Cái Gì? Đối Tượng Hẹn Hò Lại Là Chủ Nợ Lớn Của Ta?

Chương 67: Đi ra ngoài ở

Chương 67: Đi ra ngoài ở
"Cho lão sư, làm lão sư?" Chung lão đầu cười mắng nói: "Chính ngươi đều nói, với những thứ mà ngươi dạy, sinh viên có thể học được sao? Cho dù là cơ sở, ngay cả tiến sĩ cũng quá sức a?"
"Cho nên chúng ta dự định tổ chức một chút những giáo sư, phó giáo sư, hoặc một nhóm lão sư đỉnh cao, ngươi lên lớp cho bọn họ, xem có gì có thể bồi dưỡng thành hạt giống tốt không."
"Dù chỉ học được chút da lông cũng tốt, bọn họ cũng có thể dạy lại cho học sinh của mình."
"Như vậy ngươi vừa không quá mệt, cũng có thể thúc đẩy 'tinh tinh chi hỏa'."
"Ngươi thấy thế nào?"
Thấy Chung lão đầu đã nói như vậy, Trần Sở Hà cũng không tiện cự tuyệt: "Vậy được rồi. Ngươi nói, một tháng trên một tiết, một tiết nhiều nhất ba mươi phút."
"Đi! Ta đi làm thủ tục, ngươi muốn thù lao gì, nghĩ kỹ rồi thì báo cho ta là được."
Thấy tiểu tổ tông này cuối cùng cũng đồng ý, Chung lão đầu vội vàng đáp ứng, sợ hắn đổi ý.
Có thể tranh thủ một tháng trên một tiết, một tiết ba mươi phút, như vậy đã là quá tốt rồi.
Phải biết, tiểu tổ tông này ở Viện Khoa học Quốc gia lên lớp, một tuần cũng chỉ có một lần.
Có khi hai tuần, ba tuần mới lên một lần, mỗi lần đều đủ cho đám người trong viện tiêu hóa trong một thời gian dài.
Đương nhiên, độ khó của hai bên không hề giống nhau.
Chung lão đầu như vậy đã thỏa mãn rồi.
"Vậy trước cứ như vậy, treo máy."
"Ừm, tốt."
Cúp điện thoại, Trần Sở Hà trong lòng khẽ thở dài, sau đó chậm rãi xuống núi.
Thật ra không phải Trần Sở Hà không muốn dạy nhiều hơn, không muốn bồi dưỡng thêm nhiều nhân tài, thật sự là thân thể hắn...
Thôi, không nghĩ nữa, trước cứ vậy đi.
Chơi một chút buổi trưa, cho đến khi mặt trời lặn về tây, Trần Sở Hà cùng mọi người ở nông trường vui đùa một trận, lúc này mới ai về nhà nấy các tìm mẹ.
Bất quá những người khác chỉ là chơi một chút buổi trưa, còn Trần Sở Hà thì không chắc.
Hắn cơ bản là ngủ đến trưa.
Từ khi Tô Nhan trở về, Trần Sở Hà đánh vài ván bài, sờ mấy ván mạt chược xong, liền nằm dưới gốc cây ngủ ngon lành.
Nếu không phải Trần Long gọi hắn, có lẽ hắn đã ngủ đến sáng hôm sau rồi.
Về đến nhà, Trần Sở Hà nói với Vương Mai: "Mẹ, ngày mai con sẽ không ở nhà, mẹ không cần chuẩn bị cơm cho con."
Nghe con trai mình lại không ở nhà, Vương Mai vội vàng hỏi: "Không phải, con trai, con không ở nhà, con lại muốn đi đâu? Con đừng có chơi trò biến mất với mẹ nữa! Mẹ không chịu nổi đâu!"
May là trên đường về Trần Sở Hà đã nghĩ xong lý do, hắn ôm vai Vương Mai, nói: "Ôi mẹ, không phải vậy đâu, con là tìm được công việc rồi, chỗ này cách chỗ con làm việc hơi xa, đi lại không tiện thôi."
"Con tìm được việc làm rồi hả?" Vương Mai hơi kinh ngạc, "Con không phải nói cơ thể còn chưa khỏe sao? Sao vội vàng tìm việc thế? Ở nhà nghỉ ngơi thêm chút đi con!"
Nghe con trai mình tìm được việc làm, Vương Mai không quan tâm đến việc hắn làm gì mà trước tiên quan tâm đến sức khỏe của con mình, bảo hắn ở nhà nghỉ ngơi thêm, đủ thấy con trai bảo bối của bà quan trọng như thế nào.
"Ôi mẹ, không sao đâu, công việc của con không mệt, nếu mệt thì con đã không đi làm rồi đúng không? Con đâu có ngốc."
Lúc này Vương Mai mới yên tâm gật đầu, rồi hỏi tiếp: "Vậy con làm công việc gì? Thật không thể ở nhà sao?"
"Ừm... Con muốn đến A Đại làm lão sư, chỗ này cách A Đại hơi xa, đi đi về về mất hai tiếng, không thể l·i·ệ·t được."
Nghe con trai mình lại muốn đi A Đại làm lão sư, Vương Mai cũng không ngoài dự đoán của Trần Sở Hà mà kinh ngạc: "Hả? Con muốn đi A Đại làm lão sư?"
"Không phải chứ, con còn chưa học xong đại học, giờ lại nói với ta, con đi đại học làm lão sư? !"
Vương Mai nâng mặt Trần Sở Hà lên, véo véo, nói: "Không phải, con trai, đây là thật hay giả vậy, đừng lừa mẹ nhé!"
"Thật mà." Trần Sở Hà bị ép bĩu môi nói, "Con nhờ người quen sắp xếp cho con vào đó. Nói là làm lão sư, thật ra chỉ là chức nhàn thôi, một tuần còn chưa chắc đã có một tiết."
"Mấy tiết đó cũng không khó, rất nhẹ nhàng, toàn là kiến thức con biết thôi."
Thật ra Trần Sở Hà muốn khai báo thành thật, nói một tháng mới có một tiết, nhưng sau lại nghĩ không hợp lý, mẹ hắn chắc chắn sẽ không tin, thế nên hắn mới nói lái đi.
Dù sao một tháng có một tiết nói thành một tuần còn chưa có tiết nào cũng coi như không có sai khác gì.
Nghe vậy, Vương Mai mới thở phào nhẹ nhõm, không nhịn được mà nói: "Vậy mẹ yên tâm rồi, mẹ đã nói rồi, con chưa học xong đại học mà đi làm giáo sư đại học, như vậy không phải dạy hư học sinh sao?"
"Nếu một tuần không có đến một tiết thì tại sao không ở nhà đợi rồi đến đó?"
"Đợi đã!"
"Nhóc con con có phải là ghét bỏ ba mẹ phiền không?"
Trần Sở Hà ôm lấy cánh tay mẹ, gối đầu lên vai bà, hơi làm nũng nói: "Ôi mẹ, sao mẹ lại nói thế, sao con lại ghét bỏ ba mẹ được chứ? Con thật sự là không có cách nào mà! "
"Mẹ nghĩ xem, dù là chức nhàn đi nữa, coi như đi làm cho có, thì cũng phải có thái độ, phải mỗi ngày đi làm chấm công đúng không?"
"Nếu ngay cả đi làm cũng không có thái độ, thì người ta giữ mình làm gì nữa, có đúng không?"
"Mà hơn nữa, con đi làm, ba với mẹ cũng đỡ phải nghe những lời dị nghị của người khác, đúng không?"
Thật ra Trần Sở Hà biết, hắn ở nhà cũng được một thời gian rồi, mấy người thân thích, hàng xóm của hắn, vừa nghe hắn nằm nhà, ngoại trừ mấy ngày đầu ra thì khoảng thời gian khác mỗi khi có thời gian là lại nói vào tai ba mẹ hắn.
Nói là hắn lớn chừng này rồi, không nên ở nhà ăn bám chờ c·h·ế·t, dù làm gì cũng phải đi kiếm việc gì, không thì sẽ mang tiếng không hay, vậy cũng không tốt cho hắn này nọ.
Nhìn thì là lo cho hắn, thật ra chỉ mượn cớ đó để mỉ·a m·a·i hắn ăn không ngồi rồi, nhân tiện khoe khoang con cái nhà người ta tài giỏi ra sao.
Trần Sở Hà biết, ba mẹ hắn có thể không để ý đến những lời đó, không để bụng, nhưng nghe nhiều rồi cũng thấy phiền.
Vương Mai cũng hiểu ý con trai, bất đắc dĩ cười nói: "Con quan tâm làm gì những người đó nói gì chứ? Coi như con có nằm nhà đi nữa thì đã sao? Ba con và mẹ còn không nuôi nổi con trai con sao, mắc mớ gì đến đám người nhiều chuyện đó chứ?"
"Con đừng để ý đến họ, nghỉ ngơi cho tốt, dưỡng sức khỏe, yêu đương cho tốt, trong nhà có ba mẹ rồi, a~"
Nghe mẹ mình nói, lòng Trần Sở Hà cũng cảm thấy ấm áp.
Nhưng cuối cùng, Trần Sở Hà vẫn chọn dọn ra ngoài.
Dù sao khoảng thời gian này hắn ở nhà tĩnh dưỡng, cứ ngủ ngày ngủ đêm không có mục đích, chưa kể còn phải đúng giờ nấu cơm ăn cơm.
Ba mẹ lo lắng hắn như vậy không tốt, nên luôn tranh thủ thời gian nghỉ trưa ngắn ngủi, sợ hắn bỏ bữa, lại vội vã về nhà nấu cơm cho hắn.
Việc này dẫn đến việc bọn họ không có thời gian nghỉ ngơi buổi trưa.
Cho dù Trần Sở Hà có nói với họ không cần như vậy, hắn có thể đặt đồ ăn hoặc ra ngoài ăn thì họ cũng không chịu, bảo là đồ ăn bên ngoài không tốt, mà thường xuyên ra ngoài ăn cũng không tốt.
Chi bằng hắn dọn ra ngoài, ba mẹ cũng có thêm thời gian nghỉ ngơi, không cần phải lo lắng nhiều như vậy, cũng không cần nghe nhiều chuyện nhảm nhí.
"Vậy con định khi nào dọn ra ngoài ở?" Vương Mai hỏi.
Trần Sở Hà nói: "Một lát nữa, một lát nữa có người đến đón con."
"A ~ nhanh vậy sao?" Nghe Trần Sở Hà nói một lát nữa là dọn ra ngoài, Vương Mai tỏ ra rất luyến tiếc.
Trần Sở Hà cười nói: "Mẹ à, đâu phải con đi rồi là không về, con sẽ thường xuyên về thăm ba mẹ, dù gì con vẫn rất thích ăn cơm mẹ nấu mà ~ "
Thấy vậy, Vương Mai cũng không nói nữa, nói: "Được, dù sao con cũng trưởng thành rồi, biết suy nghĩ độc lập rồi, vậy tùy con vậy."
"Nhưng mà nhớ ăn uống đúng bữa đấy, biết chưa?"
"Dạ biết rồi lão mụ~ Con sẽ ăn uống đúng bữa, mẹ cứ yên tâm đi ~ "
"Vậy thì tạm được."
Thật ra, cũng không thể xem là Trần Sở Hà nói d·ố·i, dù sao thì hắn đúng là làm lão sư ở đại học, hơn nữa hắn đâu có nói nhất định là phải ở trong trường.
Còn về việc sao không nói thẳng đến chỗ Tô Nhan ở, Trần Sở Hà chắc chắn ba mẹ sẽ không đồng ý.
Ba mẹ hắn phần lớn chuyện đều suy nghĩ rất thoáng, nhưng có một số việc thì lại cổ hủ.
Ví dụ như, từ khi biết hắn và Tô Nhan quen nhau, họ luôn nói không nên tiêu tiền của con gái, hai người đi chơi, tốt nhất nên để con trai tự trả tiền.
Dù họ biết rõ Tô Nhan rất có tiền.
Nên hắn cũng không định nói thẳng với ba mẹ chuyện hắn với Tô Nhan đang sống chung, cứ từ từ rồi nói.
Như vậy bọn họ sẽ dễ chấp nhận hơn.
Đêm đến, màn đêm buông xuống, Trần Sở Hà thu dọn vài thứ, xách theo một chiếc rương hành lý, chào tạm biệt ba mẹ rồi đi xuống nhà.
"Ơ, đây không phải Sở Hà sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận