũng đúng lúc này, giọng nói thanh lãnh dễ nghe của Tô Nhan vang lên: "Nếu nàng thật sự hắt lên ngươi, thì gương mặt này của ngươi, chắc là không giữ được."
"Vì loại phụ nữ đó mà bỏ đi khuôn mặt mình, có đáng không?"
Trần Sở Hà quay đầu lại, thấy Tô Nhan không biết từ lúc nào đã đến bên cạnh mình.
Trần Sở Hà ngáp một cái, rồi nằm trở lại, tiếp tục tư thế nửa sống nửa chết, mà vẫn sống tốt, có chết cũng thế, rồi nói: "Không sao, ta đâu phải dựa vào mặt để kiếm cơm, dùng mặt ta để loại trừ một mối họa cho đồng bào nam tính, không cho thứ đó lọt vào thị trường, thì ta cũng có công lớn."
Tô Nhan liếc hắn một cái, "Vẫn cứ không đứng đắn."
Nghe cuộc trò chuyện của bọn họ, Thẩm Yên Thanh kinh ngạc hỏi: "Ủa không phải, Tô tổng, hai người quen nhau à?"
"Ừ."
Tô Nhan dùng giọng mũi ừ một tiếng, nói: "Vừa nãy đã nói rồi, hắn là tên ngốc."
Thẩm Yên Thanh lúc này mới kịp phản ứng, đôi mắt đẹp của nàng ngay lập tức trợn to, dùng ngón tay chỉ vào Trần Sở Hà đang ngáp, mặt không thể tin được hỏi: "Hắn hắn hắn hắn chính là cái tên ngốc mà trước kia chị cứ tâm tâm niệm niệm, luôn miệng nhắc đến, một mực tìm kiếm?"
"Ừm." Tô Nhan dứt khoát trả lời.
Trần Sở Hà trừng mắt nhìn Tô Nhan, "Này, đại chủ nợ, đã sáu năm rồi, biệt danh này em gọi nghiện rồi đúng không? Em tin không, ta cũng gọi em bằng biệt danh luôn đó?"
Thẩm Yên Thanh ngây người, đưa tay sờ trán Tô Nhan, mặt không nói nên lời: "Không phải, Tô tổng, đầu óc chị bị sao à? Chị cự tuyệt một người đàn ông hoàn hảo như Nhị Dương trước mặt bao nhiêu người, là vì chờ hắn sao? Chờ một người bình thường đến thế này?"
"Không lẽ vậy à?"
"Tại sao thế?"
"Chẳng lẽ vì hắn đã cứu mạng chị trước kia?"
"Nhưng chị không phải đã trả hết ơn cứu mạng đó rồi sao, hai người không phải đã tính xong hết rồi sao?"
"Không phải chứ, Tô tổng, em không hiểu nổi luôn!"
Trần Sở Hà nghe nàng ta nói mà choáng váng cả đầu, không nhịn được hỏi Tô Nhan: "Ê, không phải chứ, đại chủ nợ, hai người đang lảm nhảm cái gì vậy?"
"Cái gì mà mỗi ngày tâm tâm niệm niệm đem ta ra, vì ta mà cự tuyệt người khác?"
"Có ý gì đây?"
"Chị không định lôi ta ra làm lá chắn cho chuyện gì chứ?"
"Uy uy uy! Cái kịch bản này cẩu huyết lắm đó!"
"Chị đừng có tới đây à!"
Tô Nhan kéo cái ghế của Trạch Kim Phượng ra một bên, kéo một cái ghế khác đến ngồi xuống đối diện Trần Sở Hà, không để ý đến mấy lời của hắn, chỉ hỏi một câu: "Anh nói cho tôi biết, hôm nay anh đến đây có phải là đi xem mặt không?"
"Ha ha ha ha ha!"
"Ái ui không được, thật là buồn cười quá!"
Bên kia bị cái tát gây thương tích Trạch Kim Phượng còn chưa kịp phản ứng rốt cuộc là mình đang bị mắng hay là bị khen, thì Thẩm Yên Thanh đã cười không ngừng, cách bàn số 6 không xa, cũng học theo Trần Sở Hà ghé cả người lên mặt bàn.
Một tay ôm bụng, một tay vỗ bàn, cười đến cong cả người như tôm luộc.
Những người khác đã kịp phản ứng, người thì giống như nàng không che giấu cảm xúc, người thì nén cười nghẹn đến khó chịu.
Tô Nhan cũng hừ một tiếng, mặt mày mang theo vài phần ý cười.
Chỉ là vài phần ý cười này, lại đột ngột cứng đờ vì câu nói tiếp theo của Thẩm Yên Thanh:
"Ai dạy hắn mắng người kiểu này vậy?"
"Khá lắm! Thông thiên không có chữ nào là mắng chửi, kết quả gộp lại còn mắng hơn cả mắng chửi người!"
"Cái tài ăn nói này mà mang đi ra mắt thì thật quá lãng phí!"
"Nếu cô gái nào theo hắn, sợ là sau này cãi nhau sẽ bị hắn vùi dập thương tích đầy mình cũng không biết!"
"Sao thế? Tô tổng, sao ngươi không cười?"
"Không buồn cười à?"
Thẩm Yên Thanh cười đến nước mắt sắp rơi ra, liếc mắt nhìn thấy Tô Nhan không những không cười, mà gương mặt xinh đẹp kia của nàng còn mang theo vẻ lạnh lẽo.
Da mặt Tô Nhan khẽ co lại, giọng nói lạnh đi vài phần: "Ngươi cứ nói tiếp?"
Thẩm Yên Thanh còn tưởng Tô Nhan chưa kịp hiểu, liền vừa dùng ngón tay lau nước mắt, vừa nói: "Tô tổng, có phải chị không hiểu hắn đang nói gì không? Hay là em dịch cho chị nghe?"
"Tô tổng, em nói chị nghe, tên kia mắng người hay thật đấy, em..."
"Câm miệng." Tô Nhan liếc cô bạn thân của mình.
Trong đôi mắt đẹp chợt lóe lên sự lạnh lẽo khiến Thẩm Yên Thanh toàn thân rùng mình, rồi im lặng ngậm miệng.
Thẩm Yên Thanh không biết cô bạn thân mình nổi giận vì chuyện gì, nhưng nàng biết lúc này nên ngậm miệng là hơn.
Dù sao cô bạn thân của mình mấy ngày nay gặp chuyện, tâm phiền vô cùng, tính tình không được tốt, nếu không thì Thẩm Yên Thanh cũng sẽ không hẹn nàng ra uống cà phê, tâm sự, nói hết nỗi lòng.
Nhìn dáng vẻ này, cô bạn thân của mình có vẻ còn đang nóng giận, nàng tốt nhất đừng có chọc vào.
Trạch Kim Phượng bị mắng đến đầu óc vẫn chưa load xong, nhưng khi nghe mọi người xung quanh đang cười cợt mình, lúc này cô ta mới kịp nhận ra gã nhìn có vẻ vô hại kia lại ám toán mình, mắng một tràng kỳ quái.
Tiếng cười chói tai khiến Trạch Kim Phượng nổi cơn tam bành, liền giơ ngay tách cà phê nóng vừa mang lên trên bàn, định hắt thẳng vào gương mặt kia.
Thường thì, nếu người khác thấy ai cầm tách cà phê nóng làm bộ muốn hắt tới, chắc chắn sẽ tránh không kịp.
Nhưng Trần Sở Hà lại cứ thản nhiên duỗi cổ ra, đưa mặt tới, còn mặt không hề để ý nói: "Muốn hắt vào ta đúng không? Tới tới tới, ngang ngược mà hắt! Hôm nay có bản lĩnh thì ngươi cứ hắt đi!"
"Chỗ này có người nhìn, còn có camera giám sát."
"Nếu ngươi dám hắt vào ta, thì xem ta có lừa ngươi mất mấy trăm vạn, hoặc cho ngươi vào nhà đá ngồi mười năm tám năm, đến nỗi mồ mã nhà ngươi đều bốc hơi, thì ta không mang họ Trần!"
Lời này vừa ra, Trạch Kim Phượng đang nổi giận trong nháy mắt ngây người.
Nhìn người trước mắt lần đầu tiên nàng gặp kiểu biết ăn nói như thế, còn cả vẻ lưu manh vô lại kia, Trạch Kim Phượng lần đầu tiên cảm giác, đặc quyền phụ nữ của nàng trên người người đàn ông này không có một đồng tác dụng!
Nàng rất muốn hắt ly cà phê nóng vào mặt tên làm nàng tức giận đến thế này!
Nhưng ở nơi đông người, còn nhiều camera giám sát như thế này, nếu nàng mà hắt thật, thì cho dù anh trai của nàng có thể bảo kê, thì nàng cũng phải vào ngục ngồi một thời gian!
Dù sao không biết vì nguyên nhân gì, thành phố Nghiễm Phủ A đang bắt đầu tăng cường luật pháp, bất kể trắng đen, hễ phát hiện nghi ngờ, có chứng cứ, thì trực tiếp bắt giam rồi mới tính tiếp.
Mấy ngày nay, đại ca đại ca đại ca của nàng đều bị bắt, làm anh trai của cô ta sợ đến mấy ngày nay cũng không dám ra đường, sợ xui xẻo.
"Ngươi! Ngươi! Ngươi! Ngươi chờ đó cho ta!"
"Dám chọc ta!"
"Sau này ta sẽ cho ngươi sống không bằng chết!"
"Xem ta sẽ cho người chơi c·hết ngươi thế nào!"
"Ngươi chờ đó cho ta!"
Trạch Kim Phượng vừa mắng xơi xơi vừa trượt chân bỏ ra ngoài.
Đừng thấy nàng mập như quả bóng, nhưng tốc độ chạy không chậm đâu.
Đối diện với lời hung hăng của Trạch Kim Phượng, Trần Sở Hà chỉ "tắt" một tiếng, trợn mắt khinh thường, lẩm bẩm: "Hừ! Mồm chó vó ngựa!"
"Cứ nghĩ thật sự dám hắt vào ta à!"
"Ta xem ngươi có đi ra khỏi cái cửa này không!"
"Tiếc ghê, nếu nàng ta thật hắt thì có phải ta đã trừ được một mối họa cho xã hội rồi."
"Tiếc quá! Tiếc quá!"
"Biết thế đã khiêu khích thêm tí nữa."
Ngay khi hắn đang lẩm bẩm, hối hận không để đối phương hắt vào mặt mình, thì tại một tòa nhà cao tầng cách quán cà phê này không quá 300 mét, một khẩu súng ngắm đang ngắm vào hướng này.
Ống ngắm trên khẩu súng nhắm đúng giữa mục tiêu, nhưng mục tiêu không phải Trần Sở Hà đang ghé người trên bàn, mà lại là "Tiểu tiên nữ" Trạch Kim Phượng.
Trạch Kim Phượng không hề biết, từ khi cô ta cầm ly cà phê nóng kia lên đã có một khẩu súng ngắm nhắm thẳng vào mi tâm cô ta.
Chỉ cần cô ta có động tác dù là nhỏ nhất, thì một viên đạn có thể biến mất ngay sẽ xuyên qua khoảng cách này, sau đó phá vỡ tấm kính, trực tiếp trúng vào mi tâm của cô ta, sau đó biến mất trong não của cô ta.
Dù là khi cô ta hùng hổ rời quán cà phê, thì điểm ngắm đó vẫn không hề bị lệch đi.
Mãi đến khi cô ta đi ra rất xa, khẩu súng ngắm đặt trên nóc nhà này mới từ từ được thu lại.
...
Cũng đúng lúc này, giọng nói thanh lãnh dễ nghe của Tô Nhan vang lên: "Nếu nàng thật sự hắt lên ngươi, thì gương mặt này của ngươi, chắc là không giữ được."
"Vì loại phụ nữ đó mà bỏ đi khuôn mặt mình, có đáng không?"
Trần Sở Hà quay đầu lại, thấy Tô Nhan không biết từ lúc nào đã đến bên cạnh mình.
Trần Sở Hà ngáp một cái, rồi nằm trở lại, tiếp tục tư thế nửa sống nửa chết, mà vẫn sống tốt, có chết cũng thế, rồi nói: "Không sao, ta đâu phải dựa vào mặt để kiếm cơm, dùng mặt ta để loại trừ một mối họa cho đồng bào nam tính, không cho thứ đó lọt vào thị trường, thì ta cũng có công lớn."
Tô Nhan liếc hắn một cái, "Vẫn cứ không đứng đắn."
Nghe cuộc trò chuyện của bọn họ, Thẩm Yên Thanh kinh ngạc hỏi: "Ủa không phải, Tô tổng, hai người quen nhau à?"
"Ừ."
Tô Nhan dùng giọng mũi ừ một tiếng, nói: "Vừa nãy đã nói rồi, hắn là tên ngốc."
Thẩm Yên Thanh lúc này mới kịp phản ứng, đôi mắt đẹp của nàng ngay lập tức trợn to, dùng ngón tay chỉ vào Trần Sở Hà đang ngáp, mặt không thể tin được hỏi: "Hắn hắn hắn hắn chính là cái tên ngốc mà trước kia chị cứ tâm tâm niệm niệm, luôn miệng nhắc đến, một mực tìm kiếm?"
"Ừm." Tô Nhan dứt khoát trả lời.
Trần Sở Hà trừng mắt nhìn Tô Nhan, "Này, đại chủ nợ, đã sáu năm rồi, biệt danh này em gọi nghiện rồi đúng không? Em tin không, ta cũng gọi em bằng biệt danh luôn đó?"
Thẩm Yên Thanh ngây người, đưa tay sờ trán Tô Nhan, mặt không nói nên lời: "Không phải, Tô tổng, đầu óc chị bị sao à? Chị cự tuyệt một người đàn ông hoàn hảo như Nhị Dương trước mặt bao nhiêu người, là vì chờ hắn sao? Chờ một người bình thường đến thế này?"
"Không lẽ vậy à?"
"Tại sao thế?"
"Chẳng lẽ vì hắn đã cứu mạng chị trước kia?"
"Nhưng chị không phải đã trả hết ơn cứu mạng đó rồi sao, hai người không phải đã tính xong hết rồi sao?"
"Không phải chứ, Tô tổng, em không hiểu nổi luôn!"
Trần Sở Hà nghe nàng ta nói mà choáng váng cả đầu, không nhịn được hỏi Tô Nhan: "Ê, không phải chứ, đại chủ nợ, hai người đang lảm nhảm cái gì vậy?"
"Cái gì mà mỗi ngày tâm tâm niệm niệm đem ta ra, vì ta mà cự tuyệt người khác?"
"Có ý gì đây?"
"Chị không định lôi ta ra làm lá chắn cho chuyện gì chứ?"
"Uy uy uy! Cái kịch bản này cẩu huyết lắm đó!"
"Chị đừng có tới đây à!"
Tô Nhan kéo cái ghế của Trạch Kim Phượng ra một bên, kéo một cái ghế khác đến ngồi xuống đối diện Trần Sở Hà, không để ý đến mấy lời của hắn, chỉ hỏi một câu: "Anh nói cho tôi biết, hôm nay anh đến đây có phải là đi xem mặt không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận