Cái Gì? Đối Tượng Hẹn Hò Lại Là Chủ Nợ Lớn Của Ta?

Chương 107: Chỉ cần ngươi cùng Tiểu Tứ hảo hảo là được rồi

"Đúng rồi, ngươi biến m·ấ·t sáu năm nay, đi làm gì vậy?" Tô Phi Mặc nhấp ngụm trà, hỏi.
Trần Sở Hà dùng tay che miệng, ngáp một cái, dụi dụi mắt, nói: "Ta có thể nói, nhưng ngài nghe kỹ nhé, nếu về sau mà tiết lộ ra ngoài cho người khác, dù chỉ một chữ thôi, thì xem như ngài vi phạm p·h·áp luật đấy, ngài tin không?"
Tô Phi Mặc có chút ngẩn người, rồi cười nói: "Ta đương nhiên tin, dù sao viện sĩ trẻ tuổi như ngươi, những kinh nghiệm đó đều xem như c·ơ m·ậ·t quốc gia mà."
"Ta mà nghe xong rồi kể cho người khác, không khéo kiếp sau lại phải bóc lịch trong tù ấy chứ."
Tô Phi Mặc cũng không cố gặng hỏi đến cùng, mà rất thoải mái nói: "Đã thế thì ta không hỏi nữa. Dù sao chỉ cần ngươi và Tiểu Tứ sống tốt là được."
"Vậy, thật xin lỗi." Trần Sở Hà đột nhiên nói, "Ta có thể nằm úp xuống bàn được không? Hiện tại người ta không khỏe, đứng cũng không vững, ngồi cũng không xong."
Tô Phi Mặc gật nhẹ đầu, cười đáp: "Không sao đâu, ngươi cứ tự nhiên, đừng khách khí như vậy, ta cũng không phải người bảo thủ cổ hủ."
"Cảm ơn." Trần Sở Hà gục xuống bàn, nghiêng đầu nhìn vị nhạc phụ tương lai của mình, hỏi: "Vậy theo lời ngài vừa nói, ngài không phản đối ta và bà chủ ở bên nhau sao?"
"Không chỉ mình ta không phản đối." Tô Phi Mặc lắc đầu, "Ngay cả mẹ của nàng cũng vậy."
Điều này hơi nằm ngoài dự đoán của Trần Sở Hà. Hắn còn tưởng hôm nay Tô Phi Mặc đến đây dò xét, không nói rõ phản đối thì ít nhất cũng có chút không vừa ý. Dù sao, cha vợ nhìn con rể thì kiểu gì chẳng có chút không ưng.
"Có biết vì sao không?"
Trần Sở Hà nghĩ ngợi: "Có phải vì thân ph·ậ·n viện sĩ của tôi không?"
Tô Phi Mặc cười nhạt nói: "Đây là một phần lý do. Phần khác, chính là do Tiểu Tứ."
"Vì nàng rất t·h·í·c·h tôi sao?" Trần Sở Hà hỏi.
Tô Phi Mặc gật đầu: "Đúng vậy, đây mới là nguyên nhân chính, Tiểu Tứ thích ngươi."
"Tiểu Tứ là con gái ta, từ nhỏ đến lớn, ta chưa từng thấy con bé thích ai, dù cho những người đồng trang lứa rất ưu tú, nó cũng chẳng hề bận tâm."
"Mãi đến mười mấy năm trước, gia tộc họ Tô xảy ra chuyện, vì một vài lý do, chúng ta làm m·ấ·t Tiểu Tứ, nó bị buộc phải chạy trốn, hai năm sau khi chúng ta tìm được nó trở về thì mới p·h·át hiện, hình như Tiểu Tứ đã có người trong lòng."
"Chỉ là khi ấy Tiểu Tứ còn nhỏ, lại trải qua biến cố lớn như vậy, nó không để ý đến chuyện đó thôi."
"Về sau kinh nghiệm của nó cũng chứng minh rằng chúng ta đã đoán không sai."
"Đã ngươi là người Tiểu Tứ t·h·í·c·h, mà Tiểu Tứ lại rất thích ngươi, vậy thì chúng ta còn phản đối làm gì?"
"Ta thậm chí có thể nói cho ngươi biết, dù ngươi bây giờ không phải là viện sĩ trẻ tuổi nhất của viện khoa học quốc gia, chỉ là người bình thường, là một con cá ươn nằm ngửa, chỉ cần Tiểu Tứ thích ngươi, thì chúng ta cũng không phản đối hai đứa ở bên nhau."
Điều này càng vượt quá dự đoán của Trần Sở Hà: "Nhưng mà, những người giàu có như các vị, những gia tộc môn phiệt thế này, không phải rất coi trọng môn đăng hộ đối sao?"
Tô Phi Mặc dùng kẹp gắp một chén trà cho Trần Sở Hà, rót cho hắn một chén trà đầy bảy phần, Trần Sở Hà cũng chắp tay đáp lễ.
Tô Phi Mặc bưng chén trà lên, có lẽ do không để ý, cho nên hắn không theo thói quen thưởng trà, mà chỉ thổi thổi cho nguội rồi nói: "Nếu đặt ở vài chục năm trước, lời của ngươi nói không sai, nếu ngươi thực sự là người bình thường, có lẽ chúng ta cũng không chấp nhận ngươi cùng Tiểu Tứ ở bên nhau."
"Nhưng từ sau khi trải qua biến cố kia, chúng ta cũng đã nghĩ thông suốt."
"Cái gì là gia tộc môn phiệt, cái gì là thế gia, có khi chỉ như mây trôi thoáng qua, vận xui tới, trong chớp mắt một gia tộc lớn cũng có thể trở nên chẳng bằng kẻ ăn mày."
"Cái gì môn đăng hộ đối, ta đã mất đi hai đứa con trai, bảo bối nhất của ta, chính là hai cô con gái này, chỉ cần chúng nó sống vui vẻ, hạnh phúc, được ở bên cạnh người chúng thích, là tốt rồi."
Nói tới đây, Tô Phi Mặc ngừng lại một chút rồi nói tiếp: "Ta và mẹ nàng, đều may mắn, đều thích đối phương, sau đó cùng nhau đến được hôm nay, nên cuộc sống của chúng ta rất hạnh phúc."
"Nhưng chúng ta cũng chứng kiến rất nhiều người vì nhiều lý do khác nhau mà thông gia, vì kết hôn mà kết hôn, cuộc sống tăm tối và khổ cực."
"Cho nên sau chuyện đó, chúng ta đã nghĩ thông suốt, cái gì gia tộc, cái gì kế thừa sự nghiệp gia đình, hạnh phúc vui vẻ của con gái quan trọng nhất."
"Con trai con gái đều như nhau cả thôi, bây giờ cũng đâu còn thời cổ đại."
"Hơn nữa, thực lực và năng lực của Tiểu Tứ bây giờ còn lợi hại hơn ta hồi xưa nữa!"
"Vậy nên từ rất lâu trước, ta và mẹ nó đã quyết định, chỉ cần Tiểu Tứ thích, dù nó thích một tên ăn mày ngoài đường thì chúng ta cũng sẽ không phản đối."
"Nếu không thì, ngươi tưởng thật rằng Tiểu Tứ mười mấy tuổi đã có thể cản chúng ta điều tra ngươi sao, nếu chúng ta muốn động đến ngươi, liệu nó có cản được không?"
Đối với câu hỏi này, Trần Sở Hà chỉ im lặng không nói gì.
Không đợi hắn lên tiếng, vừa mới nhấp một ngụm trà, Tô Phi Mặc chợt kinh ngạc mở miệng: "Ôi! Trà này!"
"A Sở, trà này!"
"Ôi!"
Lúc này Tô Phi Mặc mới nhận ra trà mình pha không bình thường, hắn ngỡ ngàng hỏi: "Trà này ngươi mua ở đâu?!"
"Còn nữa không?!"
Trần Sở Hà tặc lưỡi nói: "Chỉ còn chút trong túi nhựa bên cạnh ngài. Cụ thể là trà gì thì không rõ, người khác cho."
Tô Phi Mặc cầm lấy túi nhựa trắng bình thường đựng lá trà kia, đột nhiên có chút hối hận vì đã pha nhiều thế, mặt cười khổ nói: "Trời ạ, Thiên Long ngự tiền mười tám khỏa mà ngươi dùng túi nhựa đựng?"
Không phải hắn không có tiền để uống cái thứ này. Nói thẳng ra, nghiến răng một cái thì hắn vẫn có thể nếm thử.
Nhưng thứ này đâu phải nói có là có đâu! Có tiền cũng chưa chắc mua được! Thứ này căn bản không lưu thông ra ngoài! Bao gồm cả những gia tộc có tiền như bọn họ.
Nếu không nhờ ngày xưa có dính chút lộc của lão gia tử thì ông ta cũng chỉ lướt qua một chút. Cái vị kia đến bây giờ hắn còn chưa thể quên!
Vậy mà không ngờ lại uống được hương vị làm hắn khắc sâu trong ký ức này.
Đối với chuyện này, Trần Sở Hà lại chẳng bận tâm: "Có gì đâu, tôi gặp nhiều người rồi, toàn dùng túi nhựa đựng mà, có gì kỳ lạ."
Tô Phi Mặc hết cách rồi, hoàn toàn hết cách.
Ánh mắt hắn nhìn Trần Sở Hà, từ thờ ơ ban đầu dần chuyển sang nồng nhiệt, cuối cùng như đang nhìn một món trân bảo hiếm có.
Tô Phi Mặc, người luôn trang nghiêm ổn trọng, cử chỉ tao nhã lại bất ngờ xoa xoa tay, mặt tươi cười hiền hậu:
"Vậy, con rể à, ta bàn chút chuyện được không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận