Cái Gì? Đối Tượng Hẹn Hò Lại Là Chủ Nợ Lớn Của Ta?

Chương 56: Không đói chết là được

Chương 56: Không chết đói là được Liên tiếp tìm mấy người đến giúp xây lò, đều chưa xây cao được bao nhiêu đã sập, Liễu Như Yên lúc này tỏ ra rất phiền muộn. Có lẽ là cái nhìn đơn giản này, khi bắt tay vào làm độ khó lại không hề nhỏ, việc xây lò luôn thất bại khiến Liễu Như Yên liếc nhìn Trần Sở Hà bên kia một cách vô thức. Trong lòng nàng nghĩ, dựa vào cái gì người kia tùy tiện, dễ dàng xây được, còn mình thì sao cứ làm lại bị đổ? Hôm nay đúng là... Gặp ma hay sao? Sao mà kỳ quái vậy? Lão nương quậy tung cả công ty còn không xong, chẳng lẽ lại chịu thua cái lò đất bé tí này sao?
Ngay lúc Liễu Như Yên chuẩn bị tiếp tục ra tay thì điện thoại di động của nàng đột nhiên vang lên. "Alo, là ta, có chuyện gì?" Liễu Như Yên vừa cầm điện thoại lên nghe, nghe được nội dung từ đầu dây bên kia, gương mặt xinh đẹp có chút yêu mị của nàng lập tức biến sắc, kinh ngạc nói: "Cái gì?" "Lưu Tiểu Cấn bị bắt?" "Không chỉ có công ty trách nhiệm hữu hạn Tiền Đồ đang hợp tác với chúng ta bị cục Công Thương niêm phong, mà ngay cả Hắc Xà bang cũng bị người ta trực tiếp quét sạch?"
Nghe được mấy tin tức này, không chỉ Liễu Như Yên mà cả đám tiểu tỷ muội của nàng cũng ngơ ngác nhìn nhau, không thể tin được. Sắc mặt Liễu Như Yên cũng từ kinh ngạc, sửng sốt ban đầu lập tức trầm xuống: "Ta biết rồi! Ta sẽ về ngay!" Nói xong, Liễu Như Yên cúp điện thoại, nói với đám tiểu tỷ muội: "Được rồi, hôm nay đừng chơi nữa, chúng ta tranh thủ thời gian về công ty một chuyến!"
Một cô nàng tóc ngắn không nhịn được hỏi: "Liễu tỷ, có chuyện gì vậy? Cái công ty của Lưu tổng sao lại bị phong? Mà hắn sao lại bị bắt? Lúc nãy hắn vẫn còn bình thường mà?" "Đúng đó, đúng đó!" Liễu Như Yên sắc mặt có chút khó đoán, nói: "Chuyện này ta cũng không rõ, nhưng đúng là hắn đã bị bắt còn công ty cũng bị niêm phong, những người ở công ty của hắn đều bị đưa về đồn công an để điều tra." "Cấp trên bảo chúng ta mau chóng về công ty một chuyến, dù sao chúng ta vừa hợp tác với công ty của hắn không lâu, qua lại rất mật thiết, bọn họ sợ chuyện này tai bay vạ gió, sẽ liên lụy đến chúng ta." "A a a, được, được, được, vậy chúng ta mau về thôi!"
Mấy người vội vàng thu dọn đồ đạc rời đi, không còn để ý gì đến gà, cá, khoai lang, khoai sọ đã tẩm ướp kỹ càng chuẩn bị nướng. Trên đường vội vã trở về, Liễu Như Yên lại bị ma xui quỷ khiến liếc nhìn sang phía Trần Sở Hà. Nàng nhìn cái người trẻ tuổi tay trái tay phải đều cầm một con gà tươi đặt trên bếp lò bằng mấy cục đất, một mặt ngái ngủ, có cảm giác ngủ bao nhiêu cũng không đủ, còn luôn ngáp, lông mày nhỏ khẽ nhíu lại.
Nàng luôn có một cảm giác kỳ lạ. Lưu Tiểu Cấn vừa mới chọc tới người trẻ tuổi này thì đã bị bắt đi ngay sau đó, cả công ty và Hắc Xà bang cũng bị dẹp tiệm luôn. Nhưng nghĩ kỹ lại, Lưu Tiểu Cấn ở thành phố A vẫn có chút thế lực, nghe nói gã gần đây còn leo lên được Triệu gia, muốn động đến gã thì phải tiêu diệt luôn cả công ty và Hắc Xà bang của gã, vậy phải cần bao nhiêu năng lực mới làm được chứ? Dù sao thì bản thân Liễu Như Yên cũng không làm nổi. Vậy mà một người trẻ tuổi trông chưa tới ba mươi tuổi lại làm được ư? Thôi bỏ đi, đừng nghĩ nữa, về rồi tính tiếp.
—— —— —— Tập đoàn Tô thị, văn phòng tổng giám đốc, Tô Nhan vừa mới họp xong, xử lý xong công việc trong tay liền nhìn tin nhắn Trần Sở Hà gửi, nhìn tấm hình hai con gà nướng vàng ươm, thơm phức kia, khóe môi Tô Nhan hơi cong lên.
"Tô Tô, chuẩn bị xe, lát nữa ta sẽ đi nông trang ở vùng rừng núi sâu." "Dạ, Tô tổng." Không lâu sau, Bạch Tô Tô mặc đồ công sở, ôm một tập văn kiện gõ cửa, khi được Tô Nhan cho phép liền đi vào, cung kính nói: "Tô tổng, xe của ngài đã chuẩn bị xong, đang đậu ở dưới lầu ạ." "Ừ." Tô Nhan đứng dậy, cầm điện thoại di động, rời khỏi văn phòng tổng giám đốc, đi tới thang máy riêng của mình. Bạch Tô Tô theo sát phía sau.
Vào thang máy, Bạch Tô Tô nói với Tô Nhan: "Cái đó, Tô tổng, có chuyện này không biết có nên nói hay không..." "Nói." Ở công ty, Tô Nhan luôn có một vẻ mặt lạnh như băng, như thể có một lớp sương bao phủ gương mặt tuyệt mỹ của nàng, kết hợp với khí chất bá đạo khiến người ta khiếp sợ, không dám đến gần tảng băng trôi này. Có thể nói nàng không bao giờ dài dòng.
Bạch Tô Tô đưa tập văn kiện cho Tô Nhan, nói: "Chính là trưa nay, lấy tập đoàn Lăng thị dẫn đầu, có nhiều tập đoàn, công ty, xí nghiệp đồng loạt tuyên bố sẽ vĩnh viễn không hợp tác với bất cứ công ty hay xí nghiệp nào thuộc tập đoàn Tô thị, còn muốn tuyên chiến với chúng ta, không chết không thôi."
Tô Nhan mở tập văn kiện ra, xem xét tài liệu phía trên, "Tập đoàn Lăng thị, tổng giám đốc của bọn họ có phải tên Lăng Diên không?" "Dạ đúng, Tô tổng!" Tô Nhan nhìn tên trên tài liệu đều là những người phụ nữ có quan hệ ít nhiều với Diệp Bất Thần, liền hiểu ra ngay. Mấy tên tạp nham này sở dĩ làm vậy, tám chín phần mười là do biết được thông tin gì đó.
Tô Nhan đoán, chắc Lăng Diên đã kể lại chuyện tối qua cô đến tìm Diệp Bất Thần. Dù sao lúc cô đi, người phụ nữ kia vẫn còn giận dữ, tuyên bố muốn lên đế đô kiện cô. Có thể là thấy Diệp Bất Thần không chịu về, bọn họ liền đoán Diệp Bất Thần xảy ra chuyện gì, thế là mấy người này không có đầu óc liền liên kết lại, muốn nhắm vào cô.
Nếu là những công ty khác, đối mặt với một nhóm người có giá trị tài sản lên đến hàng tỷ đứng đầu, liên kết với bảy tám công ty có tài sản hơn một tỷ cùng ra mặt, dù là tập đoàn hàng chục tỷ cũng phải e dè, chọn cách tạm thời tránh mũi nhọn. Bởi vì ở cấp độ này, không chỉ là so kè tài lực mà còn là so các mối quan hệ, tài nguyên và bối cảnh. Cấp bậc chiến tranh thương mại này rất phức tạp, nước rất sâu. Chỉ sơ ý một chút, một tập đoàn chục tỷ cũng có thể bị thôn tính trong nháy mắt.
Đáng tiếc, lần này bọn họ đã chọn sai đối thủ. Tô Nhan chính là tổng giám đốc của tập đoàn trăm tỷ thật sự! Mà chỉ tính riêng giá trị của cô thôi cũng đã lên đến hàng trăm tỷ rồi! Tổng giám đốc một tập đoàn trăm tỷ và tổng giám đốc với giá trị bản thân hàng trăm tỷ là hai khái niệm khác nhau hoàn toàn! Có thể nói, để tôn trọng những tạp nham kia, Tô Nhan có thể không cần dùng đến tập đoàn Tô thị. Một mình cô vừa có thể ôm tên ngốc của mình, đùa nghịch hắn, vừa có thể một tay nghiền nát bọn họ.
Với tài sản, tài nguyên, quan hệ, và bối cảnh của cô, mấy công ty, xí nghiệp vài tỷ, một tỷ này, trong mắt cô chẳng khác gì mấy gánh hàng rong. Với những khiêu khích và tuyên chiến của bọn người này, Tô Nhan hoàn toàn không hứng thú. Thậm chí, không hấp dẫn bằng việc tên ngốc của cô nướng cho hai con gà. Càng không đáng để cô bận tâm. Cô ném cặp văn kiện cho Bạch Tô Tô, tùy tiện nói một câu: "Cô xử lý đi, dạo này ta bận, không có thời gian."
"Dạ." Bạch Tô Tô rất cung kính nói, "Vậy, Tô tổng muốn giải quyết đến mức độ nào?" Tô Nhan trả lời: "Không chết đói là được."
Bạn cần đăng nhập để bình luận