Cái Gì? Đối Tượng Hẹn Hò Lại Là Chủ Nợ Lớn Của Ta?

Chương 118: Đây là ta làm ngươi khuê mật hẳn là, cũng là chuyện đương nhiên nên làm

Chương 118: Đây là việc mà ta làm khuê mật của ngươi nên làm, cũng là chuyện đương nhiên phải làm.
Nhìn Thẩm Yên Thanh đang nhảy cẫng lên vì hưng phấn, Tô Nhan khẽ cười một tiếng, nói: "Bây giờ ngươi ngủ được rồi chứ?"
"Ừm ân ân ân!"
Giải quyết được vấn đề khó khăn, Thẩm Yên Thanh vui mừng như trúng số độc đắc, ra sức gật đầu, niềm vui sướng như muốn bay lên!
"Vậy các ngươi nói chuyện đi, ta xuống bếp nấu cơm đây."
Tô Nhan hỏi Thẩm Yên Thanh: "Yên Thanh, có muốn ở lại ăn cơm không?"
Nghe đến có cơm ăn, mắt Thẩm Yên Thanh sáng rỡ, đầu gật lia lịa như gà con mổ thóc: "Ừm ân ân ân! Tốt tốt! Vậy ta sẽ không khách sáo mà ở lại ăn cơm đó!"
Trần Sở Hà gật đầu nhẹ, sau đó xuống lầu nấu cơm.
Tô Nhan thì hơi ngạc nhiên: "Bình thường bảo ngươi ở lại ăn cơm ngươi luôn tìm cách từ chối, rất không tình nguyện, sao hôm nay lại đáp ứng nhanh vậy?"
Nhắc đến đây, Thẩm Yên Thanh vốn đang vui mừng bỗng xị mặt xuống, liếc nhìn hướng Trần Sở Hà vừa biến mất ở cầu thang, miệng thì thầm, vẻ mặt ấm ức: "Còn không phải tại cái tên ngốc nhà ngươi."
"Hả? Hắn làm sao?" Tô Nhan hơi ngẩn người.
Rốt cuộc có thể trút hết nỗi lòng, Thẩm Yên Thanh ngồi xuống bên cạnh Tô Nhan, ôm lấy cánh tay cô rồi bắt đầu rên rỉ không thôi: "Tô tổng ơi, cô không biết đâu! Lúc cô không có ở nhà thì cái tên ngốc nhà cô toàn làm đồ ăn ngon ở nhà thôi, còn nhà tôi thì cách nhà cô xa ơi là xa, ngày nào cũng vậy, không chiều thì tối, tôi đều ngửi thấy mùi thơm phức!""Mùi thơm đó cứ như đào ruột gan tôi ra vậy! Nước miếng cứ tuôn òng ọc!" "Mỗi lần ngửi thấy mùi đó, tôi hận không thể đem cả cái laptop gặm để đỡ thèm!""Hôm nay cuối cùng cũng được ăn một bữa, cuối cùng cũng được nếm thử tài nghệ của tên ngốc nhà cô, tôi không nhanh sao được?"
Thấy Thẩm Yên Thanh có vẻ mặt như bị oan ức lắm, Tô Nhan cũng có chút kinh ngạc, sau đó buồn cười nói: "Nếu thèm thế sao không đến ăn nhờ?""Hoặc là cô cứ nói với hắn một tiếng?" "Hoặc là cô nói với ta, để ta nói với hắn một chút.""Cô là khuê mật của ta mà, nói với hắn một tiếng, chắc chắn hắn sẽ làm thêm phần cho cô đó.""Cần gì phải thảm thế chứ?"
Thẩm Yên Thanh ôm cánh tay Tô Nhan, bĩu môi nói: "Không được, cô không ở nhà, tôi không thể tới tìm bạn trai của cô.""Hả? Vì sao vậy?" Tô Nhan ngạc nhiên.
Thẩm Yên Thanh nói rất tự nhiên: "Bởi vì hắn là bạn trai cô, mà tôi là khuê mật của cô! Chỉ riêng điểm đó thôi, không cần bất kỳ lý do gì, tôi và hắn đã nên giữ khoảng cách rồi.""Chỉ cần cô không có ở nhà, dù bất kỳ tình huống nào, bất kỳ nguyên nhân gì, tôi đều không nên chủ động tìm hắn, mà hắn cũng không nên chủ động đến tìm tôi khi cô không có ở đó.""Coi như hắn chủ động tìm tôi, nếu cô không ở cạnh hắn hoặc bên cạnh tôi, vậy tôi đều nên tránh hiềm nghi, không chủ động gặp mặt.""Cho dù ở trường học đi làm, hắn lên lớp cho tôi thì cũng vậy, trừ thời gian lên lớp ra, dù là tan học, tôi cũng sẽ không đi tìm hắn!""Đây chẳng phải là điều mà một người khuê mật nên làm sao?"
Nói đến đây, Thẩm Yên Thanh dừng một chút rồi nói tiếp: "À, nếu không thì, tôi biết rõ hắn là bạn trai của cô, mà còn biết cô không ở đó mà lại chủ động đi tìm hắn, cho dù giữa tôi và hắn không có gì, cho dù tôi tìm hắn vì chuyện nhỏ nhặt, nhưng trong mắt người khác, chưa chắc chuyện đã như vậy.""Cô cũng biết xã hội này mà, chỉ cần có chút tin đồn thôi, là người ta lại nghe nhầm đồn bậy, ba người thành hổ, năm người thì thành mỹ nhân đại chiến Thái Thượng Lão Quân, cái gì cũng nói ra được.""Như hôm qua tôi thấy có chuyện đặc biệt khó tin.""Dạo này tôi đang xem một bộ tiểu thuyết mạng mà, chính là của cái tên tác giả thái giám chết bằm gì mà bị vùi dập giữa chợ ấy."
Tô Nhan vẫn còn nhớ về người này: "Ừ, chính là cái tên vì quỵt chương, viết cẩu huyết quá đáng mà suýt bị độc giả đưa đến chỗ Thành muội muội cái tên tác giả bị vùi dập giữa chợ đó hả?"
Dù sao Thẩm Yên Thanh cũng đưa cho cô xem vài lần cái tiểu thuyết mà tác giả mạng kia viết. Tô Nhan tò mò xem, thiếu chút nữa thì ném luôn cây gậy, cách mấy trăm cây số mà muốn đập cái tên tác giả Khôn ca bị vùi dập giữa chợ đó! Cho hắn biết thế nào là Cửu Thiên Tuế! Quá mẹ nó cẩu huyết! Mà lại đã cẩu huyết còn kéo thêm vụ thái giám đuôi nát, đúng là làm người ta không thể nhịn được. Cô còn nghe nói, vì quỵt chương thường xuyên với lại cứ thích thái giám một quyển sách, nên cái tên tác giả bị vùi dập giữa chợ đó đã suýt bị độc giả đưa đến chỗ sát vách để làm Cửu Thiên Tuế rồi!
Chỉ là Tô Nhan không ngờ, cái người suýt làm cho tác giả bị vùi dập giữa chợ thành Cửu Thiên Tuế đó, lại chính là Thẩm Yên Thanh, người bạn thân bên cạnh cô.
Thẩm Yên Thanh gật đầu nhẹ, nói: "Đúng vậy đó, chính là cái tên tác giả đáng băm vạn dao đó." "Tuy hắn viết truyện cẩu huyết, thường xuyên quỵt chương, thường xuyên thái giám làm người ta hận, nhưng có lúc hắn cũng rất đáng thương.""Trong một quyển truyện của hắn chẳng phải có một nhân vật, nổi tiếng hơn cả nữ chính sao?" "Kết quả mọi người nói đi nói lại, nói rõ ràng là nhân vật phụ đó và nhân vật chính có quan hệ máu mủ thân thích, vẫn có người không tin, vẫn cứ mắng hắn cẩu huyết không thôi.""Có một lần tên tác giả bị vùi dập giữa chợ đó giải thích mãi, người ta chịu tin rồi, thì người ta liền lật mặt, quay sang báo cáo hắn, thêm bôi đen, suýt nữa làm cho đạo tâm của hắn tan vỡ.""Vậy nên cô thấy đấy, như vậy mà còn bị mắng không nhẹ, bị chửi đến đạo tâm tan vỡ, vậy nếu tôi mà lại…" Thẩm Yên Thanh hất cằm với Tô Nhan, "Thì sao hả?"
Tô Nhan hơi nhíu mày: "Vậy coi như ta cho phép, ta đồng ý, cũng không được à?"
"Không được chứ, coi như ta có hợp đồng cô ký đi, chỉ cần cô không có ở nhà mà một mình tôi đi tìm bạn trai cô, hoặc bạn trai cô một mình đến tìm tôi, dù chỉ nói vài câu, chào hỏi, hoặc là vì một chuyện nhỏ nhặt, cũng có người sẽ tung tin đồn, sẽ cho rằng chúng ta cái kia." Thẩm Yên Thanh nói: "Trước kia tôi có đứa em họ đó, có bạn trai rồi, sau này cãi nhau với bạn trai, lại đúng hôm sinh nhật của anh họ, nên đi ăn khuya cùng anh, một đám người đi chung luôn, nhưng kết quả cũng bị đồn thổi này nọ, bảo là nó với anh họ cái gì cái gì đấy."
"Nhẹ nhất, nhẹ nhất thì cũng bị người ta nói câu không nên, không thể, suýt chút nữa thì hai anh em họ thân thiết kia cả đời không qua lại với nhau.""Xã hội này nó là vậy đó, có người không biết tự giữ mình trong sạch, không giữ khoảng cách với người khác giới, thậm chí có người còn có bạn trai, bạn gái rồi, nhưng vẫn đi gặp người khác, dựa vào cái lý do gọi là còn thân với người khác hơn cả bạn trai, bạn gái của mình nữa kia.""Người ta tự cho mình có cái gọi là tự do thân thể, người yêu mặc kệ, không có ý kiến gì cả.""Nhưng lại không chấp nhận chuyện người khác làm như vậy, ngay cả ở trên mạng hay trong tiểu thuyết cũng không chấp nhận." "Vừa nhìn thấy tình huống như vậy là lại lao nhao như vịt bị cắt tiết, đứng trên lập trường đạo đức để chỉ trích người khác, tha hồ sỉ nhục người ta.""Nhưng không bao giờ tự nghĩ lại xem bản thân họ có làm được như vậy không?"
"Haiz..." Thẩm Yên Thanh thở dài một tiếng, chợt bật cười: "Tóm lại, tôi là khuê mật của cô, còn hắn là bạn trai cô, chỉ cần cô không có ở nhà, thì tôi không thể chủ động đi tìm hắn, còn hắn cũng không thể chủ động đến tìm tôi.""Cho dù là bố mẹ cô ở đây, cô đồng ý đi nữa cũng không được!""Càng không được ở chung một chỗ.""Tôi không quản được người khác, nhưng tôi quản được bản thân mình chứ.""Người khác tôi không quản, nhưng đây là chuyện mà tôi, một người khuê mật của cô, nên làm, cũng là chuyện đương nhiên, cô hiểu chưa?"
Tô Nhan im lặng một lát, sau đó nhìn sâu vào Thẩm Yên Thanh, giơ ngón tay cái lên, mỉm cười: "Đã hiểu."
Bạn cần đăng nhập để bình luận