Cái Gì? Đối Tượng Hẹn Hò Lại Là Chủ Nợ Lớn Của Ta?
Chương 71: Vẫn là ngài hiểu rõ ta nhất
Chương 71: Vẫn là ngài hiểu rõ ta nhất
Hai người ăn cơm xong xuôi, Tô Nhan liền dẫn Trần Sở Hà đi đo người để may mấy bộ y phục. Người như Tô Nhan mua quần áo đương nhiên không cần phải đi mấy cái cửa hàng dạo phố hoặc mấy cái cửa hàng xa xỉ để mua. Bản thân cô đã có chỗ đặt may riêng chuyên phục vụ mình. Quần áo trên người cô phần lớn đều được đặt may riêng. Đo xong kích thước, nói rõ yêu cầu xong thì chỉ cần yên lặng chờ là được. Trần Sở Hà thích mặc đồ thoải mái, rộng rãi nên việc đặt may cũng không quá phức tạp. Hai người chơi ở bên ngoài một lát, Tô Nhan liền đưa Trần Sở Hà về chỗ ở của mình.
"Sau này ngươi ở cùng ta trên lầu hai."
"Lầu một là đại sảnh, nơi ở của người giúp việc, có gì cần ngươi cứ trực tiếp tìm họ."
"Tầng hầm có hầm rượu, có đủ các loại rượu, muốn uống gì thì tự đi lấy."
"Trên lầu có rạp chiếu phim, khu vực tập thể hình và nhiều khu khác, sân thượng có hồ bơi."
"Ta vừa ghi vân tay và con ngươi của ngươi rồi, ngươi muốn đi đâu đều được, chỉ cần dùng vân tay hoặc con ngươi."
Tô Nhan ngồi trên ghế sô pha ở lầu hai, nở nụ cười xinh đẹp, nói: "Sao, chỗ của ta cũng được chứ? Tuy không lớn lắm nhưng cũng tàm tạm."
"Nếu có gì không hài lòng thì ngươi cứ nói, ta sẽ đi đổi, thiếu gì cũng nói với ta, ta giải quyết cho."
Trần Sở Hà cười nói: "Như vậy đã tốt lắm rồi."
Đúng lúc này, điện thoại di động của Trần Sở Hà vang lên. Trần Sở Hà cầm điện thoại lên xem, rồi đưa màn hình về phía Tô Nhan, nói: "Mẹ ta gọi."
Tô Nhan gật nhẹ đầu, vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh, Trần Sở Hà ngồi xuống rồi nhận máy: "Alo, mẹ, có chuyện gì ạ?"
"À, chuyện của Lý mụ bọn họ hả?"
"Không cần để ý đến họ, họ tự tìm đường c·hết thôi."
Trần Sở Hà kể lại chuyện gặp Lý mụ cho mẹ nghe.
Nghe xong những điều con trai kể, Vương Mai đang nhíu mày cũng từ từ giãn ra. "Thì ra là như vậy..." Vương Mai hỏi: "Vậy giờ sao? Lý mụ của ngươi đang ở ngoài cửa khóc lóc, kêu la cầu xin chúng ta th·a thứ cho bà ta, bỏ qua cho bà ta?"
"Vậy ý kiến của mẹ là sao?" Trần Sở Hà không nói thẳng mà hỏi ý kiến của mẹ mình.
Vương Mai bình thản đáp: "Bà ta c·hết hay sống thì mẹ không quan tâm, chẳng phải con không biết cái miệng đ·ộ·c địa của bà ta à. Từ hồi chúng ta chuyển đến đây bà ta đã một bụng một dạ khác nhau rồi."
"Nhất là sáu năm con đi, bà ta lén lút không biết bao nhiêu lần cố tình đi nói xấu con, nói con là đồ bỏ đi, cha con và mẹ đã nhiều lần tìm bà ta nói lý mà bà ta vẫn cứ trước mặt một kiểu, sau lưng một nẻo."
"Nếu không phải vì hồi mua nhà này không dễ, bây giờ giá nhà lại giảm, không dễ bán thì mẹ đã sớm chuyển ra khỏi cái chỗ thối tha này rồi."
"Hôm nay bà ta gặp kết cục này, trong lòng mẹ ngoài hả hê ra thì chẳng còn gì khác."
Nghe lời mẹ mình nói, Trần Sở Hà không nhịn được cười, nói: "Mẹ, con cứ tưởng mẹ sẽ nói vì cái gọi là tình làng nghĩa xóm mà bảo Tô Nhan tha cho bà ta một lần chứ."
"Mẹ con trong vài chuyện thì là đồ cổ hủ nhưng không phải là người ngốc nghếch và bảo thủ. Cái thứ tình làng nghĩa xóm đó thì được tích sự gì chứ?"
"Lúc có chuyện thì đừng nói đến việc giúp đỡ, không thêm dầu vào lửa đã là may rồi!"
Về điểm này, Vương Mai lại có cái nhìn rất thoáng, biết cái loại hàng xóm nào thì nên giữ lại, loại nào thì không. Nếu không phải không có cách thì bà đã sớm chuyển đi không ở cái chỗ này nữa rồi. Có một người hàng xóm tốt thì dù giá nhà có xuống cũng đáng, chứ có cái đồ chơi đáng ghét ở gần thế thì dù có cho nhà lầu mấy trăm mét vuông thì cũng vẫn bực mình.
"Vậy thì đừng quan tâm đến bà ta nữa."
Trần Sở Hà nói: "Mẹ, mẹ với cha ở đó cũng đủ lâu rồi, tiền vay cũng trả xong hết cả, hay là mình chuyển ra ngoài ở đi. Con mua nhà cho cha mẹ, cũng đến lúc để cha mẹ thay đổi chỗ ở tốt hơn, hưởng thụ tuổi già."
Nghe con nói vậy, Vương Mai kinh ngạc: "Con trai, con...con vừa nói gì?"
"Con muốn mua nhà cho mẹ?"
Trần Sở Hà một tay cầm điện thoại, một tay còn lại vội vã nhào tới muốn sờ vào mặt Tô Nhan, vừa nói: "Vâng, con sẽ mua cho cha mẹ căn to hơn."
"Ngay bên cạnh căn biệt thự của bác gái con thì sao?"
Nghe vậy, Vương Mai liền mở to mắt, giọng nói cũng mang theo vẻ kinh ngạc: "Đó không phải khu vừa mở bán à? Nghe bác gái con nói, chỗ đó rẻ nhất cũng phải mười tám vạn một mét vuông đấy!"
"Cái...cái này...""Đắt quá!"
Vương Mai như chợt nghĩ ra điều gì, vội vàng hỏi: "Chuyện này có phải là do Tô Nhan quyết định không? Hay là con làm khó người ta đấy? Không được không được không được đâu! Chúng ta không thể nhận nhà của người khác!"
"Quá xa xỉ!"
Nghe câu này, khóe miệng Tô Nhan hơi giật giật. Tuy biết mẹ của Trần Sở Hà không có ý đó, nhưng sao cô vẫn cứ cảm thấy có ý chửi mình vậy? Cô mà bố trí chỗ ở cho cha mẹ của Trần Sở Hà sao lại chọn cái loại chỗ có giá mười tám vạn một mét vuông chứ? Chẳng lẽ cô không mua nổi mấy cái biệt thự nhỏ nhỏ kia hay là không mua được khu đất mười mấy tỷ sao?
Người ta thì tài sản hàng trăm tỷ là nhờ thống kê các loại công ty, cổ phần, cổ phiếu gì đó. Còn Tô Nhan là thật có riêng số tiền mặt này mà...
Trần Sở Hà cũng hiểu ý của Tô Nhan, vừa cười vừa nói: "Không phải ý của Tô Nhan đâu, hai người không hiểu rõ Tô Nhan sao, nàng sẽ tìm cho cha mẹ cái chỗ như vậy sao?"
"Chẳng phải trước đây cô ấy cũng đã bàn với cha mẹ chuyện muốn đổi cho cha mẹ một căn biệt thự hai tầng rồi sao? Chỉ là cha mẹ cứ không chịu thôi.""Thôi, cứ yên tâm đi, con trai mẹ ở ngoài sáu năm, chẳng lẽ cha mẹ nghĩ là con ở không ăn bám sao?"
"Thôi, quyết định vậy đi, hai người cứ bàn bạc với nhau tối nay, sáng mai con sẽ dẫn hai người đi xem nhà."
Vương Mai thấy không lay chuyển được con trai mình nên chỉ khẽ thở dài một hơi, nhưng giọng nói vẫn mang chút vui vẻ: "Ừ được rồi, để mẹ với cha con bàn nhau."
"Ừm, vậy con cúp máy nhé."
"Ừ, bye bye."
Cúp máy, nhìn thấy Tô Nhan đang múa tay múa chân vẻ sốt sắng, Trần Sở Hà hiểu nàng đang nghĩ gì nên vừa cười vừa nói: "Đại chủ nợ, ta biết nàng đang nghĩ gì rồi, nhưng nàng cũng phải tính đến chuyện cha mẹ ta có muốn hay không đã chứ!"
"Tâm tư của hai người họ chắc nàng cũng biết rõ, coi như nàng sắp xếp cho bọn họ một trang viên xa hoa thì họ có muốn ở không cũng là chuyện khác."
"Cái chỗ vừa nãy ta nói đã là cực hạn trong khả năng chấp nhận của họ rồi."
"Vậy à..." Tô Nhan "tặc" một tiếng, bĩu môi ra vẻ không vui vì ý nghĩ của mình bị thất bại.
Nhưng chỉ một giây sau Tô Nhan đã kịp phản ứng: "Chờ một chút! Nghe ý của ngươi thì hôm nay ngươi c·ã·i nhau với hai người kia chẳng phải cũng là để tìm cái cớ để cho cha mẹ của ngươi dọn đi sao?"
Tô Nhan giờ mới phát hiện ra. Theo như sự hiểu biết của nàng với Trần Sở Hà, chuyện muốn mua nhà cho cha mẹ hắn chắc chắn không phải là chuyện nhất thời nổi hứng.
"Hắc hắc, không hổ là đại chủ nợ, vẫn là nàng hiểu rõ ta nhất!"
Hai người ăn cơm xong xuôi, Tô Nhan liền dẫn Trần Sở Hà đi đo người để may mấy bộ y phục. Người như Tô Nhan mua quần áo đương nhiên không cần phải đi mấy cái cửa hàng dạo phố hoặc mấy cái cửa hàng xa xỉ để mua. Bản thân cô đã có chỗ đặt may riêng chuyên phục vụ mình. Quần áo trên người cô phần lớn đều được đặt may riêng. Đo xong kích thước, nói rõ yêu cầu xong thì chỉ cần yên lặng chờ là được. Trần Sở Hà thích mặc đồ thoải mái, rộng rãi nên việc đặt may cũng không quá phức tạp. Hai người chơi ở bên ngoài một lát, Tô Nhan liền đưa Trần Sở Hà về chỗ ở của mình.
"Sau này ngươi ở cùng ta trên lầu hai."
"Lầu một là đại sảnh, nơi ở của người giúp việc, có gì cần ngươi cứ trực tiếp tìm họ."
"Tầng hầm có hầm rượu, có đủ các loại rượu, muốn uống gì thì tự đi lấy."
"Trên lầu có rạp chiếu phim, khu vực tập thể hình và nhiều khu khác, sân thượng có hồ bơi."
"Ta vừa ghi vân tay và con ngươi của ngươi rồi, ngươi muốn đi đâu đều được, chỉ cần dùng vân tay hoặc con ngươi."
Tô Nhan ngồi trên ghế sô pha ở lầu hai, nở nụ cười xinh đẹp, nói: "Sao, chỗ của ta cũng được chứ? Tuy không lớn lắm nhưng cũng tàm tạm."
"Nếu có gì không hài lòng thì ngươi cứ nói, ta sẽ đi đổi, thiếu gì cũng nói với ta, ta giải quyết cho."
Trần Sở Hà cười nói: "Như vậy đã tốt lắm rồi."
Đúng lúc này, điện thoại di động của Trần Sở Hà vang lên. Trần Sở Hà cầm điện thoại lên xem, rồi đưa màn hình về phía Tô Nhan, nói: "Mẹ ta gọi."
Tô Nhan gật nhẹ đầu, vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh, Trần Sở Hà ngồi xuống rồi nhận máy: "Alo, mẹ, có chuyện gì ạ?"
"À, chuyện của Lý mụ bọn họ hả?"
"Không cần để ý đến họ, họ tự tìm đường c·hết thôi."
Trần Sở Hà kể lại chuyện gặp Lý mụ cho mẹ nghe.
Nghe xong những điều con trai kể, Vương Mai đang nhíu mày cũng từ từ giãn ra. "Thì ra là như vậy..." Vương Mai hỏi: "Vậy giờ sao? Lý mụ của ngươi đang ở ngoài cửa khóc lóc, kêu la cầu xin chúng ta th·a thứ cho bà ta, bỏ qua cho bà ta?"
"Vậy ý kiến của mẹ là sao?" Trần Sở Hà không nói thẳng mà hỏi ý kiến của mẹ mình.
Vương Mai bình thản đáp: "Bà ta c·hết hay sống thì mẹ không quan tâm, chẳng phải con không biết cái miệng đ·ộ·c địa của bà ta à. Từ hồi chúng ta chuyển đến đây bà ta đã một bụng một dạ khác nhau rồi."
"Nhất là sáu năm con đi, bà ta lén lút không biết bao nhiêu lần cố tình đi nói xấu con, nói con là đồ bỏ đi, cha con và mẹ đã nhiều lần tìm bà ta nói lý mà bà ta vẫn cứ trước mặt một kiểu, sau lưng một nẻo."
"Nếu không phải vì hồi mua nhà này không dễ, bây giờ giá nhà lại giảm, không dễ bán thì mẹ đã sớm chuyển ra khỏi cái chỗ thối tha này rồi."
"Hôm nay bà ta gặp kết cục này, trong lòng mẹ ngoài hả hê ra thì chẳng còn gì khác."
Nghe lời mẹ mình nói, Trần Sở Hà không nhịn được cười, nói: "Mẹ, con cứ tưởng mẹ sẽ nói vì cái gọi là tình làng nghĩa xóm mà bảo Tô Nhan tha cho bà ta một lần chứ."
"Mẹ con trong vài chuyện thì là đồ cổ hủ nhưng không phải là người ngốc nghếch và bảo thủ. Cái thứ tình làng nghĩa xóm đó thì được tích sự gì chứ?"
"Lúc có chuyện thì đừng nói đến việc giúp đỡ, không thêm dầu vào lửa đã là may rồi!"
Về điểm này, Vương Mai lại có cái nhìn rất thoáng, biết cái loại hàng xóm nào thì nên giữ lại, loại nào thì không. Nếu không phải không có cách thì bà đã sớm chuyển đi không ở cái chỗ này nữa rồi. Có một người hàng xóm tốt thì dù giá nhà có xuống cũng đáng, chứ có cái đồ chơi đáng ghét ở gần thế thì dù có cho nhà lầu mấy trăm mét vuông thì cũng vẫn bực mình.
"Vậy thì đừng quan tâm đến bà ta nữa."
Trần Sở Hà nói: "Mẹ, mẹ với cha ở đó cũng đủ lâu rồi, tiền vay cũng trả xong hết cả, hay là mình chuyển ra ngoài ở đi. Con mua nhà cho cha mẹ, cũng đến lúc để cha mẹ thay đổi chỗ ở tốt hơn, hưởng thụ tuổi già."
Nghe con nói vậy, Vương Mai kinh ngạc: "Con trai, con...con vừa nói gì?"
"Con muốn mua nhà cho mẹ?"
Trần Sở Hà một tay cầm điện thoại, một tay còn lại vội vã nhào tới muốn sờ vào mặt Tô Nhan, vừa nói: "Vâng, con sẽ mua cho cha mẹ căn to hơn."
"Ngay bên cạnh căn biệt thự của bác gái con thì sao?"
Nghe vậy, Vương Mai liền mở to mắt, giọng nói cũng mang theo vẻ kinh ngạc: "Đó không phải khu vừa mở bán à? Nghe bác gái con nói, chỗ đó rẻ nhất cũng phải mười tám vạn một mét vuông đấy!"
"Cái...cái này...""Đắt quá!"
Vương Mai như chợt nghĩ ra điều gì, vội vàng hỏi: "Chuyện này có phải là do Tô Nhan quyết định không? Hay là con làm khó người ta đấy? Không được không được không được đâu! Chúng ta không thể nhận nhà của người khác!"
"Quá xa xỉ!"
Nghe câu này, khóe miệng Tô Nhan hơi giật giật. Tuy biết mẹ của Trần Sở Hà không có ý đó, nhưng sao cô vẫn cứ cảm thấy có ý chửi mình vậy? Cô mà bố trí chỗ ở cho cha mẹ của Trần Sở Hà sao lại chọn cái loại chỗ có giá mười tám vạn một mét vuông chứ? Chẳng lẽ cô không mua nổi mấy cái biệt thự nhỏ nhỏ kia hay là không mua được khu đất mười mấy tỷ sao?
Người ta thì tài sản hàng trăm tỷ là nhờ thống kê các loại công ty, cổ phần, cổ phiếu gì đó. Còn Tô Nhan là thật có riêng số tiền mặt này mà...
Trần Sở Hà cũng hiểu ý của Tô Nhan, vừa cười vừa nói: "Không phải ý của Tô Nhan đâu, hai người không hiểu rõ Tô Nhan sao, nàng sẽ tìm cho cha mẹ cái chỗ như vậy sao?"
"Chẳng phải trước đây cô ấy cũng đã bàn với cha mẹ chuyện muốn đổi cho cha mẹ một căn biệt thự hai tầng rồi sao? Chỉ là cha mẹ cứ không chịu thôi.""Thôi, cứ yên tâm đi, con trai mẹ ở ngoài sáu năm, chẳng lẽ cha mẹ nghĩ là con ở không ăn bám sao?"
"Thôi, quyết định vậy đi, hai người cứ bàn bạc với nhau tối nay, sáng mai con sẽ dẫn hai người đi xem nhà."
Vương Mai thấy không lay chuyển được con trai mình nên chỉ khẽ thở dài một hơi, nhưng giọng nói vẫn mang chút vui vẻ: "Ừ được rồi, để mẹ với cha con bàn nhau."
"Ừm, vậy con cúp máy nhé."
"Ừ, bye bye."
Cúp máy, nhìn thấy Tô Nhan đang múa tay múa chân vẻ sốt sắng, Trần Sở Hà hiểu nàng đang nghĩ gì nên vừa cười vừa nói: "Đại chủ nợ, ta biết nàng đang nghĩ gì rồi, nhưng nàng cũng phải tính đến chuyện cha mẹ ta có muốn hay không đã chứ!"
"Tâm tư của hai người họ chắc nàng cũng biết rõ, coi như nàng sắp xếp cho bọn họ một trang viên xa hoa thì họ có muốn ở không cũng là chuyện khác."
"Cái chỗ vừa nãy ta nói đã là cực hạn trong khả năng chấp nhận của họ rồi."
"Vậy à..." Tô Nhan "tặc" một tiếng, bĩu môi ra vẻ không vui vì ý nghĩ của mình bị thất bại.
Nhưng chỉ một giây sau Tô Nhan đã kịp phản ứng: "Chờ một chút! Nghe ý của ngươi thì hôm nay ngươi c·ã·i nhau với hai người kia chẳng phải cũng là để tìm cái cớ để cho cha mẹ của ngươi dọn đi sao?"
Tô Nhan giờ mới phát hiện ra. Theo như sự hiểu biết của nàng với Trần Sở Hà, chuyện muốn mua nhà cho cha mẹ hắn chắc chắn không phải là chuyện nhất thời nổi hứng.
"Hắc hắc, không hổ là đại chủ nợ, vẫn là nàng hiểu rõ ta nhất!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận