Cái Gì? Đối Tượng Hẹn Hò Lại Là Chủ Nợ Lớn Của Ta?

Chương 73: Có hay không lập tức muốn đem ta xem như tiểu tổ tông cúng bái xúc động?

Chương 73: Có phải ngươi lập tức muốn xem ta như ông trời con mà cúng bái không?
Vừa vào phòng, Tô Nhan có chút kinh ngạc khi thấy Trần Sở Hà mới nãy còn ngủ, giờ đã ngồi dậy, tựa vào tường, một tay dụi mắt, tay kia thì nhìn điện thoại. Anh chàng ngáp liên tục, nghe Tô Nhan hiếm khi ngủ sớm, có chút bối rối.
"Bị tin nhắn làm tỉnh."
Trần Sở Hà dụi mắt, ngáp một tiếng, lắc đầu rồi tiếp tục xem.
"Xem tin gì vậy?"
Tô Nhan bước đến, đặt ly rượu vang lên tủ đầu giường, ngồi xuống bên cạnh, ngó đầu qua.
Trần Sở Hà không né tránh, cũng không nói không cho Tô Nhan xem, ngược lại giơ tay kéo cô lại, đưa điện thoại cho cô xem, cười nói: "Đang xem chuyện nhục nhã của nhà họ Triệu và họ Liễu."
Tô Nhan chỉ liếc qua, sắc mặt lập tức trở nên nghiêm trọng, sau đó giật mình hỏi: "Mấy thứ này... Anh lấy đâu ra?"
"Anh nhờ người điều tra đó."
Trần Sở Hà mỉm cười, dùng ngón tay chọc vào khuôn mặt tuyệt mỹ của Tô Nhan, nói: "Em muốn không? Nếu em muốn anh sẽ cho người mang hết những chuyện nhục nhã của nhà họ Triệu, họ Liễu cho em."
Nhìn những chuyện nhục nhã kia đủ để nhà họ Triệu và họ Liễu ch·ết hàng trăm lần, Tô Nhan ngẩn người.
Nói không muốn là giả, dù sao hận thù của Tô Nhan với hai nhà này là không đội trời chung. Nếu không phải vì muốn tiêu diệt triệt để hai nhà này, khiến chúng hoàn toàn biến mất khỏi thế giới, Tô Nhan đã không nhẫn nhịn lâu như vậy, bày mưu tính kế lâu như thế, mấy năm trước cô đã sớm một gậy đập ch·ết những tên khốn kiếp này rồi!
Nhưng cô không thể làm như vậy. Làm như vậy sẽ liên lụy đến Tô gia và Nhan gia. Dù sao cũng giống như Triệu Hùng kiêng kị cô, và mối quan hệ của Tô gia và Nhan gia sau lưng cô, cô cũng có chút kiêng kị Triệu gia và Liễu gia.
Bởi vì một khi ra tay với hai nhà này, muốn làm, cũng chỉ có thể tr·ảm cỏ tận gốc! Bằng không, nếu không làm sạch sẽ, g·iết không hết, vẫn còn mầm mống thì với cái mối quan hệ rắc rối của hai nhà này, rất dễ dàng tro tàn lại cháy.
Đến lúc đó, Tô gia và Nhan gia sẽ đối mặt với sự phản công điên cuồng của Triệu gia và Liễu gia!
Sau một hồi lâu, Tô Nhan ngẩng đầu nhìn Trần Sở Hà, có chút không dám tin hỏi: "Đây, đây là anh cố ý vì em mà..."
Trần Sở Hà gật nhẹ đầu, cười tủm tỉm nói: "Đúng vậy, anh biết, em muốn tự tay báo thù cho hai người anh trai kia của em, muốn tự tay tr·ảm cỏ tận gốc nhà họ Triệu và Liễu, chấm dứt hậu hoạn."
"Cho nên mới nhờ người đi điều tra nhà họ Triệu và họ Liễu."
"Có những thứ này, thêm vào những kế hoạch của em, muốn tiêu diệt triệt để nhà họ Triệu và Liễu, khiến chúng hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này cũng không cần mất quá nhiều thời gian."
Nói đến đây, Trần Sở Hà dừng một chút rồi tiếp tục: "Suy cho cùng, nhà họ Triệu và Liễu phiền toái nhất, thực ra là hai ông già lẩm cẩm của nhà bọn họ, cùng với những mối quan hệ rắc rối phía sau."
"Hai ông già lẩm cẩm đó có quyền cao chức trọng, sau lưng lại có người ở Đế đô và Ma Đô, muốn động vào bọn họ cũng không hề đơn giản."
"Từ trước đến giờ anh không hề nghi ngờ việc em có khả năng n·h·ổ tận gốc hai nhà này, nhưng sẽ mất quá nhiều thời gian, và cũng quá phiền phức."
"Anh không muốn em cứ mãi bận tâm đến chuyện này và phải thao thức thêm vài năm."
"Cho nên anh nhờ người điều tra nhà họ Triệu và Liễu, như vậy có thêm những chuyện nhục nhã này của nhà họ Triệu và Liễu, em muốn lật đổ bọn họ sẽ nhẹ nhàng hơn rất nhiều."
"Đối phó với quyền lực tốt nhất, nhanh nhất và sạch sẽ nhất, chính là dùng quyền lực cao hơn để phá hủy bọn chúng!"
Tô Nhan im lặng một lúc, đột nhiên mở miệng hỏi: "Tên ngốc, nói thật cho em biết, rốt cuộc anh là ai?"
Phải biết rằng, có khả năng điều tra cặn kẽ nhà họ Triệu và họ Liễu, theo như những gì cô biết thì tuyệt đối không quá năm mươi người! Trong số đó, phần lớn vẫn là những nhân vật đỉnh cao! Chẳng lẽ cái tên ngốc này...
"Em thực sự muốn biết?" Trần Sở Hà ôn nhu cười, hỏi.
Tô Nhan khẽ gật đầu.
"Được thôi, vậy em muốn biết về cái nào?" Trần Sở Hà hỏi.
Nghe câu này, Tô Nhan vừa mới còn đang suy đoán thân phận của Trần Sở Hà trong đầu, lập tức khựng lại, ngẩng đầu nhìn anh, mặt không thể tin được: "Ý gì? Chẳng lẽ anh có mấy thân phận?"
Trần Sở Hà đưa tay gãi mặt, cười trêu: "Còn nhiều lắm..."
"Ví dụ như bạn trai em nè, cha của con chúng ta nè, anh họ em nè, em họ em nè..."
"Trần ngốc!"
Tô Nhan ngồi thẳng dậy từ trong ng·ự·c anh, tay nắm lấy mặt anh, hung hăng kéo một cái, nhéo, có chút xấu hổ.
Trần Sở Hà cười hắc hắc: "Thôi thôi, không trêu em nữa."
"Thật ra hiện tại anh có một thân phận là phó viện trưởng viện khoa học quốc gia."
"Ừm... Thân phận này chắc là anh có thể nói ra, em nghe đi, không có vấn đề gì đâu."
Nghe Trần Sở Hà tự bộc lộ thân phận này, Tô Nhan ngẩn người, nhìn anh, mắt trợn to, hồi lâu sau cô mới theo bản năng nói ra: "Không đúng, em nhớ phó viện trưởng viện khoa học quốc gia, không phải một ông Trần nào đó hói đầu à..."
Trong nháy mắt, Tô Nhan phản ứng lại, túm lấy mặt Trần Sở Hà, hàm răng như muốn nghiến nát: "Đừng nói cho em! Anh lại là cái ông hói đầu kia ngụy trang thành?!"
"Cái gì vậy trời!"
Trần Sở Hà dở khóc dở cười nói: "Sao lại nói anh là ông già ngụy trang? Cái ông Trần nào đó chính là anh đó!"
"Chẳng qua, tin tức và tài liệu công bố bên ngoài là một ông già hói đầu, đó chỉ là để ngụy trang và ẩn giấu thân phận thật sự của anh thôi."
"Nếu để người khác biết một người chưa đến ba mươi tuổi đã làm phó viện trưởng viện khoa học quốc gia, anh còn chạy nhảy ngoài đường, em nghĩ xem vì thân phận này anh sẽ gặp bao nhiêu rắc rối? Chắc anh ch·ết không dưới vài lần!"
Tô Nhan buông tay ra, nhìn Trần Sở Hà, vẫn có chút không thể tin: "Anh thực sự là phó viện trưởng viện khoa học quốc gia?"
"Nếu em không tin, ngày mai anh sẽ bảo viện trưởng của viện khoa học quốc gia mang cái con dấu nhỏ của anh tới cho em xem?" Trần Sở Hà cười hề hề nói.
"Vậy thôi đi."
"Em chắc chắn là tin anh rồi, chỉ là có chút kinh ngạc thôi."
Tô Nhan ngồi trên giường, đôi mắt đẹp trong veo như nước nhìn Trần Sở Hà, có chút xúc động nói: "Không ngờ, sáu năm không gặp, tên ngốc anh lại thành phó viện trưởng viện khoa học quốc gia, thật giỏi quá!"
"Như vậy có thể giải thích vì sao hôm qua khi anh đưa cho em năm mươi tỷ thì nhẹ nhàng như vậy."
"Vì sao em điều tra mãi mà không ra được thông tin chính xác của anh, toàn là những thứ lung tung gì đâu."
"Cái gì mà đi phương bắc nuôi heo ba năm, rồi lại bị người ta bắt đi làm lao động chui..."
Nghe Tô Nhan lảm nhảm, Trần Sở Hà có chút dở khóc dở cười nói: "Đó là do bọn họ tự bịa thôi, chứ nếu không, dễ dàng bị người khác đoán ra là anh đã đi làm gì trong sáu năm qua đó."
Cũng đúng thôi.
Biến mất sáu năm, đi điều tra không ra thì một là dát rồi, hai là đã vào đơn vị mật.
"Vậy thì em hiểu rồi." Tô Nhan nói: "Thảo nào tối qua cái tên Ngụy Thành kia bị anh mang đi, hôm nay hệ thống công an Nghiễm Phủ đã làm một cuộc thanh lọc lớn."
"Còn cả vì sao anh dễ dàng có được những chuyện xấu của nhà họ Triệu và họ Liễu, điều tra ra những chuyện nhục nhã của bọn họ."
"Thì ra là thế, hợp lý hơn nhiều rồi."
Trần Sở Hà nhìn cô, mỉm cười nói: "Sáu năm này không chỉ mình em có kỳ ngộ đâu, đại chủ nợ ạ."
Nói rồi, Trần Sở Hà chuyển chủ đề, cười tủm tỉm, cúi đầu xuống, mặt t·i·ệ·n hề hề nói: "Sao nào, biết bạn trai mình là phó viện trưởng viện khoa học quốc gia, đại chủ nợ có cảm thấy vinh dự không?"
"Có phải muốn lập tức đem ta xem như ông trời con mà cúng bái không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận