Cái Gì? Đối Tượng Hẹn Hò Lại Là Chủ Nợ Lớn Của Ta?

Chương 72: Lớn chủ nợ cất giữ

Trần Sở Hà vừa cười vừa nói: "Thật ra thì, vừa về đến ta đã muốn cho ba mẹ đổi căn nhà tốt hơn rồi, ngươi cũng biết đó, ba mẹ ta ở cái nơi kia cũng bảy tám năm rồi."
"Chỉ là hai người họ luôn lo lắng về chuyện tiền nong của Tiền Tiền, dù ta có nói là có tiền rồi, bọn họ cũng bắt ta giữ lại để sau này còn cưới vợ nữa."
"Ta cũng đang nghĩ xem tìm lý do gì để bọn họ đồng ý, không phải sao, hôm nay cơ hội liền tự đưa tới cửa rồi."
"Lúc đầu thì ta chỉ muốn mượn cái bà Lý kia để ba mẹ ta cảm thấy chỗ đó không thích hợp với ta, sau đó ta sẽ góp thêm lửa, để chúng ta dọn đi nơi khác, ai ngờ đâu chuyện này lại bị ngươi bắt gặp, thế là bà Lý đó tàn đời."
"Vừa hay nhất tiễn song điêu, lần này hả hê rồi."
Tô Nhan dùng ngón tay chọc nhẹ vào đầu hắn, có chút buồn cười nói: "Vậy cuộc điện thoại ngươi cố tình để ta nghe kia, cũng nằm trong tính toán của ngươi luôn sao? Cái tên nhóc này, mấy năm không gặp, tâm cơ sao mà nhiều dữ vậy hả?"
"Hả? Điện thoại gì?" Trần Sở Hà nụ cười tắt ngấm, có chút ngơ ngác.
"Trước không phải ngươi gọi cho ta một cuộc điện thoại đó sao, vừa đúng lúc bị ta nghe thấy đó?"
"Nếu không thì ngươi cho rằng tại sao ta lại có thể biết chính xác vị trí của bà ta như vậy?"
Tô Nhan lấy điện thoại ra, mở lịch sử cuộc gọi cho Trần Sở Hà xem: "Nè, đây không phải ngươi gọi cho ta sao? Không phải ngươi cố tình muốn cho ta nghe được sao?"
Lúc này Trần Sở Hà mới kịp phản ứng, đúng là hắn có gọi điện thoại cho Tô Nhan thật.
Chỉ là cuộc điện thoại đó, hắn định hỏi Tô Nhan đang ở đâu rồi.
Ai dè đâu chưa kịp kết nối đã gặp bà Lý kia.
Trần Sở Hà ngượng ngùng cười trừ, nói: "Cái này, nếu ta nói là ta không cố ý thì ngươi tin không?"
"Ừm? Có ý gì?" Tô Nhan nhướn mày.
"Thì cái cuộc điện thoại đó, ta chỉ đang nghĩ cách đào hố cho bà Lý thôi, quên mất gốc rạ này. . ." Trần Sở Hà có chút xấu hổ gãi gãi mặt, nói.
Tô Nhan có chút dở khóc dở cười, còn có thể như vậy được sao?
"Không đúng!"
Trần Sở Hà kịp phản ứng: "Đã vậy, khi ta gọi điện thoại, cũng có kết nối, sao ngươi lại không lên tiếng?"
"Ban đầu ta định nói đó chứ, nhưng thấy ngươi đang nói chuyện với người khác nên ta im lặng luôn." Tô Nhan nghiêm mặt nói.
Trần Sở Hà cứng họng: "Ghê thiệt. . ."
"Được rồi, ta bận chút công việc đây, ngươi cứ tự chơi một mình, làm quen với môi trường ở đây nhé."
"OK."
Trần Sở Hà đi vòng vòng tham quan biệt thự này.
Đúng như những gì Tô Nhan đã nói, căn biệt thự này nơi đâu hắn cũng có thể đi được.
Dù là hầm rượu dưới lòng đất, hay bất cứ nơi nào khác, dù phòng nào đi nữa, hắn đều có thể dùng vân tay hoặc quét võng mạc để đi vào.
Dù không có chìa khóa cũng được.
Trần Sở Hà đi xuống hầm rượu, nơi đây rất rộng, không gian gần bằng trên lầu, được chia thành từng khu vực khác nhau.
Nơi này chứa đủ loại rượu.
Có rượu vang đỏ, rượu trắng, còn có các loại rượu thuốc bồi bổ cơ thể.
Vả lại, những loại rượu có thể cất giữ ở đây đều có giá trị không nhỏ.
Dù ở bên ngoài loại Mao Đài ba mươi năm năm trở lên rất hiếm thấy thì ở đây cũng chỉ được để theo thùng ở dưới cùng của kệ rượu.
Trần Sở Hà quay người tùy tiện cầm lấy một bình Romanee-Conti, tiện tay nhìn thoáng qua, năm 90, không tệ lắm.
Nhưng hắn cũng không lấy, cũng không định uống.
Hắn không mấy hứng thú với rượu, trong tay hắn cũng không thiếu rượu, chỉ là đa phần đều là do người khác tặng.
Đa phần đàn ông hoặc là thích rượu, hoặc thích xe, hoặc là thích phụ nữ, hoặc là thích đồng hồ.
Trần Sở Hà không giống vậy.
Ngoại trừ thích ăn, hắn thích ngủ.
Với hắn mà nói, cái chuyện lái xe sang đi dạo một vòng thì có ý nghĩa gì, không bằng cứ núp trong chăn ngủ một giấc bây giờ có phải sướng hơn không.
Đương nhiên, bây giờ hắn còn có một sở thích nữa.
Đó chính là ôm đại chủ nợ ngủ.
Phải nói, chất lượng giấc ngủ của hắn đúng là tăng lên, ngủ gọi là một cái ngon lành!
Nhưng chuyện này cũng cho thấy, đại chủ nợ cũng có sở thích cất giữ rượu không nhỏ.
Chỉ riêng mấy phòng rượu vang đỏ này thôi, Trần Sở Hà tính sơ qua cũng thấy được ít nhất phải năm sáu cái "tiểu mục tiêu".
Còn mấy căn phòng khác cũng chứa đủ loại đồ sưu tập.
Ví dụ như một bức tường đồng hồ.
Một căn phòng chứa toàn sách quý hiếm, sách cổ.
Đồ cổ, đồ chơi cũng không ít.
Còn cái thứ mà phụ nữ gọi là thích túi xách, quần áo gì đó, đại chủ nợ cũng có không ít.
Nhưng tuyệt đối chưa đến mức phải là một thứ để sưu tập.
Đương nhiên, thứ thu hút sự chú ý của Trần Sở Hà nhất lại chính là hai gian phòng chứa đầy hoa quả sấy khô.
Trần Sở Hà cuối cùng cũng hiểu ra vì sao lúc ăn cơm nhà này đại chủ nợ không sợ hắn ăn sập nhà.
Hóa ra những loại cực phẩm hai đầu bào, một đầu bào hiếm thấy ở ngoài kia, cá bóng khô cao cấp này kia, nàng toàn để trong vại chất đống!
Coi như hắn ngày nào cũng ăn bào ngư, ăn cá bóng khô, coi như ăn cơm, đoán chừng cũng phải ăn mấy chục năm.
"May mà lão rộng không biết đại chủ nợ coi cực phẩm một đầu bào như gạo tùy tiện để, không thì lão rộng chắc chắn sốt ruột mà chết."
Trần Sở Hà vỗ vỗ trán, một bộ mặt không nói nên lời.
Đi vòng vòng một lúc, thấy cũng chán, Trần Sở Hà liền đi tắm.
Tắm rửa xong xuôi, Trần Sở Hà lúc này mới nhớ ra một chuyện.
Thế là mặc bộ đồ ngủ khủng long màu hồng, Trần Sở Hà đi đến phòng làm việc của Tô Nhan, gõ cửa.
"Vào đi."
Bên trong truyền ra giọng Tô Nhan.
Trần Sở Hà đẩy cửa ra, ló đầu vào, liền thấy Tô Nhan đang ngồi làm việc ở một chiếc bàn đọc sách dài hơn ba mét, trên bàn bày biện ngay ngắn đủ loại sách vở, tài liệu.
Lúc này, Tô Nhan đang ngồi trước bàn sách, ngón tay thon dài, trắng trẻo đang gõ lách cách trên bàn phím, lúc thì dừng lại, lúc thì lướt nhanh, hàng lông mày đẹp như núi xa có chút nhíu lại rồi lại thả lỏng.
Trần Sở Hà mở miệng hỏi: "Đại chủ nợ, ta ngủ ở phòng nào?"
"Ngủ ở phòng ta."
Tô Nhan ngừng tay, chống cằm nhìn Trần Sở Hà, đôi mắt đẹp cong cong, cười mỉm nói: "Hay là ngươi muốn ngủ ở đâu?"
"Không phải, ý của ta là phòng của ngươi ở đâu?" Trần Sở Hà rụt cổ lại.
Hắn luôn có một cảm giác, nếu hắn mà nói ngủ ở phòng khác, chắc chắn đại chủ nợ sẽ nhào tới, sau đó cũng như hôm qua, đá một cước lôi hắn đến phòng của nàng mà thôi.
Tô Nhan nói: "Phòng sát bên phòng của ta, đối diện căn kia đó."
Trần Sở Hà giơ ngón tay cái "OK" lên rồi đi tới.
Mở cánh cửa phòng mà Tô Nhan nói, Trần Sở Hà lúc này mới phát hiện, phòng của Tô Nhan không hề giống như trong tưởng tượng của hắn, kiểu như xa hoa hay tràn ngập những đồ vật trang trí tinh xảo.
Ngược lại, phòng Tô Nhan lại rất đơn giản, đơn giản đến mức người ta khó tin nổi.
Một chiếc giường lớn, một tủ áo chiếm gần hết một bức tường, một chiếc bàn trang điểm, rồi hết.
Hết rồi đó!
Thật khó có thể tin được, phòng của một tổng giám đốc tập đoàn nghìn tỷ lại đơn giản đến vậy!
Trần Sở Hà nằm trên chiếc giường mềm mại của Tô Nhan, trên giường, trên chăn đều còn lưu lại mùi hương nhàn nhạt rất dễ chịu của Tô Nhan.
Trần Sở Hà cuộn chăn lại, ngáp một cái rồi ngủ thiếp đi.
Một lát sau, Tô Nhan đi vào phòng, nhìn Trần Sở Hà đã cuộn tròn trong chăn ngủ, trên mặt cô lộ ra một nụ cười ấm áp nhẹ nhàng.
Cô mở tủ quần áo, nhìn một hồi, chọn qua chọn lại, cuối cùng vẫn là chọn một bộ áo ngủ lụa trắng hai dây, sau đó đi vào nhà tắm.
Hơn nửa giờ sau, đã tắm xong, mặc áo ngủ hai dây, Tô Nhan tay cầm một ly rượu vang đỏ đi vào phòng.
"Hả?"
"Không phải ngươi ngủ rồi sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận