Cái Gì? Đối Tượng Hẹn Hò Lại Là Chủ Nợ Lớn Của Ta?
Chương 95: Cái gì đều đã nghĩ đến, nhưng chính là cái gì đều không nghĩ ra
Mấy ngày ngắn ngủi, bên cạnh hắn đã xảy ra biến đổi lớn liên tiếp. Đầu tiên là cha hắn, Triệu Hùng, bị bắt đi điều tra, tiếp theo là các cấp cao trong Triệu gia, Liễu gia, cùng những nhân mạch, thế lực có liên quan đến bọn họ cũng vì nhiều lý do khác nhau mà bị bắt đi hơn phân nửa. Ông nội và ông ngoại của hắn thì vì người từ đế đô tới nên không dám làm càn. Ông nội hắn yêu chiều con cháu như thế, mà lại chẳng dám đi vớt đứa con trai duy nhất của mình ra, có thể thấy nước trong vụ này sâu đến mức nào! Hiện tại thì đến cả mẹ hắn cũng vì nhất thời sai lầm, không chỉ bị Long Tổ mang đi mà ngay cả Liễu Cân Môn – nơi đã giúp họ xử lý một vài “sự vật đặc thù” và cũng là thanh đao sắc bén nhất mà họ cung phụng cũng bị áp chế đến mức không thể động đậy. Mặc dù Triệu Húc luôn phản đối việc mẹ mình sử dụng thanh đao này, không nên tùy tiện sử dụng nó, nhưng điều đó không có nghĩa là không muốn có nó! Có kiếm và không có kiếm là hai chuyện hoàn toàn khác nhau! Lúc này, Triệu Húc cảm thấy như mình bị người ta vô cớ chặt đứt cả hai tay và một chân, chỉ còn lại một chân đau đớn cố chống đỡ. Triệu Húc ngồi trên ghế sofa, hai tay không ngừng xoa mạnh mặt mình, thỉnh thoảng còn tự tát mạnh vào mặt mình để cố làm cho nội tâm đang bực bội được tĩnh lại. Trực giác nhạy bén mách bảo hắn rằng những chuyện đã xảy ra mấy ngày nay dường như đều nhắm vào Triệu gia bọn hắn... Không, không chỉ là Triệu gia, mà còn cả Liễu gia nữa! Tất cả đều nhắm vào hai nhà bọn họ! Mà còn mang dáng vẻ phải nhổ cỏ tận gốc! Nhưng hắn lại không có chứng cứ xác thực, thậm chí là không thấy được bất cứ dấu hiệu nào cho thấy những chuyện này trong bóng tối là nhắm đặc biệt vào Triệu gia và Liễu gia. Bởi vì những sóng gió xảy ra trong mấy ngày qua, đừng nói đến Triệu gia và Liễu gia, mà cả Nghiễm Phủ, tám gia tộc lớn nhất đều chịu ảnh hưởng. Tô gia dù vì chuyện trước kia mà nguyên khí đại thương, không người nào cũng không còn đủ năng lực gây sóng gió, nhưng những nhân mạch ít ỏi còn sót lại của Tô gia cũng bị ảnh hưởng phần nào. Ngay cả Từ gia - một trong những thế gia cũng bị vạ lây đôi chút. Các loại sự việc phát sinh không hề có dấu hiệu nào, khiến tám gia tộc lớn nhất và một đại thế gia có mối quan hệ giao hảo vậy mà không hề nắm được chút thông tin nào, một chút gió thổi cỏ lay nào cũng không có! Đây mới là nguyên nhân khiến Triệu Húc cảm thấy kinh hãi! “Chẳng lẽ là, phía đế đô muốn làm một động thái lớn nào đó? Muốn triệt để diệt trừ mấy cái gia tộc, thế gia này sao?” “Không đúng!” Triệu Húc hiểu rõ, họ có thể tạo ra giá trị để họ có đủ sức mạnh, chỉ cần không nhảy nhót trên giới hạn cuối cùng, thì cơ bản là không có vấn đề gì lớn. Hơn nữa họ đã có vết xe đổ rồi, họ hiểu rất rõ hậu quả của việc nhảy nhót ở giới hạn cuối cùng, nên càng sẽ không làm vậy. “Nhưng tại sao ta luôn có cảm giác chuyện này là nhắm vào Triệu gia chúng ta, và cả Liễu gia?” “Triệu gia và Liễu gia chúng ta cũng không có kẻ thù nào ở đế đô cả!” “Chẳng lẽ là hắn?” Khi nghĩ đến người mà Triệu gia đã đắc tội, và cũng có chút quan hệ ở đế đô thì cũng chỉ có Trần Sở Hà, cái vị viện sĩ kia. Nhưng theo lý thì Triệu gia đã đưa em trai của hắn vào rồi, thậm chí còn mang cả cha hắn đi, dù hắn có giận hơn nữa cũng đã nguôi ngoai rồi chứ? Lẽ nào chỉ vì một chuyện nhỏ như vậy mà lại điên cuồng trả thù Triệu gia và Liễu gia mình sao? Một vị viện sĩ chưa đến ba mươi tuổi có thể khiến hắn kiêng kỵ, nhưng chắc gì đã thật sự có khả năng nhổ tận gốc cả Triệu gia lẫn Liễu gia của hắn? Phải cần bao nhiêu năng lượng và tài nguyên mới có thể làm được điều đó? Cho dù hắn chưa đến ba mươi tuổi đã thành viện sĩ, nhưng chỉ trong thời gian sáu năm ngắn ngủi, chỉ trong chớp mắt, thì hắn có thể kết giao được bao nhiêu mối quan hệ, có thể tạo ra được bao nhiêu đóng góp? Có đáng để thế lực đó vì hắn mà làm đến mức này không? Không thể nào! Tuyệt đối không thể nào! Cho dù là Diệp Bất Thần – người có những trải nghiệm được coi là truyền kỳ – cũng không thể lay chuyển được hai nhà bọn họ. Cùng lắm chỉ khiến bọn họ phải coi trọng hơn mấy phần thôi. Dù có lùi lại một vạn bước mà nói, thì cho dù Trần Sở Hà vì chuyện kia mà muốn ra tay với bọn họ, cũng không đến mức phải mở pháo công kích theo kiểu bản đồ chứ? Đến cả Tô gia cũng bị liên lụy à! Nếu Tô Nhan biết là hắn làm thì, với tính tình của Tô Nhan, lẽ nào cô ta không vả cho hắn một phát xoay ba vòng tại chỗ sao? “Có ân oán với Triệu gia, Liễu gia... ” “Mà còn muốn nhổ tận gốc bọn ta, thì hận thù này chắc chắn không nhỏ...” Trong đầu Triệu Húc bỗng lóe lên một tia linh quang: “Chẳng lẽ, Tô gia đã phát hiện ra chuyện chúng ta làm?” “Hoặc là nói, Tô Nhan đã phát hiện ra chuyện chúng ta làm?” Nghĩ đến đây, sắc mặt Triệu Húc không kìm được mà biến đổi. Phải biết rằng, khi Tô gia gặp phải biến cố lớn trước đây, bên ngoài thì mọi người đều nghĩ là do nội bộ Tô gia vì tranh giành quyền lực mà gây ra xung đột, cuối cùng khiến Tô gia suýt nữa đi đến bờ vực diệt vong. Nhưng thật ra, cuộc tranh đấu nội bộ của Tô gia lần đó, ngoại trừ Thẩm gia là rõ ràng đứng về phía cha mẹ của Tô Nhan thì những gia tộc khác cũng ít nhiều có tham gia vào. Trong số đó, bao gồm cả Triệu gia và Liễu gia. Bọn họ âm thầm giúp đỡ phe của cha mẹ Tô Nhan, nhưng thực tế, bọn họ cùng với những gia tộc khác đều đặt cược cả hai bên. Mục đích rất đơn giản, đó chính là vì lợi ích. Một đại gia tộc suy tàn sẽ đủ để những đại gia tộc khác ăn no nê, mà sau này còn có thể bớt đi một người giành bánh kem ăn. Thiếu đi một người giành bánh kem ăn thì những người khác sẽ ăn no hơn một chút. Hơn nữa, kiểu nội chiến gia tộc này không cần họ phải ra mặt làm gì, chỉ cần đứng ngoài sáng hoặc ngấm ngầm đứng đội, thêm dầu vào lửa, thỉnh thoảng châm thêm một mồi lửa, xem hai bên đấu đá là được rồi. Nếu Tô gia vì vậy mà suy sụp thì bọn họ sẽ có thể ăn no nê. Nếu Tô gia không suy sụp thì bọn họ vẫn có thể hoàn toàn rút lui sau khi ăn xong còn cầm thêm được thứ gì đó. Vốn dĩ từ ban đầu, kế hoạch của Triệu gia và Liễu gia là muốn cùng nhau thâu tóm một gia tộc lâu đời như Tô gia, rồi từ đó thôn tính luôn Nhan gia - một trong tám gia tộc lớn nhất, trở thành thế gia đứng thứ tư ở Nghiễm Phủ, bao trùm lên trên những gia tộc khác, từ đó có đủ thực lực và tư cách để đuổi theo ba thế gia mạnh nhất miền Nam. Vì vậy, Triệu gia và Liễu gia đã giăng ra một cái bẫy rất lớn, thực hiện rất nhiều biện pháp. Cho dù về sau Tô Phi Mặc đứng ra ổn định tình thế, Nhan gia đột nhiên tấn thăng thành tứ đại thế gia thì bọn họ vẫn có sự chuẩn bị khác. Đó chính là Tô Nhan và Nhan Thanh hai chị em. Phải biết rằng, hai con trai của Tô Phi Mặc đều đã chết trong cuộc nội chiến lần đó, sau cuộc nội chiến Tô gia lần đó, cả Tô gia chỉ còn lại mạch của Tô Phi Mặc, sau này Tô gia chắc chắn sẽ do hai chị em Tô Nhan và Nhan Thanh thừa kế. Đây cũng là mục tiêu mà Triệu Húc, Triệu Hùng, và ông nội của họ cố gắng đạt được. Hai anh em của Tô gia chết, ngoài mặt thì trông như chết vì nội chiến, nhưng thực tế thì chết bởi chính tay Triệu gia, có điều sau cùng cái nồi đen này được họ ném hoàn hảo cho người của Tô gia. Sau khi Tô Phi Mặc đứng ra thì bọn họ liền thu tay. Triệu gia và Liễu gia bỏ ra một cái giá không nhỏ, cuối cùng thì đến một miếng thịt cũng không ăn được, trông có vẻ rất ngu, nhưng thật ra thì đây là một nước cờ lớn của Triệu Húc và Triệu Hùng. Nếu Tô gia không thể bị thâu tóm, Nhan gia cũng đã thành thế gia thì họ lại bắt đầu mưu đồ kết thông gia với Tô gia. Nhan Thanh và người Nhan gia đã nhập ngũ, hắn không có cơ hội tiếp cận nên chỉ có thể nhắm mục tiêu vào Tô Nhan. Mượn việc thông gia với Tô Nhan, sau đó có thể dễ dàng thâu tóm Tô gia, rồi lại dựa vào mối quan hệ với Nhan gia, cuối cùng thì họ cũng sẽ trở thành một thế gia. Đây chính là nguyên nhân tại sao Triệu Húc luôn cố gắng theo đuổi Tô Nhan. Thậm chí, để đạt được mục tiêu này và tạo thêm một khả năng, bọn họ còn lôi kéo Diệp Bất Thần vào cuộc. Chỉ cần đánh gục được Tô Nhan, thì bất kể là hắn hay Diệp Bất Thần đều sẽ tính là thành công. Nếu cần thiết, sẽ hy sinh Diệp Bất Thần, để rút ngắn khoảng cách giữa hắn và Tô Nhan. Trên thực tế, Triệu Húc đã làm như vậy. Nhưng ai có thể ngờ được, Tô Nhan không chỉ không bị hắn dắt mũi, mà còn đột ngột xuất hiện Trần Sở Hà! Trông thì, tên kia chẳng làm gì cả, cứ thế chiếm trọn trái tim của Tô Nhan, trở thành bạn trai của Tô Nhan, làm được chuyện mà Triệu Húc đã cố gắng bao năm cũng không thể làm được! Từ đó mới xảy ra nhiều chuyện như vậy. Nhưng Triệu Húc nghĩ lại, vẫn thấy không đúng: “Không, Tô Nhan không có năng lực này, hiện tại Tô gia cũng không có năng lực này!” “Tuy Tô Nhan rất thành công trong kinh doanh và quật khởi với tốc độ kinh người, thậm chí còn vượt qua chúng ta, nhưng cô ta lại không có năng lực gì trong giới quan lộ, nhân mạch cũng chỉ có mỗi Nhan gia.” “Chỉ dùng tiền thì không đủ để tách rời Triệu gia và Liễu gia ra được!” “Cho dù là Nhan gia cũng không thể nào trong một thời gian ngắn đã có thể khiến Triệu gia, Liễu gia bọn ta ra nông nỗi này!” “Nếu Nhan gia có năng lực đó thì hai nhà chúng ta đã sớm tiêu rồi!” Triệu Húc đau đầu, vô cùng đau đớn. Hắn xem như đã nghĩ đến mọi chuyện, nhưng lại chẳng nghĩ ra được điều gì, đầu óc rối loạn vô cùng. Không phải là hắn không nghĩ đến việc Trần Sở Hà và Tô Nhan liên thủ làm chuyện này, nhưng rồi lại mắc kẹt ở cái lý do thời gian sáu năm quá ngắn kia. Thêm vào đó bối cảnh gia đình ban đầu của Trần Sở Hà cũng chẳng ra gì, nên không có khả năng có mối quan hệ mạnh mẽ từ rất sớm như vậy. Nên Triệu Húc tương đối tin vào cái lý do mà Trần Sở Hà có thể trở thành viện sĩ của Viện Khoa học Quốc gia, đó là vì bản thân Trần Sở Hà có năng lực đặc biệt nào đó, được Viện Khoa học Quốc gia coi trọng. Tuy đã trải qua nhiều chuyện như vậy, hắn cũng hiểu được một vài đạo lý: “Đầu tiên, ta và Tô Nhan không còn khả năng nữa, cũng là vì một nước cờ sai lầm của bà mẹ mình!” “Tiếp theo, nhất định phải tách Trần Sở Hà và Tô Nhan ra!” “Tuy tạm thời vẫn chưa rõ ràng những chuyện này là do Trần Sở Hà làm, hay Tô Nhan làm, nhưng hắn và Tô Nhan liên thủ chung quy cũng bất lợi cho ta.” “Dù sao thì ai mà nói chắc, sau lưng hắn không có một thế lực mạnh mẽ vô biên nào đó đang chống lưng cho hắn?” “Hiện tại thông qua chuyện hôm nay ta đã hiểu rằng, có lẽ bên cạnh Tô Nhan sẽ có một dị năng giả có thực lực mạnh bảo vệ cô ta, hoặc là bản thân Tô Nhan đã là một dị năng giả có thực lực vượt xa so với những gì ta tưởng tượng!” “Trần Sở Hà là viện sĩ của Viện Khoa học Quốc gia, bất luận là hắn, hay là người nhà của hắn thì ta cũng không thể dùng sức mạnh, bằng không không cẩn thận sẽ tự rước họa vào thân!” “Vậy để đối phó hai người bọn họ, chia rẽ bọn họ, cũng chỉ có thể đi theo kế hoạch đã định từ trước, là bắt đầu từ phương diện tình cảm...” Trong mắt Triệu Húc có ánh tinh quang thoáng lóe lên, trong đầu hắn đã có một vài kế hoạch hoàn chỉnh. Tuy đơn giản nhưng lại rất hữu dụng. Tình cảm có thể là thứ kiên cố nhất, nhưng cũng có thể nói là thứ yếu đuối nhất. Một khi bên trong xuất hiện vết rách, thì mối quan hệ này sẽ chấm dứt… “Tốt nhất là hai bên bọn họ quyết liệt với nhau, đứng ở thế đối lập thì ta mới có thể dễ ra tay!” Mặc dù đã hiểu mình nên làm gì tiếp theo, nhưng Triệu Húc vẫn đau đầu, có cảm giác khó chịu. Đau đầu vì chuyện của ba mẹ và em trai mình, trước mắt hắn không có biện pháp nào để xử lý cho tốt, cũng như không thể kéo họ ra được. Cảm giác khó chịu là vì hắn luôn cảm thấy mình giống như một món đồ chơi bị người khác nắm trong lòng bàn tay vậy. Lúc nào muốn tháo chân, tháo tay của hắn ra cũng đều dễ dàng. Luôn có một luồng sức mạnh mà hắn không nhìn thấy, không sờ được, còn mạnh hơn so với tưởng tượng của hắn đang từng chút một xé nát lấy hắn. Từ từ xé rách Triệu gia, Liễu gia. Giống như cách hắn đối phó với những người dưới tay hắn, những nhân viên cấp dưới trong công ty của hắn vậy. Mạng sống của họ, tương lai gia đình của họ đều bị hắn nắm trong lòng bàn tay, đều phải nghe theo hắn sắp đặt. Hắn có vô số cách để một gia đình hoàn hảo tan nát. Có thể là trong nháy mắt. Cũng có thể là từ từ. Và những gia đình tan nát cửa nát nhà tan kia, có lẽ đến chết cũng không nghĩ được rằng tất cả đều là do hắn làm, do sở thích ác ý mà hắn gây ra. Hiện tại Triệu Húc chính là có cái cảm giác đó! Có lẽ những người giật dây, sắp đặt những chuyện này mấy ngày nay không nhất định đã hoàn hảo, thậm chí không cần phải sắp đặt! Chỉ cần dựa vào thuần túy sức mạnh, sinh sinh nắm chặt sinh tử của hai nhà bọn họ! Giống như Phật Tổ Như Lai ép Tôn Hầu Tử vậy, chỉ một bàn tay, liền khiến Tôn Hầu Tử không thể ngóc đầu lên nhìn trời nữa!... "Được rồi, bài học hôm nay kết thúc ở đây, có gì thắc mắc hoặc không hiểu thì trước tiên các em tự nghiên cứu một chút, thực sự không hiểu thì buổi sau chúng ta sẽ nói tiếp nhé." Bên trong phòng của Tô Nhan, Trần Sở Hà đang gục trên bàn, trước mặt là một chiếc máy tính, hắn đang dạy học online cho người khác. Hơn nữa không phải chỉ cho một vài người, mười người, về một lĩnh vực cụ thể nào đó. Mà là đồng thời dạy cho rất nhiều người, nhiều người ở nhiều lĩnh vực khác nhau. Dạy xong bên này, sẽ chuyển sang dạy tiếp bên kia. Dạy xong bên kia thì lại chuyển sang lĩnh vực tiếp theo nữa. Chưa đầy nửa ngày, Trần Sở Hà đã dạy xong các khóa học khác nhau cho người ở các lĩnh vực khác nhau, giải đáp những khó khăn mà họ đang gặp phải. Mà người học trên lớp của hắn cũng không phải là người bình thường, chính là các viện sĩ, nhà khoa học của Viện Khoa học Quốc gia. Nếu việc này bị người ngoài biết được, thì một người trẻ tuổi hơn hai mươi tuổi lại đang dạy học cho nhiều nhà khoa học và viện sĩ như vậy, đoán chừng sẽ gây ra chấn động lớn. Trần Sở Hà đang gục trước màn hình máy tính, vẫn giữ bộ dáng buồn ngủ mông lung. Trong miệng hắn nhai cá nướng muối dán, bên cạnh dưới chân hắn đặt một cái thùng đá, bên trong là một bình lớn chi cát bày ra, đã uống quá nửa. Đối với đa phần nam giới đều thích rượu, thì hắn không thể nói thích, cũng không ghét. Duy chỉ có Coca béo ú này thì hắn đặc biệt thích. Cũng không phải không có tiền để mua bình nhỏ, mà là bình lớn thì càng có tính so sánh về giá cả. Sau khi tuyên bố tan học với nhóm người cuối cùng, tất cả màn hình đều tắt, một ông lão ngoài sáu mươi tuổi liền xuất hiện trên màn hình. Có điều, trong mắt người ngoài, vị viện trưởng Viện Khoa học Quốc gia nghiêm túc và khắc nghiệt đến cực điểm lại đang nở nụ cười tươi rói trước mặt người thanh niên này. “Hắc hắc, vất vả rồi vất vả rồi, lão già ta đứng bên cạnh nghe cũng thấy được không ít đấy!” Ông lão cười ha hả nói. “Quả nhiên, dù ở lĩnh vực nào thì cũng đều là người giỏi lên trước, không kể tuổi tác.” Trần Sở Hà lại không ăn theo bộ này của ông, liếc mắt nhìn ông một cái, đi thẳng vào vấn đề không chút khách khí: “À mà Chung lão đầu, bên các ông có máy khắc quang thừa không, cho tôi xin một cái được không.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận