Cái Gì? Đối Tượng Hẹn Hò Lại Là Chủ Nợ Lớn Của Ta?

Chương 108: Đánh cờ

"Chương 108: Đánh cờ"
"Ừm? Chuyện gì?" Trần Sở Hà hỏi.
Tô Phi Mặc cười hắc hắc nói: "Ngươi nhìn này, đã chúng ta đều sắp thành người một nhà, lá trà này trân quý, chúng ta sẽ lấy một chút về cho con bé nhà ta nếm thử xem vị là được, còn lại để cho ngươi và Tiểu Tứ."
"Bất quá cái cần câu kia của ngươi..."
Trần Sở Hà biết ngay hắn là tới nhắm vào cái này.
Hắn liếc qua người nhạc phụ tương lai này, ngáp một cái, nói: "Không cho, đó là lão đạo sĩ cho ta, lão đạo sĩ cố ý nói, cái cần câu này nếu ta không dùng, thì phải trả lại cho Long Hổ Sơn, bọn họ có thể cho ta cầm một món bảo bối, hoặc đổi những thứ khác."
"Nhưng tuyệt đối không được cho người khác, cái đồ chơi này câu được đại giao nghê hơn ngàn năm, lão đạo sĩ lúc trẻ còn cầm cái đồ chơi này chém mất hơn nửa vận khí của một nước J, tiện đường còn chém một con rắn tám đầu khổng lồ."
"Trên đó còn dính chút đồ quái quỷ, đã nhận chủ, nếu người bình thường dùng nhiều sẽ có chuyện."
"Mà lại thúc thúc chỉ là người bình thường, nếu bị người khác nhận ra cần câu này, ngài chỉ sợ sẽ gặp họa sát thân."
Tô Phi Mặc lại không nghĩ tới: "A? Lại còn có chuyện này?"
Sau đó hắn nghĩ lại, bừng tỉnh đại ngộ: "Thảo nào trước đây lão thiên sư sao cũng không chịu bán cho ta, thế thì ta hiểu rồi."
Bất quá Tô Phi Mặc nghĩ lại, cười hắc hắc nói: "Vậy nếu đã thế, hiền tế chừng nào đi câu cá, gọi ta một tiếng, ta ở bên cạnh ngươi chơi đùa, cũng không cản trở gì chứ?"
"Ừm, ta ở bên cạnh hẳn là sẽ không sao." Trần Sở Hà nói.
Tô Phi Mặc đại hỉ, chợt con ngươi đảo một vòng, vừa xoa xoa tay.
"Hở? Hiền tế ngươi làm gì đấy?"
Không đợi Tô Phi Mặc mở miệng, đã thấy Trần Sở Hà không biết từ lúc nào lấy ra điện thoại, mở WeChat, trực tiếp bấm vào người liên hệ đứng đầu kia, ghi tên là "Đại chủ nợ".
Tô Phi Mặc vừa nhìn hình kia, mí mắt lập tức giật giật.
Đây không phải là con gái bảo bối nhà hắn sao?
Trần Sở Hà ấn mở khung chat, dùng một giọng điệu hữu khí vô lực nói: "Không có gì, đại chủ nợ không phải đã nói rồi sao? Ngươi nếu dùng danh nghĩa nhạc phụ tương lai của ta gây khó dễ cho ta, đến gõ đồ của ta, ta sẽ đi mách nàng.""Thấy ngài vừa rồi mắt đảo như chong chóng, ta đã đoán ngài chắc lại định kiếm chác đồ gì của ta, ta báo với đại chủ nợ một tiếng."
Nghe xong lời này, Tô Phi Mặc lập tức luống cuống, vội vàng chụp lấy tay Trần Sở Hà định ấn nút gọi video, mặt đỏ bừng, lúng túng ho khan hai tiếng, nói: "Ấy không không không! Ta không có ý đó."
"Tiểu Tứ dạo này bận bịu, nói không chừng giờ vẫn đang họp, ngươi đừng làm phiền nó."
"Thật?" Trần Sở Hà giương mắt nhìn hắn.
Tô Phi Mặc gật đầu lia lịa.
Người ngoài đều biết Tô Phi Mặc hắn là một con hổ của Nghiễm Phủ, uy danh lừng lẫy.
Nhưng người ngoài cho tới bây giờ cũng không biết, ở nhà, địa vị của Tô Phi Mặc cũng chỉ cao hơn con Đại Hoàng nhà ông một chút.
Đại Hoàng là con chó cưng do vợ ông nuôi.
Ở nhà ông, ngoài sợ vợ ra, cũng sợ hai cô con gái bảo bối nữa!
Cô con gái lớn còn dễ nói, quanh năm trong quân đội, rất ít khi về.
Nhưng con bé út kia thì không hề đơn giản.
Nó nói thu thập ông thì là thu thập thật đó!
Tô Phi Mặc vốn nghĩ con bé út cuối cùng cũng tìm được cho ông một đứa con rể, địa vị của ông cuối cùng cũng không phải là đứng cuối cùng nữa, cuối cùng cũng có người chung hội!
Hiện tại xem ra...
Thôi đi!
Ông vẫn cứ xếp cuối thôi!
Địa vị ở nhà vẫn chỉ cao hơn Đại Hoàng!
"Đúng rồi, hiền tế, ngươi biết chơi cờ tướng không?" Để tránh tiếp tục xấu hổ, Tô Phi Mặc liếc thấy bộ cờ tướng dưới bàn, liền vội vàng chuyển chủ đề.
Trần Sở Hà khẽ gật đầu: "Biết một chút."
"Vậy làm hai ván?"
"Sao cũng được."
Tô Phi Mặc từ dưới mặt bàn lấy ra bộ cờ, hai người ngay trên bàn trà bắt đầu bày cờ.
"Chơi vậy không thú vị, hay là thêm chút tiền cược?" Tô Phi Mặc bày xong cờ, nói.
Trần Sở Hà nói: "Ừm, thúc thúc muốn chơi thế nào, chơi tiền hay là gì?"
"Chơi tiền chán lắm."
Tô Phi Mặc cười mỉm nói: "Hay là thế này, thắng một ván, chúng ta phải đồng ý giúp đối phương một chuyện."
"Việc giúp cũng không cần quá lớn, không làm việc gì lớn lao, chỉ kiểu bưng đồ ăn, rót nước, sai vặt vặt, lâu lâu cùng đi câu cá, làm chút việc nhà nho nhỏ."
"Không quá phạm vi đó, ngươi thấy thế nào?"
Trần Sở Hà uể oải nói: "Ta thì sao cũng được, nhưng ngài là nhạc phụ tương lai của ta, nhỡ để ngài làm mấy việc đó, e là..."
Tô Phi Mặc vẻ mặt nghiêm túc nói: "Đã nói chiếu bạc không có tình cha con, cái này trên bàn cờ cũng không có cái kiểu cách này!""Yên tâm, nếu ta thua, đảm bảo chơi là chịu! Không hề ăn gian!"
"Ta là Tô mỗ người, chút uy tín đó vẫn phải có.""Ta là Tô mỗ người, đã nói là chắc chắn!"
Trần Sở Hà gật nhẹ đầu, vẫn như cũ nằm trên bàn, ngáp một cái nói: "Được, thúc thúc ngài là bên đỏ, ngài đi trước."
"Tốt! Vậy ta không khách khí!"
Thấy Trần Sở Hà đồng ý, khóe miệng Tô Phi Mặc cũng không nhịn được hơi nhếch lên.
Mặc dù kỹ thuật cờ tướng của hắn chưa đạt tới trình độ cao thủ chuyên nghiệp, nhưng với mấy chục năm chơi cờ của ông, cũng phải ngang một nửa cao thủ.
Từ sau khi rút khỏi vị trí hàng hai, lúc rảnh rỗi, Tô Phi Mặc không đi câu cá, thì sẽ nghiên cứu cờ tướng, thỉnh thoảng lại tìm mấy ông lão trong công viên, hoặc các tuyển thủ chuyên nghiệp để trau dồi thêm kỳ nghệ.
Sở dĩ ông muốn đánh cờ với Trần Sở Hà, mục đích cũng rất đơn giản.
Đó là vì có thể chơi thêm mấy lần cái cần câu bảo bối kia.
Tô Phi Mặc đã tính kỹ rồi, chỉ cần thắng một ván, ông sẽ bắt Trần Sở Hà cùng đi câu cá.
Như vậy, mình không chỉ có thể dùng cái cần câu rồng đó, lại còn có con rể làm chân chạy khi câu cá!
Nghĩ tới đó, trong lòng Tô Phi Mặc sướng rơn!
Cái tính toán nhỏ nhặt vang lên lốp bốp!
Nhưng càng đánh càng đánh, Tô Phi Mặc càng cảm thấy không đúng.
Không chỉ cái khóe miệng đang nhếch dần dần hạ xuống, sao phòng càng lúc càng nóng lên thế này?
Sau lưng của ông sao lại ướt thế kia?
Tô Phi Mặc từ lúc đầu đắc ý với tính toán của mình, càng về sau lại càng thấy đáng sợ!
Đến khi Trần Sở Hà đánh xong nước thứ mười lăm, đi lấy lon Coca béo, bên ngoài nhìn vẫn cứ mây trôi nước chảy, gió êm sóng lặng thì Tô Phi Mặc đã trực tiếp rút điện thoại, gọi một cuộc cho cô con gái bảo bối nhà mình.
"Alo, ba à, sao thế?"
Điện thoại vừa kết nối, Tô Nhan vừa họp xong đã nghe thấy giọng khóc than của lão ba bên kia đầu dây:
"Con gái ơi! Con kiếm đâu ra cái thằng nhóc quái vật này thế hả! Tuổi còn trẻ mà đánh cờ sao mà lợi hại thế hả!""Mười lăm ván rồi! Mười lăm ván rồi!""Ba con một ván cũng không thắng được!"
"Còn cho người ta sống không hả trời!"
"Tiểu Tứ ơi! Không được thì bảo nó nhường ba một chút đi! Không thì ba con đạo tâm cũng nát mất thôi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận