Cái Gì? Đối Tượng Hẹn Hò Lại Là Chủ Nợ Lớn Của Ta?

Chương 103: Ta không có công việc, ta là bị người bao dưỡng

Chương 103: Ta không có công việc, ta là người được bao dưỡng Khi nói đến con trai mình, giọng điệu của người đàn ông trung niên hơi khựng lại. Dù ngay lập tức trở lại bình thường, Trần Sở Hà vẫn nghe ra được trong giọng nói ấy có chút gì đó thoáng qua, khó mà nhận thấy được sự tiếc nuối.
Trần Sở Hà đáp: "Vâng, năm nay ta hai mươi sáu."
"Hả? Cậu hai mươi sáu rồi á? Thật không nhìn ra chút nào!"
"Ha ha! Tôi vừa nãy còn nghĩ cậu mới mười bảy mười tám thôi đấy!"
Phải công nhận là người đàn ông trung niên này rất biết cách nói chuyện. Hỏi tuổi xong, chẳng cần quan tâm đến chuyện gì khác, cứ khen trẻ là được, chiêu này dù trai hay gái đều dễ bị hạ gục!
Nhưng ngay sau đó, ông ta cầm lấy một bình giữ nhiệt, chuyển đề tài, hỏi tiếp: "Vậy cậu làm công việc gì?"
"À, ta không có công việc, ta là người được bao dưỡng."
"Khụ khụ khụ!"
Người đàn ông trung niên không ngờ Trần Sở Hà lại thành thật đến vậy, cứ thế thản nhiên nói ra, khiến ông ta đang uống dở ngụm nước liền bị sặc. Người đàn ông trung niên theo thói quen muốn tìm gì đó lau miệng, nhưng tìm mãi mới nhận ra mình đi ra ngoài không mang theo khăn giấy. Thế là ông ta đành miễn cưỡng dùng tay lau vệt nước đọng bên mép.
Người đàn ông trung niên nói đầy ẩn ý: "Cậu trai trẻ, không được đâu nhé! Đây là khoảng thời gian quý báu của cậu, là độ tuổi phấn đấu, sao có thể lựa chọn đi vào con đường không lối về, bán rẻ lòng tự trọng và nhân cách của mình chứ?"
"Nghe lời chú khuyên này, nam nhi đầu đội trời chân đạp đất, có giá trị lắm đó!"
"Đừng lãng phí thời gian quý báu của mình ở độ tuổi tiềm năng vô hạn để đổi lấy chút tiền tài hạn hẹp."
"Còn phải bán rẻ lòng tự trọng và nhân cách, như vậy là không đáng!"
Đối mặt với những lời khuyên chân thành của người đàn ông trung niên, Trần Sở Hà ngáp một cái, không trả lời câu hỏi của ông ta, mà hỏi ngược lại: "Vậy thưa chú, cho con hỏi chú một vài câu."
"Ừ, cậu hỏi đi."
Trần Sở Hà hỏi: "Chú nói xem, vì sao con người ta phải phấn đấu, vì sao cần công việc?"
Người đàn ông trung niên sững người, ngẫm nghĩ một chút rồi nói: "Để hoàn thành giấc mơ của bản thân? Để thực hiện mục tiêu cuộc sống?"
"Vậy cái gì mới là mục tiêu cuộc sống?"
Người đàn ông trung niên ngập ngừng: "Cái này... Khó nói lắm, mỗi người đều có mục tiêu cuộc sống và giấc mơ riêng, không ai giống ai cả."
"Hoàn toàn chính xác, nhưng đa phần mọi người ở độ tuổi đẹp nhất, khoảng thời gian quý báu nhất của mình, dù với mục tiêu nào, muốn thực hiện mục đích nhân sinh gì, thì cả quá trình và kết quả đều không thể thoát khỏi hai chữ."
Người đàn ông trung niên hơi tò mò hỏi: "Hai chữ nào?"
Trần Sở Hà giơ hai ngón tay lên, nói: "Đó chính là, kiếm tiền!"
Người đàn ông trung niên muốn phản bác lại Trần Sở Hà, nhưng suy nghĩ kỹ thì thấy mình không có cách nào để phản bác!
Dù là phấn đấu lập nghiệp hay đi làm thuê, cuối cùng, chẳng phải là "kiếm tiền" hay sao? Còn chuyện hoàn thành mục tiêu nhân sinh gì đó, thì cũng phải sau khi kiếm đủ tiền mới nói tiếp được! Không có tiền thì nói chuyện ý nghĩa cuộc đời làm cái gì! Ông Mã nào đó từng nói khi không có gì trong tay, đến một xu cũng không có câu: “Tôi không có hứng thú với tiền, tôi chưa bao giờ đụng vào tiền.” xem thử? Bây giờ ông ta cũng có thể nói không hứng thú với tiền, cũng có thể nói chưa bao giờ chạm vào tiền. Nhưng vài năm trước, ông ta lại phải vì cầu xin được mười đồng nhỏ để cứu lấy gia đình tan nát, cái lưng không thẳng lên nổi mấy chục năm sao?
"Vậy thưa chú, con hỏi lại chú, trên đời này có công việc nào không cần bán rẻ lòng tự trọng, không bị chà đạp nhân cách không?" Trần Sở Hà hỏi.
Người đàn ông trung niên suy nghĩ một hồi rồi đáp: "Chắc là có chứ."
"Ví dụ như?"
Nhưng khi Trần Sở Hà hỏi lại lần nữa, người đàn ông trung niên lập tức á khẩu, không biết nói gì. Trần Sở Hà liếc mắt một cái đã hiểu được tâm tư của ông ta, biết ông ta đang nghĩ gì, nói tiếp: "Chú là người từng trải, chắc chú cũng hiểu, trên đời này, hễ là công việc, thì chẳng bao giờ có chuyện không bán rẻ lòng tự trọng và nhân cách."
"Đừng nói đến những công việc bình thường với mức lương thấp, nói nhiều cũng chỉ toàn nước mắt, nếu không thì sao có câu 'Dân làm công oán khí còn nặng hơn cả quỷ'. ""Đừng nói làm công, cho dù chú là tự lập nghiệp hay là người thừa kế gia nghiệp, chủ nhỏ hay chủ lớn, giá trị bản thân lên đến mấy chục, mấy trăm, thậm chí hàng nghìn, hàng vạn tỷ đi chăng nữa."
"Chú dám nói, khi chú làm việc, chú phấn đấu, chưa từng bị người ta chà đạp lòng tự trọng, vì một số lý do bất đắc dĩ phải bán rẻ nhân cách của mình hay sao?"
"Cho dù chỉ là việc mỗi ngày đi làm phải đúng giờ chấm công, chú không muốn chấm, chú thấy phiền phức, thấy không cần thiết, nhưng vì đủ thứ lý do, chú lại không thể không chấm, đó chẳng phải là bị quy tắc, luật lệ dày xéo lên lòng tự trọng, bán rẻ nhân cách của mình hay sao?"
Trần Sở Hà ngừng lại một chút, nói tiếp: "Cho nên, trên đời này, không hề có cái gì gọi là công việc mà không bị chà đạp lòng tự trọng, không cần bán rẻ nhân cách cả."
"Quay trở lại việc con được bao nuôi, chú nói đến chuyện bán rẻ lòng tự trọng và nhân cách."
"Đã đều là bán rẻ lòng tự trọng và nhân cách của mình rồi, mà quá trình và mục đích của nó cũng là để kiếm tiền, để mình và người nhà không phải lo ăn uống."
"Vậy vì sao con không thể chọn con đường thoải mái hơn một chút?"
"Vì sao con không thể dùng quãng thời gian thanh xuân tươi đẹp nhất của mình để đổi lấy tiền tài?"
"Công việc và sự phấn đấu đó, chẳng phải cũng là vì những điều này hay sao?"
"Điểm khác biệt duy nhất chính là, bát cơm của họ có thể ăn rất lâu, thậm chí có thể ăn cả đời."
"Bát cơm chùa của con đây, có khi lúc nào đó cũng bị vứt đi."
"Nhưng con cam tâm tình nguyện mà!"
"Đây là lựa chọn của chính con."
Người đàn ông trung niên bị những lời này của Trần Sở Hà làm cho nghẹn họng nửa ngày không nói được câu nào.
Ông ta trợn tròn mắt, nhìn chàng trai trẻ trông chẳng nhỏ hơn con gái ông ta là mấy.
Mãi một lúc sau, ông ta mới nuốt nước bọt, cau mày nói: "Nhưng mà như thế, cậu không sợ người khác khinh thường, chê bai hành vi của cậu sao?"
"Không sợ người ta sau lưng cười nhạo cậu à?"
Trần Sở Hà nói một cách hiển nhiên: "Vậy thì chắc chắn là không sợ rồi! Con đã ăn bát cơm bao nuôi này rồi, đã chọn cách nằm im hưởng thụ để kiếm tiền rồi, chẳng lẽ lại còn muốn khoe khoang bản thân mình cố gắng, thanh cao thế nào à?"
"Đã chọn nằm ăn bám rồi, thì còn bày biện cái gì đạo đức cao thượng? Đây chẳng phải là hèn hạ sao?"
"À! Lại muốn vừa nằm kiếm tiền, lại muốn giữ hình tượng trong sạch, nào có chuyện tốt như vậy?"
"Nói thì cứ nói, chửi thì cứ chửi, cười thì cứ cười, nếu ta còn để ý mấy cái đó, thì đã chẳng ăn bát cơm bao nuôi này rồi."
"Mà nói đi nói lại, nói bọn họ cố gắng làm việc, cố gắng lập nghiệp phấn đấu, chẳng phải cũng sẽ bị người ta cười nhạo, bị người ta mắng chửi, bị người ta chê bai đấy sao."
"Tóm lại một câu, một khi người ta đạt đến trình độ không còn bị chà đạp lòng tự trọng, không còn phải bán rẻ nhân cách nữa, thì thật ra lòng tự trọng của họ đã sớm bị người ta vô tình chà đạp không biết bao nhiêu lần rồi."
"Nhân cách của người ta, sớm đã bị chính họ bán rẻ bao nhiêu lần rồi!"
Trần Sở Hà ngáp một cái, chép miệng nói: "Thật ra thì cũng chẳng còn gì để nói nữa, nỗ lực phấn đấu đáng được tán dương, còn nằm ăn bám thì cũng không đáng bị coi thường."
"Bởi vì ít nhất anh cũng phải có cái vốn để nằm ăn bám đó chứ!"
"Nếu ai ai cũng có đủ tiền để trả tiền cơm chùa, thì cơm chùa còn gọi là cơm chùa sao?"
"Chế giễu người khác ăn bám, không cố gắng, phần lớn đều là không với tới bát cơm chùa kia."
"Mà đa phần người ta không phải chế giễu người khác ăn bám, mà là hận kẻ ăn được bát cơm chùa đó không phải là mình!"
Người đàn ông trung niên trầm mặc hồi lâu, cuối cùng chỉ nói một câu: "Cậu thắng rồi."
Trần Sở Hà cười, vừa định nói gì đó, bỗng nhiên khóe mắt liếc nhìn thấy chiếc phao bỗng chìm xuống:
"Chết tiệt!"
"Có cá!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận