Cái Gì? Đối Tượng Hẹn Hò Lại Là Chủ Nợ Lớn Của Ta?
Chương 115: HP thấy đáy
Chương 115: HP chạm đáy
Nghe được lời đó, Trần Sở Hà còn tưởng rằng là chuyện lần trước, trực tiếp rên rỉ lên: "Không phải! Đã nói rồi, cái kia không phải ta nhìn! Là của ngươi kia..."
"Cái này ta biết."
Tô Nhan cúi người xuống, kéo sát mình và Trần Sở Hà lại gần như không còn khoảng cách, thân thể kề sát nhau, ép bộ ngực căng tròn của Tô Nhan nhô ra một đường cong kinh người.
Hít hà mùi hương Phần Lan từ chủ nợ lớn phả ra, cảm nhận sự đụng chạm không chút khe hở, thẳng vào tim gan, một xúc giác hoàn mỹ làm người ta tâm thần hoảng hốt.
Nhìn gương mặt ửng hồng, lại mang vẻ quyến rũ hoàn mỹ của nàng, chỉ một ánh mắt cũng đủ khiến người ta chìm đắm vào tình ý miên man.
Trần Sở Hà chỉ cảm thấy mũi mình nóng lên, thân thể chợt cứng đờ.
Mà chỗ chết người nhất là, không chỉ mũi nóng mà thôi, cả thân thể cũng cứng ngắc.
Vì không có bất kỳ khoảng cách nào, nên Tô Nhan dễ dàng cảm nhận được những thay đổi trên cơ thể hắn.
Thấy mặt hắn ửng đỏ như uống rượu, nàng cười quyến rũ, thở ra làn hơi nóng mang theo mùi Phần Lan, ánh mắt càng thêm lả lơi và nóng bỏng.
Nàng đâu còn chút nào vẻ lạnh lùng ngạo nghễ như khi đối mặt với người khác?
Tô Nhan nâng cằm Trần Sở Hà lên, nhẹ nhàng mổ vào môi hắn, giọng nói câu hồn đoạt phách: "Tên ngốc, ngươi biết sau sáu năm chúng ta xa cách, từ lần gặp lại ngươi ở quán cà phê không lâu trước đây, ta chỉ muốn hai chuyện."
"Ngươi có biết là hai chuyện gì không?"
"Ừm... Đoán không ra..." Trần Sở Hà có chút thận trọng đáp.
Cái đồ chơi này, đoán được cũng không thể nói là đoán được nha!
Coi như biết kết quả, thì tối thiểu cũng phải phản kháng qua một chút chứ!
Nếu không, sẽ lộ ra vẻ như hắn rất muốn ấy chứ!
Tô Nhan nhướng đôi lông mày lá liễu đẹp đẽ: "Là ăn no và tìm cách 'ăn' sạch ngươi."
"Hiện tại, ta đã ăn no rồi nha ~"
Nói xong, không cho tên ngốc này kịp phản ứng, Tô Nhan lại lần nữa hôn lên môi hắn.
Vừa bá đạo vừa ngang ngược.
Tô Nhan vung tay lên, cả tầng lầu này liền bị nàng cách ly khỏi mọi âm thanh, rèm cửa được kéo lại.
Và nếu không có sự cho phép của nàng, sẽ không ai lên được tầng này.
Sau khi rèm cửa phòng khách được kéo kín, chẳng bao lâu, đột nhiên vang lên hai âm thanh.
Một tiếng hít sâu.
Một tiếng rên khe khẽ từ cổ họng.
Nhưng lại vô cùng thỏa mãn.
Tựa như hoàn thành một chuyện đã muốn làm từ rất lâu.
Mà lại hoàn mỹ đến không thể hoàn mỹ hơn.
Ngay sau đó, trong phòng khách, những âm thanh còn đặc sắc hơn tiếng côn trùng kêu râm ran vang lên.
...
Trong đêm khuya tĩnh mịch, một đóa hoa hồng đỏ đẹp nhất, trưởng thành gần ba mươi năm, cuối cùng cũng nở rộ từ nụ hoa e ấp, cánh hoa bung ra, khoe nhụy, thỏa thích thể hiện vẻ đẹp của mình.
Mà vẻ đẹp ấy, chỉ thuộc về một người.
...
Đêm nay, lượng máu vốn không nhiều của Trần Sở Hà suýt chút nữa lại về không.
Mỏng đến mức gần như không thấy.
Hắn rốt cục cũng hiểu, thế nào là phụ nữ ba mươi tuổi như sói như hổ.
Mặc dù chủ nợ lớn và hắn đều là lần đầu.
Nhưng hai người lại hoàn toàn điên cuồng.
Tựa như hai đống củi khô dựa vào nhau.
Chỉ cần một tia lửa, liền sẽ bùng nổ dữ dội.
Ngọn lửa này, từ đêm khuya đốt đến hừng đông, vẫn không có ý định dập tắt.
...
Sáng hôm sau, những người hầu vốn chăm sóc Tô Nhan trong sinh hoạt và ăn uống hàng ngày đều nhận được tin tức.
Đó là tất cả đều được nghỉ một tuần, đồng thời được trả trước ba tháng lương.
Cho nên còn chưa tới tám giờ sáng, căn biệt thự sang trọng này chỉ còn lại hai người.
Đinh linh linh!
Bốn giờ chiều, mệt mỏi đến kiệt sức, không còn chút sức lực, Tô Nhan vừa mới ngủ thiếp đi thì điện thoại đột nhiên vang lên.
Sau hồi lâu điện thoại reo, trong căn phòng lộn xộn, trên sàn nhà, một cánh tay thon dài trắng như tuyết mới đưa ra ngoài.
Trên tấm trải đầy quần áo, tất chân bị xé rách, thậm chí cả áo vest trên giường, mò mẫm một hồi lâu mới tìm được chiếc điện thoại đang reo không ngừng.
Giường đã bừa bộn thế, huống chi là sàn nhà.
Ngoài quần áo vứt lung tung, cả giày dép cũng thành một đống lớn, ném bừa bãi khắp nơi.
Nào là giày cao gót da đen đế đỏ, giày ống cao quá gối, xăng đan một quai,...
Các kiểu dáng, mẫu mã khác nhau đều có đủ.
Chỉ có một góc bên cạnh giường là xem như sạch sẽ.
Tô Nhan nằm ở đó, nàng đã lười bò lại lên giường.
Hoặc nói, nàng đã không còn sức lực để bò lên giường nghỉ ngơi.
Lúc này trên người nàng cũng chỉ đắp hờ một tấm chăn trắng.
Chăn đắp cao cao, không phải là chỉ che một người như vậy.
Rất hiển nhiên, giờ phút này, nằm trên sàn nhà, Tô Nhan lười đến nỗi một ngón tay cũng chẳng muốn nhúc nhích, trong ngực nàng còn có một người.
Rời nhà lâu như vậy, đã mệt lả, chưa kịp nghỉ ngơi, Tô Nhan có chút không tình nguyện hé một chút đôi mắt đẹp, liếc nhìn thông tin trên điện thoại, sau đó nhận máy, yếu ớt gần như mệt lả nói:
"Alo, Yên Thanh, có chuyện gì vậy? Tìm ta có việc gì..."
"Tê!"
Tô Nhan đột nhiên cảm thấy có gì đó, không khỏi hít một hơi lạnh.
Nàng tay mắt lanh lẹ, một tay bịt ống nghe điện thoại, trong tay ánh lên chút kim quang, cách âm hoàn toàn, mới không để đầu dây bên kia nghe được âm thanh gì.
Kẻ vẫn còn trốn trong chăn khẽ nhúc nhích, tên ngốc không hề ngoan ngoãn trong ngực nàng, Tô Nhan bất đắc dĩ nhẹ nhàng nhắc nhở: "Nhẹ một chút, ta đang nghe điện thoại."
"Ừm..."
Trong chăn truyền ra tiếng hừ nhẹ.
Tô Nhan lúc này mới thả tay cách âm, một tay ôm đầu hắn, tiếp tục nghe điện thoại, hai chân vòng qua hông hắn, không để hắn làm loạn nữa.
Dù sao, máu của Trần Sở Hà đã xuống đáy rồi, HP của nàng cũng chưa chắc còn được bao nhiêu.
Hai người này sau một đêm và hơn nửa ngày, suýt chút nữa đã liều mạng đến mức đồng quy vu tận.
Trong chuyện này, Tô Nhan đương nhiên sẽ không dùng dị năng của mình để gian lận thắng tên ngốc, hoàn toàn dựa vào thể chất cơ bản và nội tình của nàng.
Nàng vốn tưởng tên ngốc này đã tàn phế, HP chạm đáy, thắng hắn không phải là chuyện dễ dàng sao?
Nhưng ai ngờ, tên ngốc này HP thì cạn, chứ thân thể thì không có tàn nha!
Chỉ về tố chất thân thể, hắn chẳng kém cạnh nàng chút nào!
Điều này khiến hai người liên tục đổi vai công thủ, không ai giữ thế công, không ai phòng thủ cả.
Hai người như hai con lừa ngang bướng, đánh nhau đến giờ, vẫn không chịu giơ cờ trắng đầu hàng!
Nghe được giọng của khuê mật, yếu ớt đến mức không ra hình người, Thẩm Yên Thanh hơi kinh ngạc: "Không phải, Tô tổng à, đừng nói cho ta biết, đến giờ này rồi mà ngươi còn chưa tỉnh ngủ nha?"
"Đừng nói nữa..."
"Ta đã gần ba mươi tiếng không ngủ rồi, vừa rồi mới ngủ được một chút..."
Thẩm Yên Thanh có chút không hiểu hỏi: "Không phải! Hơn ba mươi tiếng mà ngươi không nghỉ ngơi, ngươi đi đâu vậy?"
"... Ta không phải đi công tác sao?"
Tô Nhan nhắm mắt lại, một tay nhẹ nhàng sờ đầu Trần Sở Hà, thỉnh thoảng vỗ nhè nhẹ, rồi chuyển chủ đề: "Đúng rồi, ngươi gọi cho ta làm gì? Có chuyện gì sao?"
"À, phải rồi, giờ ngươi xong việc chưa, về nhà chưa?" Thẩm Yên Thanh hỏi.
"Ừm, về rồi, sao vậy?"
Tô Nhan cũng là người từng trải, nàng nói là mình về nhà, nhưng không nói mình về khi nào.
Cho nên, khi nàng nói cũng là lẽ thẳng khí hùng, không có sơ hở nào.
"Vậy, ta giờ qua nhà ngươi tìm ngươi nha, ta tìm ngươi có chút việc."
"Cái gì? !"
Nghe được Thẩm Yên Thanh nói muốn đến nhà tìm mình, Tô Nhan bối rối trong nháy mắt tiêu tan gần hết.
Ngay cả tay đang ôm đầu Trần Sở Hà cũng theo bản năng mà ấn mạnh xuống một cái.
"Chủ nợ! Chủ nợ!"
"Chết! Chết! Chết mất!"
"Nhả ra một chút! Nhả ra một chút!"
"A a a!"
Nghe được lời đó, Trần Sở Hà còn tưởng rằng là chuyện lần trước, trực tiếp rên rỉ lên: "Không phải! Đã nói rồi, cái kia không phải ta nhìn! Là của ngươi kia..."
"Cái này ta biết."
Tô Nhan cúi người xuống, kéo sát mình và Trần Sở Hà lại gần như không còn khoảng cách, thân thể kề sát nhau, ép bộ ngực căng tròn của Tô Nhan nhô ra một đường cong kinh người.
Hít hà mùi hương Phần Lan từ chủ nợ lớn phả ra, cảm nhận sự đụng chạm không chút khe hở, thẳng vào tim gan, một xúc giác hoàn mỹ làm người ta tâm thần hoảng hốt.
Nhìn gương mặt ửng hồng, lại mang vẻ quyến rũ hoàn mỹ của nàng, chỉ một ánh mắt cũng đủ khiến người ta chìm đắm vào tình ý miên man.
Trần Sở Hà chỉ cảm thấy mũi mình nóng lên, thân thể chợt cứng đờ.
Mà chỗ chết người nhất là, không chỉ mũi nóng mà thôi, cả thân thể cũng cứng ngắc.
Vì không có bất kỳ khoảng cách nào, nên Tô Nhan dễ dàng cảm nhận được những thay đổi trên cơ thể hắn.
Thấy mặt hắn ửng đỏ như uống rượu, nàng cười quyến rũ, thở ra làn hơi nóng mang theo mùi Phần Lan, ánh mắt càng thêm lả lơi và nóng bỏng.
Nàng đâu còn chút nào vẻ lạnh lùng ngạo nghễ như khi đối mặt với người khác?
Tô Nhan nâng cằm Trần Sở Hà lên, nhẹ nhàng mổ vào môi hắn, giọng nói câu hồn đoạt phách: "Tên ngốc, ngươi biết sau sáu năm chúng ta xa cách, từ lần gặp lại ngươi ở quán cà phê không lâu trước đây, ta chỉ muốn hai chuyện."
"Ngươi có biết là hai chuyện gì không?"
"Ừm... Đoán không ra..." Trần Sở Hà có chút thận trọng đáp.
Cái đồ chơi này, đoán được cũng không thể nói là đoán được nha!
Coi như biết kết quả, thì tối thiểu cũng phải phản kháng qua một chút chứ!
Nếu không, sẽ lộ ra vẻ như hắn rất muốn ấy chứ!
Tô Nhan nhướng đôi lông mày lá liễu đẹp đẽ: "Là ăn no và tìm cách 'ăn' sạch ngươi."
"Hiện tại, ta đã ăn no rồi nha ~"
Nói xong, không cho tên ngốc này kịp phản ứng, Tô Nhan lại lần nữa hôn lên môi hắn.
Vừa bá đạo vừa ngang ngược.
Tô Nhan vung tay lên, cả tầng lầu này liền bị nàng cách ly khỏi mọi âm thanh, rèm cửa được kéo lại.
Và nếu không có sự cho phép của nàng, sẽ không ai lên được tầng này.
Sau khi rèm cửa phòng khách được kéo kín, chẳng bao lâu, đột nhiên vang lên hai âm thanh.
Một tiếng hít sâu.
Một tiếng rên khe khẽ từ cổ họng.
Nhưng lại vô cùng thỏa mãn.
Tựa như hoàn thành một chuyện đã muốn làm từ rất lâu.
Mà lại hoàn mỹ đến không thể hoàn mỹ hơn.
Ngay sau đó, trong phòng khách, những âm thanh còn đặc sắc hơn tiếng côn trùng kêu râm ran vang lên.
...
Trong đêm khuya tĩnh mịch, một đóa hoa hồng đỏ đẹp nhất, trưởng thành gần ba mươi năm, cuối cùng cũng nở rộ từ nụ hoa e ấp, cánh hoa bung ra, khoe nhụy, thỏa thích thể hiện vẻ đẹp của mình.
Mà vẻ đẹp ấy, chỉ thuộc về một người.
...
Đêm nay, lượng máu vốn không nhiều của Trần Sở Hà suýt chút nữa lại về không.
Mỏng đến mức gần như không thấy.
Hắn rốt cục cũng hiểu, thế nào là phụ nữ ba mươi tuổi như sói như hổ.
Mặc dù chủ nợ lớn và hắn đều là lần đầu.
Nhưng hai người lại hoàn toàn điên cuồng.
Tựa như hai đống củi khô dựa vào nhau.
Chỉ cần một tia lửa, liền sẽ bùng nổ dữ dội.
Ngọn lửa này, từ đêm khuya đốt đến hừng đông, vẫn không có ý định dập tắt.
...
Sáng hôm sau, những người hầu vốn chăm sóc Tô Nhan trong sinh hoạt và ăn uống hàng ngày đều nhận được tin tức.
Đó là tất cả đều được nghỉ một tuần, đồng thời được trả trước ba tháng lương.
Cho nên còn chưa tới tám giờ sáng, căn biệt thự sang trọng này chỉ còn lại hai người.
Đinh linh linh!
Bốn giờ chiều, mệt mỏi đến kiệt sức, không còn chút sức lực, Tô Nhan vừa mới ngủ thiếp đi thì điện thoại đột nhiên vang lên.
Sau hồi lâu điện thoại reo, trong căn phòng lộn xộn, trên sàn nhà, một cánh tay thon dài trắng như tuyết mới đưa ra ngoài.
Trên tấm trải đầy quần áo, tất chân bị xé rách, thậm chí cả áo vest trên giường, mò mẫm một hồi lâu mới tìm được chiếc điện thoại đang reo không ngừng.
Giường đã bừa bộn thế, huống chi là sàn nhà.
Ngoài quần áo vứt lung tung, cả giày dép cũng thành một đống lớn, ném bừa bãi khắp nơi.
Nào là giày cao gót da đen đế đỏ, giày ống cao quá gối, xăng đan một quai,...
Các kiểu dáng, mẫu mã khác nhau đều có đủ.
Chỉ có một góc bên cạnh giường là xem như sạch sẽ.
Tô Nhan nằm ở đó, nàng đã lười bò lại lên giường.
Hoặc nói, nàng đã không còn sức lực để bò lên giường nghỉ ngơi.
Lúc này trên người nàng cũng chỉ đắp hờ một tấm chăn trắng.
Chăn đắp cao cao, không phải là chỉ che một người như vậy.
Rất hiển nhiên, giờ phút này, nằm trên sàn nhà, Tô Nhan lười đến nỗi một ngón tay cũng chẳng muốn nhúc nhích, trong ngực nàng còn có một người.
Rời nhà lâu như vậy, đã mệt lả, chưa kịp nghỉ ngơi, Tô Nhan có chút không tình nguyện hé một chút đôi mắt đẹp, liếc nhìn thông tin trên điện thoại, sau đó nhận máy, yếu ớt gần như mệt lả nói:
"Alo, Yên Thanh, có chuyện gì vậy? Tìm ta có việc gì..."
"Tê!"
Tô Nhan đột nhiên cảm thấy có gì đó, không khỏi hít một hơi lạnh.
Nàng tay mắt lanh lẹ, một tay bịt ống nghe điện thoại, trong tay ánh lên chút kim quang, cách âm hoàn toàn, mới không để đầu dây bên kia nghe được âm thanh gì.
Kẻ vẫn còn trốn trong chăn khẽ nhúc nhích, tên ngốc không hề ngoan ngoãn trong ngực nàng, Tô Nhan bất đắc dĩ nhẹ nhàng nhắc nhở: "Nhẹ một chút, ta đang nghe điện thoại."
"Ừm..."
Trong chăn truyền ra tiếng hừ nhẹ.
Tô Nhan lúc này mới thả tay cách âm, một tay ôm đầu hắn, tiếp tục nghe điện thoại, hai chân vòng qua hông hắn, không để hắn làm loạn nữa.
Dù sao, máu của Trần Sở Hà đã xuống đáy rồi, HP của nàng cũng chưa chắc còn được bao nhiêu.
Hai người này sau một đêm và hơn nửa ngày, suýt chút nữa đã liều mạng đến mức đồng quy vu tận.
Trong chuyện này, Tô Nhan đương nhiên sẽ không dùng dị năng của mình để gian lận thắng tên ngốc, hoàn toàn dựa vào thể chất cơ bản và nội tình của nàng.
Nàng vốn tưởng tên ngốc này đã tàn phế, HP chạm đáy, thắng hắn không phải là chuyện dễ dàng sao?
Nhưng ai ngờ, tên ngốc này HP thì cạn, chứ thân thể thì không có tàn nha!
Chỉ về tố chất thân thể, hắn chẳng kém cạnh nàng chút nào!
Điều này khiến hai người liên tục đổi vai công thủ, không ai giữ thế công, không ai phòng thủ cả.
Hai người như hai con lừa ngang bướng, đánh nhau đến giờ, vẫn không chịu giơ cờ trắng đầu hàng!
Nghe được giọng của khuê mật, yếu ớt đến mức không ra hình người, Thẩm Yên Thanh hơi kinh ngạc: "Không phải, Tô tổng à, đừng nói cho ta biết, đến giờ này rồi mà ngươi còn chưa tỉnh ngủ nha?"
"Đừng nói nữa..."
"Ta đã gần ba mươi tiếng không ngủ rồi, vừa rồi mới ngủ được một chút..."
Thẩm Yên Thanh có chút không hiểu hỏi: "Không phải! Hơn ba mươi tiếng mà ngươi không nghỉ ngơi, ngươi đi đâu vậy?"
"... Ta không phải đi công tác sao?"
Tô Nhan nhắm mắt lại, một tay nhẹ nhàng sờ đầu Trần Sở Hà, thỉnh thoảng vỗ nhè nhẹ, rồi chuyển chủ đề: "Đúng rồi, ngươi gọi cho ta làm gì? Có chuyện gì sao?"
"À, phải rồi, giờ ngươi xong việc chưa, về nhà chưa?" Thẩm Yên Thanh hỏi.
"Ừm, về rồi, sao vậy?"
Tô Nhan cũng là người từng trải, nàng nói là mình về nhà, nhưng không nói mình về khi nào.
Cho nên, khi nàng nói cũng là lẽ thẳng khí hùng, không có sơ hở nào.
"Vậy, ta giờ qua nhà ngươi tìm ngươi nha, ta tìm ngươi có chút việc."
"Cái gì? !"
Nghe được Thẩm Yên Thanh nói muốn đến nhà tìm mình, Tô Nhan bối rối trong nháy mắt tiêu tan gần hết.
Ngay cả tay đang ôm đầu Trần Sở Hà cũng theo bản năng mà ấn mạnh xuống một cái.
"Chủ nợ! Chủ nợ!"
"Chết! Chết! Chết mất!"
"Nhả ra một chút! Nhả ra một chút!"
"A a a!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận