Cái Gì? Đối Tượng Hẹn Hò Lại Là Chủ Nợ Lớn Của Ta?
Chương 92: Không phải ám sát? Ai mà tin a!
Sau khi tắm rửa xong và sấy khô tóc, Tô Nhan vừa nằm trên giường định chợp mắt một lát. Đột nhiên, đôi mắt đẹp đang khép của Tô Nhan mở bừng ra, đáy mắt ánh lên một tia lạnh lẽo nhàn nhạt.
"Rốt cuộc đã đến sao?"
Một lát sau, tại một phòng khác trong khu khách sạn, Tiền thúc vẫn luôn ngồi tĩnh tọa trên giường cũng đột ngột mở mắt. Một vệt kim quang chợt lóe lên trong đáy mắt ông.
Tiền thúc trực tiếp nhảy xuống khỏi giường, mở cửa sổ ra, rồi nhảy xuống theo.
"Thần tốc phù!"
Ngay khi Tiền thúc nhảy xuống, hai lá bùa được dán lên hai chân ông. Ông xoay người một cái, hai chân giẫm lên vách tường, tựa như đang chạy trên mặt đất, với tốc độ cực nhanh hướng lên trên, sau đó liên tục đổi hướng, thẳng đến phòng tổng thống của Tô Nhan.
Chỉ trong chớp mắt, ông đã đến bên ngoài phòng tổng thống của Tô Nhan. Cửa sổ đã mở toang, nhìn dấu vết thì thấy là do bị cậy ra bằng một lực mạnh, bên trong truyền đến những tiếng động lách tách.
"Không xong!" "Tô tổng!"
Cảm nhận được luồng dị năng lượng phát ra từ trong phòng, Tiền thúc định đi vào từ cửa sổ.
"Vèo!"
Chưa kịp vào thì một bóng đen đã lao thẳng về phía ông, ngay sau đó trong phòng vang lên tiếng Tô Nhan: "Tiền thúc, bắt hắn lại!"
Nghe được tiếng Tô Nhan, Tiền thúc vô thức thở phào nhẹ nhõm. Vì điều này chứng minh Tô Nhan không hề hấn gì. Dù gì thì Tô gia không chỉ có ơn với ông, mà bây giờ Tô Nhan còn là bạn gái của người kia, nếu Tô Nhan xảy ra chuyện gì, có trời mới biết chuyện gì sẽ xảy ra!
Tiền thúc lấy ra một lá bùa, hai tay nhanh chóng kết một thủ ấn, sau đó thi triển pháp thuật:
"Lôi pháp, lôi khóa!"
Từng đợt lôi điện "tách tách" từ hai tay Tiền thúc bắn ra, trực tiếp trói chặt bóng đen đang lao tới. Vì cảm thấy khí tức của bóng đen này không phải là của Tô Nhan, nên Tiền thúc không nương tay, lôi điện hóa thành xiềng xích trói chặt kẻ đó, còn kèm theo hiệu ứng tê liệt, khiến kẻ đó hoàn toàn mất đi ý thức.
Bắt được một tên, Tiền thúc nhìn vào trong, thấy Tô Nhan đang một tay nắm chặt một gã đại hán vạm vỡ như quỷ cơ bắp. Tay nàng tỏa ra kim quang, biến thành một bàn tay lớn màu vàng, giữ chặt lấy gã.
Dù gã đại hán dốc toàn lực, các đường gân trên người nổi lên, mặt nghẹn đỏ tía, vẫn không thoát khỏi sự trói buộc của Tô Nhan.
Lúc này Tô Nhan không còn mặc bộ đồ ngủ khi nãy mà đã thay bộ vest thường ngày đi làm. Nàng một tay siết chặt gã đại hán, ánh mắt lộ vẻ lạnh lùng, môi đỏ khẽ nhếch lên, thốt ra giọng băng giá tựa Vạn Niên Huyền Băng: "Nói! Ai phái các ngươi đến ám sát ta!"
Gã đại hán không ngờ rằng mình và đồng bọn vừa mới vào trong này, còn chưa kịp ra tay thì đã bị Tô Nhan tóm gọn ngay lập tức! Nhưng hắn vẫn cố trả lời lảng sang chuyện khác, cười khẩy nói: "Không ngờ rằng tổng giám đốc Tô thị tập đoàn lại là một dị năng giả cấp thiên tài! Anh em chúng ta tính sai rồi!"
"Bớt nhảm! Nói!"
Bàn tay hư nắm của Tô Nhan dần siết chặt, dù cho thân thể của gã đại hán kia đã được luyện thành gân thép xương đồng, vẫn không thể chống lại được áp lực lớn từ bên ngoài truyền đến. Bàn tay vàng kim tựa như máy ép thủy lực, từng chút từng chút nghiền nát cơ bắp và xương cốt trên người hắn.
Tiếng xương răng rắc vang lên rõ ràng trong phòng. Nỗi đau tột cùng khiến gã đại hán cũng phải rên rỉ.
"Cho ngươi một giây để suy nghĩ, nếu không nói ta không ngại nghiền nát cái bộ gân thép xương đồng mà ngươi đã vất vả luyện tập bấy nhiêu năm! Cả tên đồng bọn của ngươi nữa! Sau đó ta sẽ giao các ngươi cho Long Tổ thẩm phán! Bây giờ các ngươi khai nhận, ta còn có thể coi như các ngươi tự thú!"
Nghe Tô Nhan nói không những sẽ nghiền nát xương cốt mà bọn chúng đã khổ công rèn luyện bao nhiêu năm, mà còn đưa bọn chúng lên Long Tổ thẩm phán, sắc mặt gã đại hán lập tức biến đổi. Là người của thế lực cổ võ, đương nhiên hắn biết, một khi bị đưa lên tòa thẩm phán, không chỉ bọn chúng bị trừng phạt mà thế lực cổ võ sau lưng cũng sẽ bị liên lụy, đối mặt với sự trừng phạt vô cùng nặng nề!
Nhưng hắn nhanh chóng tìm ra lỗ hổng, cười lạnh nói: "Coi như cô đưa chúng tôi lên tòa thẩm phán thì sao? Tô tổng cũng là dị năng giả, đâu phải người bình thường, vậy hôm nay coi như là chuyện giữa dị năng giả và luyện khí sĩ! Căn cứ vào quy định mà Long Tổ đặt ra cho dị năng giả và luyện khí sĩ, chỉ khi dị năng giả hoặc luyện khí sĩ gây thương tổn người thường mới bị xử phạt nặng! Còn chuyện giữa dị năng giả hay luyện khí sĩ, dù có trừng phạt cũng sẽ không quá nghiêm trọng, hai anh em chúng tôi chịu là được, cùng lắm là bị phế hoặc là chết một lần mà thôi!"
Tô Nhan hừ lạnh một tiếng, "Không ngờ ngươi lại rành cái này nhỉ! Có điều ngươi đừng quên! Ông ngoại ta làm gì? Tỷ tỷ ta làm gì? Thế lực cổ võ dám cả gan ám sát người trong quân đội đã từng nhận nhất đẳng công, cái tội này, ta rất muốn xem thử, thế lực sau lưng các ngươi có gánh nổi không!"
"! ! !"
Một giây trước còn đang dương dương đắc ý vì cái thông minh nhỏ nhặt của mình, một giây sau gã đại hán mặt đã trắng bệch, thân thể cường tráng run rẩy như thể đang bị điện giật, trên mặt hiện rõ vẻ sợ hãi.
Hắn biết rõ hậu quả của chuyện này nghiêm trọng đến mức nào! Nếu bọn chúng hoàn thành nhiệm vụ mà không để lại dấu vết, trốn một thời gian dài, chỉ cần không bị điều tra ra thì sẽ không sao. Nhưng hiện tại bọn chúng đã bị bắt tại trận! Cả người lẫn tang vật đều có cả!
Nếu việc này ầm ĩ lên thì dù cho thế lực cổ võ sau lưng bọn chúng cũng khó mà gánh nổi! Cho dù mệnh lệnh mà bọn chúng nhận được chỉ là đến dạy dỗ Tô Nhan một bài học, chứ không phải thực sự đến ám sát cô.
Nhưng cái lý này ai mà tin được? Chỉ cần Tô Nhan khăng khăng là bọn chúng đến ám sát, vậy dù có mọc thêm mồm đi chăng nữa cũng vô dụng thôi! Cuối cùng, do dự một lúc, gã đại hán nở nụ cười khổ hai tiếng, từ bỏ giãy giụa, nói: "Thật ra chúng tôi là do Liễu Giang của Liễu gia phái đến, hai anh em tôi là cung phụng của Liễu gia, chúng tôi chỉ phụng mệnh làm việc thôi, không phải đến ám sát cô, mà là đến dạy cô một bài học!"
Dù biết vô dụng nhưng hắn vẫn cố gắng giãy giụa tới cùng. Con ếch mới mẻ giết xong còn giãy giụa được hai chân trước khi bỏ vào nồi đấy!
"Hừ! Với bộ dạng này của các ngươi, giờ này còn xông vào bằng cửa sổ, ai mà tin chứ!" Tô Nhan lạnh giọng hỏi: "Vậy trước đó ám sát một người tên Trần Sở Hà ở nông trường rừng sâu núi thẳm, có phải cũng là người của Liễu gia các ngươi không? Hay là người của Liễu Cân Môn các ngươi?"
Gã đại hán gật đầu, cảm giác như đang cắn một miếng mật đắng: "Không sai, cô ta cũng là một trong những cung phụng của Liễu gia, chỉ có điều khác chúng tôi ở chỗ cô ta không phải là người của Liễu Cân Môn, mà là người của Quỷ Ảnh Môn, một tông môn phụ thuộc Liễu Cân Môn."
Trong đôi mắt đẹp của Tô Nhan ánh lên chút hàn quang. Quả nhiên! Đúng như cô nghĩ, là do Triệu gia và Liễu gia nhúng tay vào!
Tô Nhan phất tay ngọc, ném luôn gã đại hán kia cho Tiền thúc. Tiền thúc ngầm hiểu, dùng phương pháp tương tự, dùng lôi điện trói chặt gã, đồng thời để gã không dùng được dị năng, cũng phong tỏa huyệt đạo, và đeo vào xương tì bà. Cứ như vậy thì dù gã khổ luyện đến đâu cũng không khác gì người bình thường.
Làm xong những việc này, Tiền thúc cung kính hỏi: "Tô tổng, hai người này, ngài định xử lý thế nào?"
"Làm phiền Tiền thúc một chuyến đến phân bộ Long Tổ đi, giao hai người này cho Long Tổ, nói lại chuyện đã xảy ra." "Ta nhớ cách đây không quá mười hai cây số có một phân bộ.""Đưa bọn chúng lên tòa thẩm phán, để Long Tổ xử lý." Tô Nhan phẩy tay nói.
"Vâng." Tiền thúc, thân hình không béo không gầy, cứ như một người bình thường, một tay xách theo hai gã to con gấp đôi mình mà nhẹ như xách gà con, không hề thấy nặng nhọc, cứ vậy mà nhảy xuống từ cửa sổ.
Mấy phút sau, Tiền thúc gọi điện thoại:
"Tô tổng, xong việc rồi ạ."
"Ừm, chuẩn bị chút đi, 30 phút nữa xuất phát." Tô Nhan bình tĩnh nói.
"Vâng, thưa Tô tổng."
"Rốt cuộc đã đến sao?"
Một lát sau, tại một phòng khác trong khu khách sạn, Tiền thúc vẫn luôn ngồi tĩnh tọa trên giường cũng đột ngột mở mắt. Một vệt kim quang chợt lóe lên trong đáy mắt ông.
Tiền thúc trực tiếp nhảy xuống khỏi giường, mở cửa sổ ra, rồi nhảy xuống theo.
"Thần tốc phù!"
Ngay khi Tiền thúc nhảy xuống, hai lá bùa được dán lên hai chân ông. Ông xoay người một cái, hai chân giẫm lên vách tường, tựa như đang chạy trên mặt đất, với tốc độ cực nhanh hướng lên trên, sau đó liên tục đổi hướng, thẳng đến phòng tổng thống của Tô Nhan.
Chỉ trong chớp mắt, ông đã đến bên ngoài phòng tổng thống của Tô Nhan. Cửa sổ đã mở toang, nhìn dấu vết thì thấy là do bị cậy ra bằng một lực mạnh, bên trong truyền đến những tiếng động lách tách.
"Không xong!" "Tô tổng!"
Cảm nhận được luồng dị năng lượng phát ra từ trong phòng, Tiền thúc định đi vào từ cửa sổ.
"Vèo!"
Chưa kịp vào thì một bóng đen đã lao thẳng về phía ông, ngay sau đó trong phòng vang lên tiếng Tô Nhan: "Tiền thúc, bắt hắn lại!"
Nghe được tiếng Tô Nhan, Tiền thúc vô thức thở phào nhẹ nhõm. Vì điều này chứng minh Tô Nhan không hề hấn gì. Dù gì thì Tô gia không chỉ có ơn với ông, mà bây giờ Tô Nhan còn là bạn gái của người kia, nếu Tô Nhan xảy ra chuyện gì, có trời mới biết chuyện gì sẽ xảy ra!
Tiền thúc lấy ra một lá bùa, hai tay nhanh chóng kết một thủ ấn, sau đó thi triển pháp thuật:
"Lôi pháp, lôi khóa!"
Từng đợt lôi điện "tách tách" từ hai tay Tiền thúc bắn ra, trực tiếp trói chặt bóng đen đang lao tới. Vì cảm thấy khí tức của bóng đen này không phải là của Tô Nhan, nên Tiền thúc không nương tay, lôi điện hóa thành xiềng xích trói chặt kẻ đó, còn kèm theo hiệu ứng tê liệt, khiến kẻ đó hoàn toàn mất đi ý thức.
Bắt được một tên, Tiền thúc nhìn vào trong, thấy Tô Nhan đang một tay nắm chặt một gã đại hán vạm vỡ như quỷ cơ bắp. Tay nàng tỏa ra kim quang, biến thành một bàn tay lớn màu vàng, giữ chặt lấy gã.
Dù gã đại hán dốc toàn lực, các đường gân trên người nổi lên, mặt nghẹn đỏ tía, vẫn không thoát khỏi sự trói buộc của Tô Nhan.
Lúc này Tô Nhan không còn mặc bộ đồ ngủ khi nãy mà đã thay bộ vest thường ngày đi làm. Nàng một tay siết chặt gã đại hán, ánh mắt lộ vẻ lạnh lùng, môi đỏ khẽ nhếch lên, thốt ra giọng băng giá tựa Vạn Niên Huyền Băng: "Nói! Ai phái các ngươi đến ám sát ta!"
Gã đại hán không ngờ rằng mình và đồng bọn vừa mới vào trong này, còn chưa kịp ra tay thì đã bị Tô Nhan tóm gọn ngay lập tức! Nhưng hắn vẫn cố trả lời lảng sang chuyện khác, cười khẩy nói: "Không ngờ rằng tổng giám đốc Tô thị tập đoàn lại là một dị năng giả cấp thiên tài! Anh em chúng ta tính sai rồi!"
"Bớt nhảm! Nói!"
Bàn tay hư nắm của Tô Nhan dần siết chặt, dù cho thân thể của gã đại hán kia đã được luyện thành gân thép xương đồng, vẫn không thể chống lại được áp lực lớn từ bên ngoài truyền đến. Bàn tay vàng kim tựa như máy ép thủy lực, từng chút từng chút nghiền nát cơ bắp và xương cốt trên người hắn.
Tiếng xương răng rắc vang lên rõ ràng trong phòng. Nỗi đau tột cùng khiến gã đại hán cũng phải rên rỉ.
"Cho ngươi một giây để suy nghĩ, nếu không nói ta không ngại nghiền nát cái bộ gân thép xương đồng mà ngươi đã vất vả luyện tập bấy nhiêu năm! Cả tên đồng bọn của ngươi nữa! Sau đó ta sẽ giao các ngươi cho Long Tổ thẩm phán! Bây giờ các ngươi khai nhận, ta còn có thể coi như các ngươi tự thú!"
Nghe Tô Nhan nói không những sẽ nghiền nát xương cốt mà bọn chúng đã khổ công rèn luyện bao nhiêu năm, mà còn đưa bọn chúng lên Long Tổ thẩm phán, sắc mặt gã đại hán lập tức biến đổi. Là người của thế lực cổ võ, đương nhiên hắn biết, một khi bị đưa lên tòa thẩm phán, không chỉ bọn chúng bị trừng phạt mà thế lực cổ võ sau lưng cũng sẽ bị liên lụy, đối mặt với sự trừng phạt vô cùng nặng nề!
Nhưng hắn nhanh chóng tìm ra lỗ hổng, cười lạnh nói: "Coi như cô đưa chúng tôi lên tòa thẩm phán thì sao? Tô tổng cũng là dị năng giả, đâu phải người bình thường, vậy hôm nay coi như là chuyện giữa dị năng giả và luyện khí sĩ! Căn cứ vào quy định mà Long Tổ đặt ra cho dị năng giả và luyện khí sĩ, chỉ khi dị năng giả hoặc luyện khí sĩ gây thương tổn người thường mới bị xử phạt nặng! Còn chuyện giữa dị năng giả hay luyện khí sĩ, dù có trừng phạt cũng sẽ không quá nghiêm trọng, hai anh em chúng tôi chịu là được, cùng lắm là bị phế hoặc là chết một lần mà thôi!"
Tô Nhan hừ lạnh một tiếng, "Không ngờ ngươi lại rành cái này nhỉ! Có điều ngươi đừng quên! Ông ngoại ta làm gì? Tỷ tỷ ta làm gì? Thế lực cổ võ dám cả gan ám sát người trong quân đội đã từng nhận nhất đẳng công, cái tội này, ta rất muốn xem thử, thế lực sau lưng các ngươi có gánh nổi không!"
"! ! !"
Một giây trước còn đang dương dương đắc ý vì cái thông minh nhỏ nhặt của mình, một giây sau gã đại hán mặt đã trắng bệch, thân thể cường tráng run rẩy như thể đang bị điện giật, trên mặt hiện rõ vẻ sợ hãi.
Hắn biết rõ hậu quả của chuyện này nghiêm trọng đến mức nào! Nếu bọn chúng hoàn thành nhiệm vụ mà không để lại dấu vết, trốn một thời gian dài, chỉ cần không bị điều tra ra thì sẽ không sao. Nhưng hiện tại bọn chúng đã bị bắt tại trận! Cả người lẫn tang vật đều có cả!
Nếu việc này ầm ĩ lên thì dù cho thế lực cổ võ sau lưng bọn chúng cũng khó mà gánh nổi! Cho dù mệnh lệnh mà bọn chúng nhận được chỉ là đến dạy dỗ Tô Nhan một bài học, chứ không phải thực sự đến ám sát cô.
Nhưng cái lý này ai mà tin được? Chỉ cần Tô Nhan khăng khăng là bọn chúng đến ám sát, vậy dù có mọc thêm mồm đi chăng nữa cũng vô dụng thôi! Cuối cùng, do dự một lúc, gã đại hán nở nụ cười khổ hai tiếng, từ bỏ giãy giụa, nói: "Thật ra chúng tôi là do Liễu Giang của Liễu gia phái đến, hai anh em tôi là cung phụng của Liễu gia, chúng tôi chỉ phụng mệnh làm việc thôi, không phải đến ám sát cô, mà là đến dạy cô một bài học!"
Dù biết vô dụng nhưng hắn vẫn cố gắng giãy giụa tới cùng. Con ếch mới mẻ giết xong còn giãy giụa được hai chân trước khi bỏ vào nồi đấy!
"Hừ! Với bộ dạng này của các ngươi, giờ này còn xông vào bằng cửa sổ, ai mà tin chứ!" Tô Nhan lạnh giọng hỏi: "Vậy trước đó ám sát một người tên Trần Sở Hà ở nông trường rừng sâu núi thẳm, có phải cũng là người của Liễu gia các ngươi không? Hay là người của Liễu Cân Môn các ngươi?"
Gã đại hán gật đầu, cảm giác như đang cắn một miếng mật đắng: "Không sai, cô ta cũng là một trong những cung phụng của Liễu gia, chỉ có điều khác chúng tôi ở chỗ cô ta không phải là người của Liễu Cân Môn, mà là người của Quỷ Ảnh Môn, một tông môn phụ thuộc Liễu Cân Môn."
Trong đôi mắt đẹp của Tô Nhan ánh lên chút hàn quang. Quả nhiên! Đúng như cô nghĩ, là do Triệu gia và Liễu gia nhúng tay vào!
Tô Nhan phất tay ngọc, ném luôn gã đại hán kia cho Tiền thúc. Tiền thúc ngầm hiểu, dùng phương pháp tương tự, dùng lôi điện trói chặt gã, đồng thời để gã không dùng được dị năng, cũng phong tỏa huyệt đạo, và đeo vào xương tì bà. Cứ như vậy thì dù gã khổ luyện đến đâu cũng không khác gì người bình thường.
Làm xong những việc này, Tiền thúc cung kính hỏi: "Tô tổng, hai người này, ngài định xử lý thế nào?"
"Làm phiền Tiền thúc một chuyến đến phân bộ Long Tổ đi, giao hai người này cho Long Tổ, nói lại chuyện đã xảy ra." "Ta nhớ cách đây không quá mười hai cây số có một phân bộ.""Đưa bọn chúng lên tòa thẩm phán, để Long Tổ xử lý." Tô Nhan phẩy tay nói.
"Vâng." Tiền thúc, thân hình không béo không gầy, cứ như một người bình thường, một tay xách theo hai gã to con gấp đôi mình mà nhẹ như xách gà con, không hề thấy nặng nhọc, cứ vậy mà nhảy xuống từ cửa sổ.
Mấy phút sau, Tiền thúc gọi điện thoại:
"Tô tổng, xong việc rồi ạ."
"Ừm, chuẩn bị chút đi, 30 phút nữa xuất phát." Tô Nhan bình tĩnh nói.
"Vâng, thưa Tô tổng."
Bạn cần đăng nhập để bình luận