Cái Gì? Đối Tượng Hẹn Hò Lại Là Chủ Nợ Lớn Của Ta?
Chương 63: Ngươi ngay cả khổ trà tử đều bị ta tra được không còn chút nào
"Điều này cũng đúng." Nhìn vẻ mặt khổ sở cùng bức bối của Thẩm Yên Thanh, Tô Nhan khẽ thở dài, có chút bất đắc dĩ nói: "Thôi được rồi, lát nữa ta sẽ giúp ngươi hỏi thăm tình hình của anh trai ngươi, nếu không nghiêm trọng, ta sẽ tìm cách vớt hắn ra."
"A? Thật sao?"
"Cảm ơn Tô tổng!"
"Tô tổng, chị tốt nhất!"
"Nào, hun cái nào!"
Thẩm Yên Thanh ôm chặt lấy Tô Nhan, đôi mắt vốn ảm đạm trong nháy mắt sáng lên, đôi môi đỏ tươi đã muốn chạm vào khuôn mặt xinh đẹp như gương của Tô Nhan.
Tô Nhan giơ tay ấn lên mặt cô nàng, dùng tay xoay mặt nàng đi chỗ khác, liếc nhìn nàng một cái, nói: "Đừng có giở trò này! Ghê tởm!"
Thẩm Yên Thanh mặt ủy khuất, chu mỏ, có chút ghen tị nói: "Hừ! Có bạn trai liền ghét bỏ bạn thân đúng không?"
"Không đến mức ghét bỏ, ta chỉ đơn thuần sợ hắn ghen thôi." Tô Nhan chế nhạo nói.
Thẩm Yên Thanh câm nín: "..."
Tô Nhan suy nghĩ một chút, nói: "Lần này tổng thanh tra hẳn không phải nhằm vào anh trai của cậu, chắc anh ấy không có vấn đề lớn đâu."
"Chỉ mong là vậy." Thẩm Yên Thanh lặng lẽ thở dài.
"Được rồi, tôi bận đây, cậu về đi, có tin tức tôi sẽ báo cho cậu biết."
Thẩm Yên Thanh nghĩ nghĩ, nói: "Thôi, hôm nay buổi chiều tôi vẫn đợi ở đây, chưa có tin tức thì về nhà tôi cũng không ngủ được."
Tô Nhan không có ý kiến, chỉ hỏi: "Vậy hôm nay cậu không cần lên lớp sao?"
"Ôi, hôm nay tôi không có tiết, ngày mai mới lên lớp."
Thẩm Yên Thanh ngồi xuống ghế salon mềm mại trong văn phòng của Tô Nhan, thuận thế ngả lưng, lấy điện thoại ra chơi game.
Tô Nhan khẽ gật đầu, ngồi vào vị trí làm việc lớn của mình, bắt đầu giải quyết công việc.
Vừa bận rộn một lát, Tô Nhan dường như nghĩ ra gì đó, lấy điện thoại ra, do dự một chút, đem chuyện của Thẩm Yên Thanh nói cho Trần Sở Hà.
Chỉ một lát sau, Trần Sở Hà trả lời: "Ý của cô là, cô muốn tôi bảo đảm cho anh trai của bạn thân cô sao?"
Tô Nhan: "Ừm, được không?"
Trần Sở Hà gửi một biểu tượng "OK", sau đó trả lời: "Hành động lần này vốn không nhắm vào anh trai cô ta, nếu bản thân hắn không tìm đường chết, an phận một chút, chắc không bị liên lụy."
Tô Nhan tuy trong lòng đã đoán được phần nào, nhưng vẫn không khỏi có chút tò mò hỏi: "Vậy là nhắm vào ai?"
Đối mặt với câu hỏi có thể nói là cơ mật, Trần Sở Hà vẫn trả lời thật lòng, nói: "Một mặt là muốn quét sạch đám sâu mọt bên trong, mặt khác, đương nhiên là nhằm vào Triệu gia và Liễu gia, chẳng phải cô muốn động đến hai nhà đó sao?"
Nhìn thấy tin nhắn Trần Sở Hà trả lời, biểu hiện trên gương mặt xinh đẹp của Tô Nhan có chút ngưng trọng, do dự một lát, sau đó hỏi: "Sao anh biết?"
Trần Sở Hà: "Bởi vì ngày hôm qua, tôi đã điều tra kỹ cả 'quần lót' của cô rồi!"
"Bao gồm cả việc cô muốn đối phó Triệu gia và chuyện của Liễu gia."
"Tuy những chuyện này không thể trực tiếp điều tra được, nhưng vẫn có thể thông qua một vài sự việc để suy đoán ra."
"Không phải là quá dễ dàng, nhưng cũng không khó lắm."
Nói xong, Trần Sở Hà còn gửi kèm một biểu tượng mặt cười hề hề.
"..." Tô Nhan câm nín.
Nửa ngày sau, Tô Nhan mới nghiến răng, hỏi một câu: "Anh còn biết cái gì?"
"Những chuyện nên biết và không nên biết, tôi đều biết gần hết rồi." Trần Sở Hà rất thành thật nói.
"Còn những chuyện khác tôi chưa đi điều tra kỹ, nhưng cũng có thể dựa vào một số việc hoặc vết tích mà suy đoán ra được bảy tám phần, thậm chí tám chín phần mười."
Tô Nhan rất ít khi bị mất bình tĩnh, hỏi một câu: "Vậy hôm nay tôi mặc cái 'quần lót' màu gì?"
"Màu trắng, có viền ren, trên mông có in hình Pikachu."
Tô Nhan: "Mẹ nó! Tôi biết ngay tên nhóc anh sáng nay không hề thành thật mà!"
Tô Nhan: "Anh đúng là đã lén nhìn tôi!"
Tô Nhan: "Anh chờ đấy! Tan làm tôi sẽ bóp chết anh!"
Phía sau còn kèm theo một loạt biểu tượng Tô Nhan cầm gậy muốn đánh người, kèm theo dòng chữ "Bà đây nổi giận rồi, chết chắc!"
Trần Sở Hà: "Không có mà! Tôi oan quá! Quần áo của cô để ở chỗ tôi mấy bộ, tôi tìm quần áo nên vô tình thấy một chút, rồi biết thiếu bộ nào, tôi thật sự không lén nhìn cô mà!"
Nói xong, Trần Sở Hà kèm thêm một biểu tượng vẻ mặt đáng thương.
"Vậy chuyện điều tra quần lót của tôi, tôi có thể giận không?"
"Có thể, cô muốn tôi làm thế nào để hết giận?" Trần Sở Hà hỏi.
Tô Nhan: "....Thôi được rồi, tôi lười giận."
Tô Nhan: "Hơn nữa, anh đã nói thế rồi, đã làm như thế rồi, tôi còn giận kiểu gì?"
Đúng vậy, nếu bị người khác điều tra ra những chuyện này, ai cũng sẽ tức giận, cảm thấy quyền riêng tư của mình đã bị xâm phạm.
Nhưng nghĩ lại, ở giới của họ, loại chuyện này chẳng phải là rất thường gặp sao?
Đừng nói bạn trai bạn gái, ngay cả hôm nay vừa quen một người bạn mới, một đối tác mới, hai bên sau khi trở về cũng đều sẽ tra xét đối phương một lượt.
Cô cũng không phải là chưa từng điều tra Trần Sở Hà, tò mò không biết mấy năm nay hắn đã xảy ra chuyện gì.
Chỉ là không điều tra ra mà thôi.
Hơn nữa, tên ngốc này sở dĩ điều tra những chuyện này, đoán chừng cũng chỉ giống như cô là vì lòng hiếu kỳ quấy phá.
Cô là song tiêu, nhưng chưa đến mức biến thái như vậy.
A, cô có thể tra người khác, người khác lại không thể tra cô?
Dù hơi bực bội, nhưng Tô Nhan không thực sự nổi giận.
Cô không có gì mờ ám, sợ hắn tra sao?
Cô còn ước gì Trần Sở Hà đi thăm dò cô đấy!
Càng kỹ càng tốt.
Chuyện này cũng đâu phải tự dưng mà có, cũng không phải cô đang tỏ vẻ mình là người rộng lượng.
Mà là khi biết Trần Sở Hà đã tra xét cô, ngoài việc theo bản năng tức giận một chút, trong lòng cô lại có một chút mừng thầm.
Nguyên nhân rất đơn giản.
Bởi vì người chờ đợi, điều họ mong muốn nhất, vui vẻ nhất, đó chính là người mà họ chờ đợi biết được họ đã chờ đợi bao lâu.
Hơn nữa, tên ngốc này biết cô muốn động thủ với Triệu gia, Liễu gia liền lập tức ra tay giúp đỡ, ý định vốn là tốt, vậy làm sao cô có thể giận được?
Chuyện này cũng cho thấy một điều, thân phận của tên ngốc nhà cô dường như còn thần bí hơn so với cô tưởng, cấp bậc chắc chắn cao hơn cô.
Nếu không tại sao cô không thể tra được hắn, còn hắn thì lại có thể tra được cô?
Đối với thân phận của tên ngốc nhà cô, Tô Nhan có thể nói là ngày càng tò mò hơn.
Ừm, dù sao cũng không tra được, tối đến hỏi hắn là được.
Tô Nhan: "Mà này, anh định xử lý Triệu gia và Liễu gia như thế nào?"
Trần Sở Hà: "Cô muốn xử lý như thế nào cũng được, tôi đây chỉ làm theo ý cô thôi."
Đôi mắt đẹp của Tô Nhan lóe lên một tia lạnh lẽo và sát ý thuần khiết: "Để cho tôi!"
Trần Sở Hà gửi biểu tượng "OK".
—— —— Nhìn ba chữ mang theo sát khí của Tô Nhan, Trần Sở Hà tặc lưỡi một tiếng, xem ra đại chủ nợ...
Hả?
Trần Sở Hà dường như cảm thấy có gì đó, khóe mắt lơ đãng liếc về ngọn núi phía bên trái mình, có chút buồn cười.
Xem ra hôm nay tới tìm mình cũng không ít người a!
Trần Sở Hà không chút do dự, trực tiếp đứng dậy đi về phía đó.
Nhìn thấy hắn đứng dậy đi tới, Trần Long không nhịn được hỏi một câu: "A Sở, cậu đi đâu vậy?"
"Đi WC."
Lâm Thi Vận lập tức hỏi: "Cậu chẳng vừa đi rồi sao?"
"Tôi yếu, đi tiểu nhiều, không được à?"
Giọng nói lười biếng của Trần Sở Hà từ đằng xa vọng lại.
Trần Long và mấy người hoặc cúi đầu, hoặc quay đầu đi, vai đều không thể khống chế run rẩy.
Khóe miệng Lâm Thi Vận co giật, gần như không kiểm soát, miệng nhỏ nhắn há ra nửa ngày, lại không thể thốt nên lời.
Cuối cùng chỉ có thể lặng lẽ giơ ngón tay cái với bóng lưng tiêu sái của người đã đi xa, bất đắc dĩ mà nói một câu: "Cậu thật là..."
Trần Sở Hà dần dần rời khỏi chỗ đông người, tìm đến một nơi yên tĩnh.
Nhìn cảnh sắc hữu tình của núi rừng, nghe tiếng chim hót líu lo trong núi, Trần Sở Hà lười biếng duỗi một cái lưng mỏi, vặn vẹo cổ, phát ra tiếng khớp xương ma sát lốp bốp.
Trần Sở Hà vừa vận động cơ thể đã có chút cứng ngắc, vừa thoải mái lười biếng nói: "Ra đi, chẳng phải ngươi đến tìm ta sao? Cứ trốn trốn tránh tránh làm gì?"
Trần Sở Hà vừa dứt lời, một bóng người đã từ trên cây rơi xuống trước mặt hắn.
Nhìn thấy người đột nhiên xuất hiện trước mắt, Trần Sở Hà lại có chút bất ngờ: "Là ngươi sao?"
Không sai, người này không ai khác chính là người tài xế mà không lâu trước đây hắn đã gặp ở cổng nông trường của Tô Nhan.
Nhìn thấy lại là hắn, khóe miệng Trần Sở Hà khẽ nhếch lên một nụ cười, nói: "Sao, ngươi cũng muốn đến ám sát ta à?"
"A? Thật sao?"
"Cảm ơn Tô tổng!"
"Tô tổng, chị tốt nhất!"
"Nào, hun cái nào!"
Thẩm Yên Thanh ôm chặt lấy Tô Nhan, đôi mắt vốn ảm đạm trong nháy mắt sáng lên, đôi môi đỏ tươi đã muốn chạm vào khuôn mặt xinh đẹp như gương của Tô Nhan.
Tô Nhan giơ tay ấn lên mặt cô nàng, dùng tay xoay mặt nàng đi chỗ khác, liếc nhìn nàng một cái, nói: "Đừng có giở trò này! Ghê tởm!"
Thẩm Yên Thanh mặt ủy khuất, chu mỏ, có chút ghen tị nói: "Hừ! Có bạn trai liền ghét bỏ bạn thân đúng không?"
"Không đến mức ghét bỏ, ta chỉ đơn thuần sợ hắn ghen thôi." Tô Nhan chế nhạo nói.
Thẩm Yên Thanh câm nín: "..."
Tô Nhan suy nghĩ một chút, nói: "Lần này tổng thanh tra hẳn không phải nhằm vào anh trai của cậu, chắc anh ấy không có vấn đề lớn đâu."
"Chỉ mong là vậy." Thẩm Yên Thanh lặng lẽ thở dài.
"Được rồi, tôi bận đây, cậu về đi, có tin tức tôi sẽ báo cho cậu biết."
Thẩm Yên Thanh nghĩ nghĩ, nói: "Thôi, hôm nay buổi chiều tôi vẫn đợi ở đây, chưa có tin tức thì về nhà tôi cũng không ngủ được."
Tô Nhan không có ý kiến, chỉ hỏi: "Vậy hôm nay cậu không cần lên lớp sao?"
"Ôi, hôm nay tôi không có tiết, ngày mai mới lên lớp."
Thẩm Yên Thanh ngồi xuống ghế salon mềm mại trong văn phòng của Tô Nhan, thuận thế ngả lưng, lấy điện thoại ra chơi game.
Tô Nhan khẽ gật đầu, ngồi vào vị trí làm việc lớn của mình, bắt đầu giải quyết công việc.
Vừa bận rộn một lát, Tô Nhan dường như nghĩ ra gì đó, lấy điện thoại ra, do dự một chút, đem chuyện của Thẩm Yên Thanh nói cho Trần Sở Hà.
Chỉ một lát sau, Trần Sở Hà trả lời: "Ý của cô là, cô muốn tôi bảo đảm cho anh trai của bạn thân cô sao?"
Tô Nhan: "Ừm, được không?"
Trần Sở Hà gửi một biểu tượng "OK", sau đó trả lời: "Hành động lần này vốn không nhắm vào anh trai cô ta, nếu bản thân hắn không tìm đường chết, an phận một chút, chắc không bị liên lụy."
Tô Nhan tuy trong lòng đã đoán được phần nào, nhưng vẫn không khỏi có chút tò mò hỏi: "Vậy là nhắm vào ai?"
Đối mặt với câu hỏi có thể nói là cơ mật, Trần Sở Hà vẫn trả lời thật lòng, nói: "Một mặt là muốn quét sạch đám sâu mọt bên trong, mặt khác, đương nhiên là nhằm vào Triệu gia và Liễu gia, chẳng phải cô muốn động đến hai nhà đó sao?"
Nhìn thấy tin nhắn Trần Sở Hà trả lời, biểu hiện trên gương mặt xinh đẹp của Tô Nhan có chút ngưng trọng, do dự một lát, sau đó hỏi: "Sao anh biết?"
Trần Sở Hà: "Bởi vì ngày hôm qua, tôi đã điều tra kỹ cả 'quần lót' của cô rồi!"
"Bao gồm cả việc cô muốn đối phó Triệu gia và chuyện của Liễu gia."
"Tuy những chuyện này không thể trực tiếp điều tra được, nhưng vẫn có thể thông qua một vài sự việc để suy đoán ra."
"Không phải là quá dễ dàng, nhưng cũng không khó lắm."
Nói xong, Trần Sở Hà còn gửi kèm một biểu tượng mặt cười hề hề.
"..." Tô Nhan câm nín.
Nửa ngày sau, Tô Nhan mới nghiến răng, hỏi một câu: "Anh còn biết cái gì?"
"Những chuyện nên biết và không nên biết, tôi đều biết gần hết rồi." Trần Sở Hà rất thành thật nói.
"Còn những chuyện khác tôi chưa đi điều tra kỹ, nhưng cũng có thể dựa vào một số việc hoặc vết tích mà suy đoán ra được bảy tám phần, thậm chí tám chín phần mười."
Tô Nhan rất ít khi bị mất bình tĩnh, hỏi một câu: "Vậy hôm nay tôi mặc cái 'quần lót' màu gì?"
"Màu trắng, có viền ren, trên mông có in hình Pikachu."
Tô Nhan: "Mẹ nó! Tôi biết ngay tên nhóc anh sáng nay không hề thành thật mà!"
Tô Nhan: "Anh đúng là đã lén nhìn tôi!"
Tô Nhan: "Anh chờ đấy! Tan làm tôi sẽ bóp chết anh!"
Phía sau còn kèm theo một loạt biểu tượng Tô Nhan cầm gậy muốn đánh người, kèm theo dòng chữ "Bà đây nổi giận rồi, chết chắc!"
Trần Sở Hà: "Không có mà! Tôi oan quá! Quần áo của cô để ở chỗ tôi mấy bộ, tôi tìm quần áo nên vô tình thấy một chút, rồi biết thiếu bộ nào, tôi thật sự không lén nhìn cô mà!"
Nói xong, Trần Sở Hà kèm thêm một biểu tượng vẻ mặt đáng thương.
"Vậy chuyện điều tra quần lót của tôi, tôi có thể giận không?"
"Có thể, cô muốn tôi làm thế nào để hết giận?" Trần Sở Hà hỏi.
Tô Nhan: "....Thôi được rồi, tôi lười giận."
Tô Nhan: "Hơn nữa, anh đã nói thế rồi, đã làm như thế rồi, tôi còn giận kiểu gì?"
Đúng vậy, nếu bị người khác điều tra ra những chuyện này, ai cũng sẽ tức giận, cảm thấy quyền riêng tư của mình đã bị xâm phạm.
Nhưng nghĩ lại, ở giới của họ, loại chuyện này chẳng phải là rất thường gặp sao?
Đừng nói bạn trai bạn gái, ngay cả hôm nay vừa quen một người bạn mới, một đối tác mới, hai bên sau khi trở về cũng đều sẽ tra xét đối phương một lượt.
Cô cũng không phải là chưa từng điều tra Trần Sở Hà, tò mò không biết mấy năm nay hắn đã xảy ra chuyện gì.
Chỉ là không điều tra ra mà thôi.
Hơn nữa, tên ngốc này sở dĩ điều tra những chuyện này, đoán chừng cũng chỉ giống như cô là vì lòng hiếu kỳ quấy phá.
Cô là song tiêu, nhưng chưa đến mức biến thái như vậy.
A, cô có thể tra người khác, người khác lại không thể tra cô?
Dù hơi bực bội, nhưng Tô Nhan không thực sự nổi giận.
Cô không có gì mờ ám, sợ hắn tra sao?
Cô còn ước gì Trần Sở Hà đi thăm dò cô đấy!
Càng kỹ càng tốt.
Chuyện này cũng đâu phải tự dưng mà có, cũng không phải cô đang tỏ vẻ mình là người rộng lượng.
Mà là khi biết Trần Sở Hà đã tra xét cô, ngoài việc theo bản năng tức giận một chút, trong lòng cô lại có một chút mừng thầm.
Nguyên nhân rất đơn giản.
Bởi vì người chờ đợi, điều họ mong muốn nhất, vui vẻ nhất, đó chính là người mà họ chờ đợi biết được họ đã chờ đợi bao lâu.
Hơn nữa, tên ngốc này biết cô muốn động thủ với Triệu gia, Liễu gia liền lập tức ra tay giúp đỡ, ý định vốn là tốt, vậy làm sao cô có thể giận được?
Chuyện này cũng cho thấy một điều, thân phận của tên ngốc nhà cô dường như còn thần bí hơn so với cô tưởng, cấp bậc chắc chắn cao hơn cô.
Nếu không tại sao cô không thể tra được hắn, còn hắn thì lại có thể tra được cô?
Đối với thân phận của tên ngốc nhà cô, Tô Nhan có thể nói là ngày càng tò mò hơn.
Ừm, dù sao cũng không tra được, tối đến hỏi hắn là được.
Tô Nhan: "Mà này, anh định xử lý Triệu gia và Liễu gia như thế nào?"
Trần Sở Hà: "Cô muốn xử lý như thế nào cũng được, tôi đây chỉ làm theo ý cô thôi."
Đôi mắt đẹp của Tô Nhan lóe lên một tia lạnh lẽo và sát ý thuần khiết: "Để cho tôi!"
Trần Sở Hà gửi biểu tượng "OK".
—— —— Nhìn ba chữ mang theo sát khí của Tô Nhan, Trần Sở Hà tặc lưỡi một tiếng, xem ra đại chủ nợ...
Hả?
Trần Sở Hà dường như cảm thấy có gì đó, khóe mắt lơ đãng liếc về ngọn núi phía bên trái mình, có chút buồn cười.
Xem ra hôm nay tới tìm mình cũng không ít người a!
Trần Sở Hà không chút do dự, trực tiếp đứng dậy đi về phía đó.
Nhìn thấy hắn đứng dậy đi tới, Trần Long không nhịn được hỏi một câu: "A Sở, cậu đi đâu vậy?"
"Đi WC."
Lâm Thi Vận lập tức hỏi: "Cậu chẳng vừa đi rồi sao?"
"Tôi yếu, đi tiểu nhiều, không được à?"
Giọng nói lười biếng của Trần Sở Hà từ đằng xa vọng lại.
Trần Long và mấy người hoặc cúi đầu, hoặc quay đầu đi, vai đều không thể khống chế run rẩy.
Khóe miệng Lâm Thi Vận co giật, gần như không kiểm soát, miệng nhỏ nhắn há ra nửa ngày, lại không thể thốt nên lời.
Cuối cùng chỉ có thể lặng lẽ giơ ngón tay cái với bóng lưng tiêu sái của người đã đi xa, bất đắc dĩ mà nói một câu: "Cậu thật là..."
Trần Sở Hà dần dần rời khỏi chỗ đông người, tìm đến một nơi yên tĩnh.
Nhìn cảnh sắc hữu tình của núi rừng, nghe tiếng chim hót líu lo trong núi, Trần Sở Hà lười biếng duỗi một cái lưng mỏi, vặn vẹo cổ, phát ra tiếng khớp xương ma sát lốp bốp.
Trần Sở Hà vừa vận động cơ thể đã có chút cứng ngắc, vừa thoải mái lười biếng nói: "Ra đi, chẳng phải ngươi đến tìm ta sao? Cứ trốn trốn tránh tránh làm gì?"
Trần Sở Hà vừa dứt lời, một bóng người đã từ trên cây rơi xuống trước mặt hắn.
Nhìn thấy người đột nhiên xuất hiện trước mắt, Trần Sở Hà lại có chút bất ngờ: "Là ngươi sao?"
Không sai, người này không ai khác chính là người tài xế mà không lâu trước đây hắn đã gặp ở cổng nông trường của Tô Nhan.
Nhìn thấy lại là hắn, khóe miệng Trần Sở Hà khẽ nhếch lên một nụ cười, nói: "Sao, ngươi cũng muốn đến ám sát ta à?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận