Cái Gì? Đối Tượng Hẹn Hò Lại Là Chủ Nợ Lớn Của Ta?

Chương 163: Hai cái này nữ nhi nhặt về con rể, làm sao một cái so một cái trâu a?

"Chương 163: Hai cô con gái này nhặt về con rể, sao mà một người một kiểu trâu bò vậy?"
"Vậy nàng có biết thân phận của ngươi không?" Tô Phi Mặc hỏi.
Nhan Thanh giật giật khóe miệng: "Nói thừa, lúc ấy ta mặc đồ tác chiến đó, hắn khẳng định biết ta là lính rồi."
"Hơn nữa sau đó ta cũng nói thẳng với hắn, muốn ta chịu trách nhiệm cũng được, nhưng hắn phải đợi có được không đã."
Đây là lời nói thật, cũng là sự thật.
Với thành tích chiến đấu xuất sắc của Nhan Thanh hiện tại, nhìn vào quân công thì việc nàng lên tướng trước bốn mươi tuổi là chuyện đã chắc chắn.
Dù lần này làm nhiệm vụ bị rơi vào bẫy mà bị kiểm điểm, nhưng vẫn có công.
Dù sao lần này hành động sai lầm không phải tại nàng, mà do một đội viên dưới quyền nàng có vấn đề.
Thấy đối phương chạy chậm lại, liền cho là đối phương muốn nghỉ ngơi, vì công lao mà bất chấp tất cả xông lên.
Những người khác vì cứu hắn cũng chỉ có thể bị ép xông theo.
Cuối cùng nếu không phải nàng xả thân dẫn dụ đám quái nhân kia đi, đừng nói hoàn thành nhiệm vụ không xong, cả tiểu đội của nàng, bao gồm tên ngốc kia đều phải c·hết tại chỗ!
Cũng vì chuyện này, Nhan Thanh có lý do đá cả tám người liên quan tên ngốc kia ra khỏi đội của mình.
Cho nên, nếu không có gì ngoài ý muốn, đời này nàng coi như là ở lại quân ngũ.
Mà nàng lại không mấy hứng thú với chuyện đó nên vốn không cân nhắc.
Thậm chí, cấp trên đã hơn một lần muốn mai mối cho nàng, bảo nàng ưng ai thì chọn người đó, toàn bộ quân đội nàng tùy ý chọn, nàng cũng lười quan tâm.
Có thể nói, lần này nàng kiếm được một anh bạn trai, đơn thuần là chuyện ngoài ý muốn trong những cái ngoài ý muốn!
"Mà lại ta cũng nói với hắn, hoặc là hắn đưa ra phương án bồi thường, hoặc là, đem ta gả cho hắn, nhưng mà hắn phải chờ."
"Sau đó, hắn chọn cái sau, nói hắn độc thân hai mươi bốn năm, khó khăn lắm mới có bạn gái từ trên trời rơi xuống, sao có thể không muốn."
Tô Phi Mặc khẽ nhíu mày, nói: "Ý của ta là, hắn có biết con có phải đại tiểu thư nhà họ Tô không? Có biết thân phận của con trong quân đội không? Đây có phải là một cái bẫy nhắm vào con không?"
Nhan Thanh hơi suy nghĩ, nói: "Lúc đầu ta cũng nghĩ đây là c·on c·hó nhà họ Triệu cài bẫy cho ta, nhưng mà ta đã về điều tra rồi, cái tên đần độn này không liên quan gì tới nhà họ Triệu hay nhà họ Liễu."
"Hắn sống hai mươi bốn năm, trừ bốn năm học đại học, với hơn nửa năm đi làm ăn ở ngoài thì thời gian khác cơ bản là ở trong huyện nhỏ của hắn."
"Hắn học đại học ở Đế đô, công việc cũng ở Đế đô."
"Cho nên cơ bản không có khả năng liên quan đến nhà họ Triệu, họ Liễu."
Nhan Ngọc Ngưng nói: "Vẫn nên cẩn thận một chút, dù sao cái tên c·on c·hó nhà họ Triệu hiện tại đã bị ép đến mức c·hó cùng rứt giậu, thủ đoạn bẩn thỉu gì cũng có thể dùng."
"Hiện tại khó khăn lắm đến thời điểm mấu chốt, không thể có sơ sót."
Tô Nhan cũng khẽ gật đầu, nói: "Hoàn toàn đúng. Chị, chị nói thử xem bạn trai của chị có đặc điểm gì không, để em giúp chị kiểm tra lại, thêm lớp đảm bảo."
"Ừ, nếu không ổn thì để chị đi điều tra một lần nữa." Trần Sở Hà tựa vào vai Tô Nhan, một tay che miệng, nhẹ nhàng ngáp nói.
Nhan Thanh nghĩ nghĩ: "Cũng không có gì đặc biệt lắm. À, hình như bên ngực phải của hắn có một cái ấn ký, rất giống hình nắm đấm."
"Ừm?"
Nghe thấy câu này, mắt Trần Sở Hà đang nhắm hờ liền mở to một chút, hỏi: "Cậu xác định đó là ấn ký rất giống nắm đấm? Lại còn ở ngực phải?"
Nhan Thanh gật nhẹ đầu, nói: "Ta xác định, ta còn để lại vài cái dấu răng ở đó."
"Lúc đầu ta còn nghĩ do ta lúc mất trí đã đánh hắn, nhưng sau khi tỉnh vào chiều ngày hôm sau thì mới biết không phải."
"Bởi vì nếu là ta đánh thì lưu lại vết lâu vậy, người bình thường đã sớm c·hết rồi."
"Còn vết của hắn cứ luôn ở trên người không tan, chắc là bớt có từ khi sinh ra rồi."
"Chỉ là nhìn thấy thì thấy hơi kỳ lạ."
Tô Nhan cũng kịp phản ứng, nhìn Trần Sở Hà, đôi mắt đẹp hơi nhúc nhích: "Đồ ngốc, lẽ nào cậu biết hắn?"
"Có thể vậy."
Trần Sở Hà nắm tay từ trong tay áo ngủ đưa ra ngoài, nắm thành nắm đấm, so với Nhan Thanh, hỏi: "Cái ấn ký trên ngực của hắn, có phải giống nắm đấm của tôi không?"
Nhan Thanh hơi nheo mắt, so sánh một chút, trong đầu dần dần nhớ lại ấn hình nắm đấm trên ngực tên bạn trai hờ kia.
Là một quân nhân đặc chủng, hơn nữa còn là người n·ổi bật trong số đó, Nhan Thanh có năng lực thấy qua một lần là không quên, cùng với khả năng nhớ lại chính xác tình huống cụ thể của mục tiêu.
Đây là kiến thức cơ bản của quân đặc chủng Thiên Long.
Mấy giây sau, Nhan Thanh đột nhiên mở to mắt, gật đầu mạnh mẽ: "Không sai! Chính là giống y hệt nắm đấm của cậu!"
"Không đúng!"
"Nếu so tỉ lệ thì là giống nhau như đúc!"
"Hây! Trùng hợp vậy? Nắm đấm của cậu mà có thể vừa với ấn quyền của hắn ở ngực sao."
Nhan Thanh vốn định hỏi vết ấn trên ngực tên bạn trai kia có phải là do Trần Sở Hà tạo ra không.
Nhưng nghĩ thấy hỏi trực tiếp như vậy thì không lịch sự cho lắm.
Dù sao trên đời này không thể có bàn tay giống nhau như đúc được, nhưng nắm tay to cỡ bằng nhau lại có khả năng.
Nên nàng không hỏi mà đổi sang một câu có vẻ ngây ngốc hơn một chút.
"À, hóa ra là hắn..."
Trần Sở Hà đã hiểu đối phương là ai, cười nói: "Vậy thì không sao, gã đó tuyệt đối không phải người nhà họ Triệu, họ Liễu."
"Ừm? Vì sao cậu lại chắc chắn vậy?"
Đến lúc này rồi, nếu Nhan Thanh không hỏi nữa thì chẳng phải là đồ ngốc à?
Quả nhiên, Trần Sở Hà đưa ra đáp án không khác những gì Nhan Thanh nghĩ: "À, ấn quyền đó chính là do tôi để lại."
"Không ngờ gã điên đó trốn tới cái nơi rừng sâu núi thẳm nào đó để dưỡng già mà cũng bị cô gặp, bạn gái trên trời rơi xuống của cô đúng là không có chút sai sót nào."
"Xác suất này không kém gì việc tôi gặp lại đại chủ nợ cả."
Nhan Ngọc Ngưng không nhịn được hỏi: "A Sở, rốt cuộc hắn là ai vậy?"
Nhan Thanh cũng vểnh tai lên, rất tò mò thân phận của tên bạn trai từ trên trời rơi xuống mà nàng lỡ kiếm được.
Chỉ là, những lời tiếp theo của Trần Sở Hà khiến bọn họ kinh ngạc: "Hắn không gọi Tiêu Huy, tên thật hẳn là Tiêu Kình Huy."
"Hơn nữa, hắn không phải một kẻ thiên phú bình thường với dị năng tầm thường, mà ngược lại, hắn là người đứng thứ ba trong bảng xếp hạng dị năng giả, danh xưng Chúa tể hủy diệt."
Nói xong, Trần Sở Hà còn lẩm bẩm một câu: "Tiêu Huy? Tiêu Kình Huy? À, hóa ra là bỏ chữ 'Kình' đi à? Ngược lại rất phù hợp với tình trạng hiện tại của hắn."
"Cái gì? !"
Nhan Thanh "Vụt" một tiếng đứng dậy, trợn to mắt nhìn Trần Sở Hà, kinh hãi và khó tin hét lên: "Hắn là cái tên đã biến mất hơn một năm mà vẫn đứng thứ ba bảng xếp hạng dị năng giả, Chúa tể hủy diệt Tiêu Kình Huy? !"
"A Sở, cậu chắc không có nhận nhầm người đấy chứ?"
Nhan Ngọc Ngưng và Tô Phi Mặc cũng nhìn nhau đầy ngỡ ngàng.
Tô Phi Mặc không nhịn được nuốt một ngụm nước bọt, đột nhiên chột dạ nói: "Ta có thể thu hồi những lời vừa rồi được không?"
Ngọa tào!
Hai cô con gái cưng của ông một người một kiểu trâu bò à!
Cô con gái út của ông vừa kiếm về một viện sĩ viện khoa học quốc gia có thân phận không hề tầm thường, thì con gái lớn của ông lại cho thằng đứng thứ ba trong bảng dị năng giả ngủ cùng? !
Cái này không thể dùng từ quá trớn để hình dung được.
Cái này đơn giản là hack game mà!
Trần Sở Hà nhìn Nhan Thanh đang khiếp sợ, nhẹ gật đầu, xác nhận câu trả lời của nàng: "Không sai, lúc trước đạo tâm hắn tan vỡ, bạo tẩu gây hỗn loạn thì chính là tôi đã đấm vào ngực hắn một phát, nên tên đó mới tỉnh lại."
"Có thể chịu một cú đấm của tôi mà không c·hết, hắn quá đặc biệt rồi~"
Một câu thốt ra mà những hai tin sốc.
Tô Phi Mặc cũng không dám tin nhìn Trần Sở Hà, nuốt nước bọt ừng ực, nửa ngày mới nói được một câu: "Không không không không, không phải! "
"A Sở, cô cũng là dị năng giả sao?"
"Còn để lại vết ấn lên ngực tên đứng thứ ba bảng xếp hạng dị năng giả?"
Ta mật mã!
Hai cô con gái của ta rốt cuộc kiếm về con rể thần thánh gì vậy trời? !
Một tên đứng thứ ba bảng dị năng giả.
Một người từng đ·ánh người đứng thứ ba bảng dị năng giả.
Ta!
Nhưng chỉ một giây sau Tô Phi Mặc đã hết vui vẻ nổi.
Bởi vì nhìn tình hình thế này thì có vẻ như trong nhà, ông vẫn là người vô dụng nhất thì phải. . .
Vừa nghĩ tới đó, Tô Phi Mặc tại chỗ muốn khóc ròng luôn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận