Cái Gì? Đối Tượng Hẹn Hò Lại Là Chủ Nợ Lớn Của Ta?

Chương 128: Nhân sinh tam đại cấm kỵ

"Hoặc là nói, tin tức của bọn họ quá nhanh nhạy một chút?"
"Ngươi xem, chuyện ngươi là viện sĩ thì không nói làm gì, dù sao trước đây ở A Đại náo động cũng không nhỏ."
"Tuy bị đè xuống nhanh chóng, nhưng trên mạng chung quy vẫn còn chút dấu vết để lại."
"Nhưng chuyện ngươi mua nhà, bọn họ làm sao biết được?"
"Ngươi không nói, ta không nói, ba mẹ ngươi cũng không nói, hôm đó ở chỗ mua nhà cũng không có những người được gọi là thân thích hay người quen của ngươi."
"Bọn họ..."
"Ơ? Ngươi ăn gì vậy?"
Tô Nhan đang nói nửa chừng thì liếc mắt thấy Trần Sở Hà không biết móc đâu ra một túi hạt dẻ rang đường, đang ngồi ở ghế phụ, vừa nhấm nháp hạt dẻ vừa ăn ngon lành.
"Hạt dẻ rang đường." Trần Sở Hà đáp, "Vừa nãy lúc em đi mở xe, ven đường có chỗ bán hạt dẻ rang đường nên anh mua một ít."
"Cho ta một cái."
Trần Sở Hà bóc vỏ hạt dẻ đưa vào miệng Tô Nhan, cô vừa ăn hạt dẻ vừa ngọt vừa bùi, vừa tiếp tục câu chuyện lúc nãy: "Anh không thấy có chút kỳ lạ sao?"
"Vậy theo em thì thế nào?" Trần Sở Hà không trả lời ngay mà hỏi ngược lại.
Tô Nhan thản nhiên nói: "Có người muốn gây khó dễ cho anh, muốn mượn những người được gọi là thân thích của anh để gây khó dễ cho anh."
"Ừm, hai ta đoán giống nhau y đúc." Trần Sở Hà vừa nhấm nháp hạt dẻ vừa nói.
Tô Nhan thản nhiên nói: "Chiêu này rất thâm độc! Nếu anh không giúp những người được gọi là thân thích, chuyện này lan ra thì danh tiếng của anh và ba mẹ anh sẽ không tốt, có người còn muốn mượn cớ này để gây chuyện, nói không chừng về sau anh sẽ gặp rắc rối không ngừng."
"Đúng vậy, mấy thân thích này, cho dù anh quan tâm cái gọi là tình thân thích, cũng không tiện ngấm ngầm ra tay, vì nếu họ xảy ra chuyện đến tìm anh giúp đỡ, thì ai cũng biết chuyện gì đang xảy ra."
"Mà nếu anh không thỏa mãn yêu cầu của họ thì cũng phiền phức không thôi."
"Nhưng nếu anh giúp hết hoặc chỉ giúp một phần, nhỡ có chuyện gì thì sẽ không còn là chuyện phiền phức đơn giản nữa."
"Hơn nữa dù anh giúp thì tám chín phần mười cũng tốn công mà chẳng có kết quả."
"Đám người này, không giúp thì phiền mà giúp cũng phiền, đau đầu quá."
Trần Sở Hà gật đầu: "Chiêu này đúng là thâm độc, đặc biệt nhắm vào những người như anh, xuất thân từ gia đình bình thường, đánh vào tình thân, giống như đánh vào điểm yếu của anh vậy."
"Có những người thân thực sự không đáng giúp nhưng cũng có người đáng giúp."
"Nếu giúp một phần không giúp một phần thì không những thanh danh của ba mẹ anh bị ảnh hưởng mà còn dễ bị người khác thù hận, phiền phức không ngừng."
Tô Nhan hỏi: "Hay là để em ra tay? Dù sao bây giờ em còn chưa phải vợ anh, làm 'đao' cũng được."
"Thôi đi, như vậy danh tiếng của em cũng không tốt, đối phương có thể nghĩ ra chiêu này để đối phó anh, chắc chắn cũng đang đợi em ra tay, thay anh chặt đứt những chuyện phiền phức này, nói không chừng đã sớm đào sẵn hố cho em rồi."
"Nếu em lại làm 'đao' chẳng phải là chủ động nhảy vào sao?"
Tô Nhan chau mày: "Vậy phải làm sao bây giờ? Thế này trong bóng tối cũng không ổn."
"Không sao, anh đã nghĩ ra cách rồi."
Trần Sở Hà đột nhiên cười hỏi Tô Nhan: "À, đại chủ nợ, chỗ em có công ty nào mới thành lập nhưng chưa rót vốn không?"
"Hay là em giúp anh làm hai công ty vỏ bọc có đầy đủ tư cách đi?"
"Cái này em làm được, em làm đi, sau đó anh đi tìm người phê duyệt, chắc vài phút là xong."
Tô Nhan hơi sững sờ: "Anh muốn mấy công ty vỏ bọc này làm gì?"
"Để cho bọn họ cơ hội lên trời."
Trần Sở Hà tựa người vào ghế, mắt hơi híp lại: "Đồng thời cũng để cho bọn họ xuống địa ngục."
Tô Nhan chỉ nghĩ một chút đã hiểu ngay ý của Trần Sở Hà.
Tô Nhan mỉm cười, nói: "Được, chỗ em đúng là có mấy công ty mới, thủ tục đều đầy đủ, có điều chưa rót vốn nên hiện tại chỉ là công ty vỏ bọc, nếu anh cần thì mai em đưa cho anh."
"Đồng thời em cũng sẽ điều một vài người giỏi, có tính kiên trì và đáng tin đến, như vậy anh cũng sẽ thuận tiện hơn."
Trần Sở Hà cười: "Vậy anh không khách sáo nữa, cảm ơn chủ nợ nha~"
Tô Nhan hơi cong môi, cố tình giả vờ giọng không vui: "Anh cảm ơn em, chỉ nói miệng thôi sao?"
"Đèn xanh kìa." Trần Sở Hà chỉ vào đèn giao thông phía trước nói.
Tô Nhan đạp ga, xe phóng đi vun vút, sau đó tấp vào một chỗ ven đường.
Xe vừa dừng, Tô Nhan liền nhào đến Trần Sở Hà, đầu tiên là cắn nhẹ môi anh, hôn lên.
Nhưng chỉ được một chút, Tô Nhan liền buông ra, ngạc nhiên hỏi: "Ủa? Sao có chút ngọt mà lại có chút hương bạc hà? Với lại anh không phải vừa hút thuốc lá sao?"
"Ừ, hút rồi, em không thích mùi khói mà, anh hút xong là đi súc miệng, còn ăn kẹo ngậm thơm miệng nữa." Trần Sở Hà nói.
"Cái vị ngọt kia, chắc là của hạt dẻ, hạt dẻ ở quán đó ngọt thật mà."
"Chỉ là ăn nhiều hơi rát cổ họng."
Vẻ mặt Tô Nhan dịu dàng, cô đưa ngón tay vuốt cằm anh rồi từ từ hôn lên lần nữa.
Hai người hôn đến khi có chút nghẹt thở, hơi thở dồn dập mới chịu dừng lại.
May mà hai người bây giờ còn chưa khôi phục nhiều khí huyết, nếu không thì mọi chuyện không chỉ dừng ở nụ hôn đơn giản như vậy.
Chiếc Cullinan biển số xe đẹp nhất A thành cũng đậu ở ven đường gần hai mươi phút rồi mới chậm rãi lăn bánh.
Ngày hôm sau, buổi chiều.
Vừa mới ăn xong bữa trưa, Trần Sở Hà vẫn còn ngái ngủ, nằm trong chăn đột nhiên nhận được một cuộc gọi, là từ mẹ vợ tương lai:
"Alo, dì, có chuyện gì vậy ạ?" Trần Sở Hà vẫn còn ngái ngủ, giọng nói mềm mại từ trong chăn vang lên.
"Thôi! Đừng có gọi dì nghe lạ tai quá! Về sau con với Tiểu Tứ cứ gọi ta là mẹ, biết chưa?" Nhan Ngọc Ngưng trợn mắt nói.
"Cái này, có vẻ không hay lắm ạ..." Trần Sở Hà ngáp dài nói.
"Có gì không hay, ta cho phép con gọi đó!"
Nhan Ngọc Ngưng hỏi: "À mà con đã dậy chưa? Buổi chiều có bận gì không?"
"Tạm thời, chắc là không, sao vậy mẹ." Trần Sở Hà gọi một tiếng mẹ tự nhiên như vốn dĩ vậy.
"Ấy!"
Nhan Ngọc Ngưng nghe một tiếng mẹ này thì cũng rất vui, Trần Sở Hà không biết là, sau khi anh gọi một tiếng "mẹ", khóe mắt của Nhan Ngọc Ngưng đã đỏ hoe.
Đã không biết bao lâu rồi bà chưa được một người con trai nào quan tâm gọi mẹ như thế.
Một tiếng gọi này của Trần Sở Hà, khiến bà nhớ đến hai cậu con trai của mình.
Đây cũng là lý do vì sao Nhan Ngọc Ngưng không muốn Trần Sở Hà gọi bà là dì mà muốn anh gọi thẳng là mẹ.
"Vậy con biết chơi mạt chược không?" Nhan Ngọc Ngưng lấy lại bình tĩnh hỏi.
"Biết chút ít thôi, sao vậy ạ?" Trần Sở Hà không dám nói chắc chắn quá.
"Vậy chút nữa qua đây đánh mạt chược với mẹ, chỗ mẹ đang thiếu một người."
Trần Sở Hà giật mình, buột miệng nói: "Không phải, mẹ à, mẹ không nghe nói về 'nhân sinh tam đại cấm kỵ' sao?"
Nhan Ngọc Ngưng ngơ ngác: "Nhân sinh tam đại cấm kỵ gì?"
"Thứ nhất, không được tìm bạn gái của anh em."
"Thứ hai, không được làm ăn với anh em."
"Thứ ba, đương nhiên là không được chơi mạt chược với mẹ vợ."
Trần Sở Hà nói: "Dù sao trình độ của con cũng không cao, đánh với mẹ nếu con thua thì mẹ chê con ngốc, nếu hòa thì chưa được mấy ván chắc mẹ cũng đã thấy chán."
"Vậy thì thôi vậy."
"Không đánh thì thôi! "
"Mẹ tìm người khác đi ạ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận