Cái Gì? Đối Tượng Hẹn Hò Lại Là Chủ Nợ Lớn Của Ta?
Chương 161: Rượu thuốc kỳ hiệu
Chương 161: Rượu thuốc kỳ diệu Chưa đợi Trần Sở Hà lên tiếng, Tô Phi Mặc, ông chú mặc áo bông đã nhanh nhảu đáp lời. Đứa con gái cưng của ông từ nhỏ tới lớn, giờ phút này hệt như một con mãnh hổ bảo vệ con non, hai tay chống nạnh, trừng mắt, giận dữ nói lại với ông: “Người ta gọi mẹ con là mẹ, là mẹ con đồng ý, cũng là chuyện đã nói trước đó rồi, mẹ con chủ động xích lại gần.”
“Có đúng không mẹ?”
Nhan Ngọc Ngưng ôm cô con gái lớn của mình, tựa đầu lên vai con, càng nhìn cô con rể này càng thêm vừa lòng, khẽ gật đầu, nói phụ họa: “Ừ ừ, chuyện này đúng là vậy.”
“Cho nên á.” Tô Nhan hùng hồn nói, “Ba không đồng ý người ta gọi ba là ba, ba cũng không chủ động nói ra, người ta không gọi ba là chú thì gọi là gì?”
“Lỡ mà gọi ba là cha, ba lại không chịu, vậy chẳng phải rất xấu hổ sao?”
Tô Phi Mặc liền vội vàng gật đầu như giã tỏi: “Nguyện nguyện nguyện! Sao lại không muốn được chứ!”
Tức thì, Tô Phi Mặc quay sang nhìn Trần Sở Hà, nháy mắt ra hiệu, vẻ mặt như muốn nói ‘cậu hiểu ý tôi mà’: “A Sở, hứ! Ân ân ân ân~”
Tô Nhan đưa tay chắn trước mặt Trần Sở Hà, nói: “Muốn gọi cũng được, là trưởng bối, người ta tới nhà mình, ít nhiều gì ba cũng phải có chút quà chứ?”
Tô Phi Mặc lập tức hiểu ý, vỗ trán: “Ai da! Tôi quên mất chuyện này!”
“Cái trí nhớ này của tôi!”
“A Sở, cậu đợi chút, đợi chút!”
Nói xong, Tô Phi Mặc như một cơn gió, ba chân bốn cẳng chạy lên lầu.
Đến cả thang máy ông cũng không thèm dùng.
Tốc độ này, khiến Nhan Thanh mấy người đều có chút há hốc mồm.
“Không ngờ, khoảng thời gian này tôi không về, thân thủ của lão ba ngược lại ngày càng mạnh mẽ, chẳng hề giống một người ở cái tuổi này chút nào.” Nhan Thanh có chút buồn cười.
Nhan Ngọc Ngưng mỉm cười, nói: “Đó là đương nhiên, ba con mấy ngày nay được hưởng lây phúc của ta, uống không ít rượu thuốc bảo bối A Sở mang đến cho ta, độc tố trong người ta bài tiết ra không ít, độc tố trong cơ thể ông ấy cũng vậy, còn thiếu cái gì thì bổ cái đó, mạnh gân khỏe cốt, tự nhiên là tinh lực tràn trề.”
“Mới hôm trước thôi, ông ấy còn ra bờ biển một chuyến, một mình kéo một con rồng độn về.”
“Ông ấy bây giờ, chẳng khác gì một gã thanh niên hơn hai mươi tuổi tràn đầy sinh lực.”
Nhan Thanh tò mò hỏi: “Rượu thuốc gì vậy? Thần kỳ đến thế cơ à?”
“Ừm, chính là cái bình rượu thuốc A Sở cho lần trước đó.” Nhan Ngọc Ngưng chỉ vào bình rượu thuốc vừa uống hết một phần mười.
Nhan Ngọc Ngưng vẻ mặt cảm kích nói với Trần Sở Hà: “A Sở này, ta cảm ơn rượu thuốc của con nhiều lắm!”
“Từ khi uống rượu thuốc của con xong, những vết đau âm ỉ trong người ta đã hết hẳn, hôm nay ba con còn gọi một vị quốc y thánh thủ đến khám cho ta, kết quả con đoán sao?”
“Hừm! Mấy cái vết thương ngầm trị mấy chục năm không khỏi mà vậy mà bắt đầu có chuyển biến tốt!
“Vị quốc y thánh thủ Lưu lão kia nói, chỉ cần ta kiên trì uống rượu thuốc này, nhiều nhất một năm rưỡi, những cái vết thương âm ỉ trong người ta như cao da chó này có thể chữa khỏi!”
Trần Sở Hà cười nói: “Mẹ khách sáo rồi, hữu dụng là được.”
“Đợi khi nào mẹ uống hết thì mẹ nói với con, đến lúc đó con sẽ mang tới cho mẹ một ít nữa.”
“Ừ ừm! Tốt tốt! Vậy mẹ xin không khách khí nha!”
Nhan Ngọc Ngưng vui vẻ ra mặt, kéo cô con gái và con rể mình sang phía ghế sofa: “Đi đi đi, đừng có đứng đờ ra như tượng đá ở đây, vào ngồi vào ngồi đi!”
“Ai da, A Sở này, ta đã nói với con rồi mà, sau này tới nhà chúng ta, cái gì cũng không cần mua, cái gì cũng không cần mang, nhà ta cái gì cũng không thiếu, sau này cứ đến tay không, rồi cũng tay không về!”
“Nếu như con lại khách sáo như vậy, mẹ sẽ không vui đó!”
Nhìn thấy Trần Sở Hà tay trái tay phải đều xách đồ đến, Nhan Ngọc Ngưng vẻ mặt trách móc nói.
Trần Sở Hà khẽ mỉm cười, nói: “Cũng không phải vật gì quý giá, chỉ chút thuốc bổ thôi mà, mẹ đừng chê là được.”
“Này, nói cái gì đó!”
Nhan Ngọc Ngưng kéo bọn họ ngồi xuống, liếc mắt nhìn bình rượu thuốc Nhan Thanh vừa mở ra, nói: “Con mà còn nói như vậy, mẹ sẽ không dám nhận đồ của con nữa.”
“Lần trước con cũng nói y như vậy, kết quả hôm nay Lưu lão đến xem bệnh cho ta, thấy cái bình rượu thuốc này thì suýt chút nữa đã quỳ xuống xin ta cho ông ấy một chén mang về nghiên cứu, nếu không nghiên cứu được thì để ông ấy uống cũng được.”
Tô Nhan tò mò hỏi: “Không phải chứ mẹ, khoa trương vậy sao?”
“Khoa trương? Ta nói còn là khiêm tốn đấy!”
Nhan Ngọc Ngưng có chút oán trách nói với Trần Sở Hà: “Nếu không phải hôm nay Lưu lão tới nói với ta, cái bình rượu thuốc này ở ngoài kia có tiền cũng không mua được, ta đã suýt chút nữa tin con rồi.”
“Con biết không, Lưu lão đã từng liên kết với mấy vị quốc y thánh thủ, hơn chục lão trung y, đều không có cách nào điều chế ra được một loại rượu thuốc có hiệu quả kỳ diệu như vậy.”
“Vì xin ta một chén rượu thuốc, ông ấy đã bán cho ta không ít nể mặt đó!”
Trần Sở Hà hỏi: “Vậy mẹ có bán không?”
Nhan Ngọc Ngưng lắc đầu nói: “Không có, ta chưa vội đồng ý.”
“Thứ này quá quý giá, lại đúng lúc có thể chữa khỏi tận gốc bệnh của ta, ta phải hỏi con trước đã.”
“Nếu như con không đồng ý, dù Lưu lão có bán cho ta mười cái nể mặt, ta cũng không bán.”
Trần Sở Hà lắc đầu, nói: “Không sao đâu mẹ, đồ này ở chỗ con thật sự không có quý giá như vậy đâu, mẹ uống hết rồi con sẽ mang cho mẹ thôi.”
“Mẹ muốn xử lý như thế nào cũng được, bán cho cái ông Lưu lão kia cũng được.”
“Bất quá, đây là loại con đặc biệt điều chế cho mẹ với bác Phi Mặc, người khác vẫn là không nên uống nhiều như vậy thì hơn.”
“Một ngày nhiều nhất chỉ khoảng hai ly thôi.”
“Hai người đừng uống say là được.”
Nhan Ngọc Ngưng gật đầu, cười một tiếng: “Biết rồi.”
“Ừm! Rượu thuốc này tốt ghê! Chỉ cần ngửi thôi cũng đã có cảm giác thông mũi, tinh thần sảng khoái rồi.”
Nhan Thanh ngửi bình rượu thuốc, không nhịn được hai mắt sáng lên.
Nhan Ngọc Ngưng nói: “Con cũng nghe thấy rồi đấy, A Sở nói rồi, ngoài mẹ và ba con ra, tốt nhất là các con đừng uống nhiều.”
“Biết rồi biết rồi, lát nữa con uống thử một chút là được, nếm hương vị thôi.” Nhan Thanh cũng được thừa hưởng gen thích uống rượu từ mẹ.
Chỉ có điều ở trong quân đội, cô vẫn luôn tuân thủ lệnh cấm rượu.
Chỉ cần ở trong quân đội hoặc khi làm nhiệm vụ, cô tuyệt đối không uống rượu.
Nhưng về nhà thì lại khác.
Cô có thể uống tới trời sáng!
Nếu như không nghe bọn họ vừa nói rượu thuốc này là để chữa bệnh cho mẹ cô, hơn nữa Trần Sở Hà còn nói không thể uống nhiều, bằng không cô đã uống một hơi cạn sạch cái bình rượu thuốc có hương thơm khiến người ta nhỏ nước miếng này rồi!
“À, đúng rồi, A Sở.”
Nhan Ngọc Ngưng dường như nhớ ra chuyện gì đó, lật chiếc gối dựa bên cạnh, lấy ra một bao lì xì trông là đã biết nặng tay, cười hì hì đưa cho Trần Sở Hà: “Đến đây, A Sở, đây là mẹ lì xì cho con.”
Trần Sở Hà vội vàng từ chối: “Mẹ, không cần đâu, trước đây mẹ đã cho con rồi.”
“Cái kia khác.”
Nhan Ngọc Ngưng nghiêm trang nói: “Lần trước là con đến nhà chơi, ta với tư cách một trưởng bối bình thường tặng cho con.”
“Còn cái này, là ta, với tư cách là má của Tiểu Tứ tặng cho con.”
“Con đừng có từ chối, nhận lấy đi, đây là một chút tấm lòng của mẹ, con đã gọi ta là mẹ rồi, mẹ cho con chút tiền tiêu vặt thì sao nào? Con còn khách sáo với mẹ nữa à?”
Tô Nhan cũng huých Trần Sở Hà một cái, cười nói: “Nhận lấy đi, ai bảo cậu đã gọi mẹ rồi, chẳng lẽ cậu nỡ để tâm ý của mẹ tôi rơi xuống đất à?”
“Đúng đó!” Nhan Ngọc Ngưng có chút hờn dỗi nói.
Trần Sở Hà có chút bất đắc dĩ, nhưng vẫn cung kính đứng dậy, hai tay nhận lấy bao lì xì, đồng thời thành khẩn nói: “Cảm ơn mẹ.”
“Có đúng không mẹ?”
Nhan Ngọc Ngưng ôm cô con gái lớn của mình, tựa đầu lên vai con, càng nhìn cô con rể này càng thêm vừa lòng, khẽ gật đầu, nói phụ họa: “Ừ ừ, chuyện này đúng là vậy.”
“Cho nên á.” Tô Nhan hùng hồn nói, “Ba không đồng ý người ta gọi ba là ba, ba cũng không chủ động nói ra, người ta không gọi ba là chú thì gọi là gì?”
“Lỡ mà gọi ba là cha, ba lại không chịu, vậy chẳng phải rất xấu hổ sao?”
Tô Phi Mặc liền vội vàng gật đầu như giã tỏi: “Nguyện nguyện nguyện! Sao lại không muốn được chứ!”
Tức thì, Tô Phi Mặc quay sang nhìn Trần Sở Hà, nháy mắt ra hiệu, vẻ mặt như muốn nói ‘cậu hiểu ý tôi mà’: “A Sở, hứ! Ân ân ân ân~”
Tô Nhan đưa tay chắn trước mặt Trần Sở Hà, nói: “Muốn gọi cũng được, là trưởng bối, người ta tới nhà mình, ít nhiều gì ba cũng phải có chút quà chứ?”
Tô Phi Mặc lập tức hiểu ý, vỗ trán: “Ai da! Tôi quên mất chuyện này!”
“Cái trí nhớ này của tôi!”
“A Sở, cậu đợi chút, đợi chút!”
Nói xong, Tô Phi Mặc như một cơn gió, ba chân bốn cẳng chạy lên lầu.
Đến cả thang máy ông cũng không thèm dùng.
Tốc độ này, khiến Nhan Thanh mấy người đều có chút há hốc mồm.
“Không ngờ, khoảng thời gian này tôi không về, thân thủ của lão ba ngược lại ngày càng mạnh mẽ, chẳng hề giống một người ở cái tuổi này chút nào.” Nhan Thanh có chút buồn cười.
Nhan Ngọc Ngưng mỉm cười, nói: “Đó là đương nhiên, ba con mấy ngày nay được hưởng lây phúc của ta, uống không ít rượu thuốc bảo bối A Sở mang đến cho ta, độc tố trong người ta bài tiết ra không ít, độc tố trong cơ thể ông ấy cũng vậy, còn thiếu cái gì thì bổ cái đó, mạnh gân khỏe cốt, tự nhiên là tinh lực tràn trề.”
“Mới hôm trước thôi, ông ấy còn ra bờ biển một chuyến, một mình kéo một con rồng độn về.”
“Ông ấy bây giờ, chẳng khác gì một gã thanh niên hơn hai mươi tuổi tràn đầy sinh lực.”
Nhan Thanh tò mò hỏi: “Rượu thuốc gì vậy? Thần kỳ đến thế cơ à?”
“Ừm, chính là cái bình rượu thuốc A Sở cho lần trước đó.” Nhan Ngọc Ngưng chỉ vào bình rượu thuốc vừa uống hết một phần mười.
Nhan Ngọc Ngưng vẻ mặt cảm kích nói với Trần Sở Hà: “A Sở này, ta cảm ơn rượu thuốc của con nhiều lắm!”
“Từ khi uống rượu thuốc của con xong, những vết đau âm ỉ trong người ta đã hết hẳn, hôm nay ba con còn gọi một vị quốc y thánh thủ đến khám cho ta, kết quả con đoán sao?”
“Hừm! Mấy cái vết thương ngầm trị mấy chục năm không khỏi mà vậy mà bắt đầu có chuyển biến tốt!
“Vị quốc y thánh thủ Lưu lão kia nói, chỉ cần ta kiên trì uống rượu thuốc này, nhiều nhất một năm rưỡi, những cái vết thương âm ỉ trong người ta như cao da chó này có thể chữa khỏi!”
Trần Sở Hà cười nói: “Mẹ khách sáo rồi, hữu dụng là được.”
“Đợi khi nào mẹ uống hết thì mẹ nói với con, đến lúc đó con sẽ mang tới cho mẹ một ít nữa.”
“Ừ ừm! Tốt tốt! Vậy mẹ xin không khách khí nha!”
Nhan Ngọc Ngưng vui vẻ ra mặt, kéo cô con gái và con rể mình sang phía ghế sofa: “Đi đi đi, đừng có đứng đờ ra như tượng đá ở đây, vào ngồi vào ngồi đi!”
“Ai da, A Sở này, ta đã nói với con rồi mà, sau này tới nhà chúng ta, cái gì cũng không cần mua, cái gì cũng không cần mang, nhà ta cái gì cũng không thiếu, sau này cứ đến tay không, rồi cũng tay không về!”
“Nếu như con lại khách sáo như vậy, mẹ sẽ không vui đó!”
Nhìn thấy Trần Sở Hà tay trái tay phải đều xách đồ đến, Nhan Ngọc Ngưng vẻ mặt trách móc nói.
Trần Sở Hà khẽ mỉm cười, nói: “Cũng không phải vật gì quý giá, chỉ chút thuốc bổ thôi mà, mẹ đừng chê là được.”
“Này, nói cái gì đó!”
Nhan Ngọc Ngưng kéo bọn họ ngồi xuống, liếc mắt nhìn bình rượu thuốc Nhan Thanh vừa mở ra, nói: “Con mà còn nói như vậy, mẹ sẽ không dám nhận đồ của con nữa.”
“Lần trước con cũng nói y như vậy, kết quả hôm nay Lưu lão đến xem bệnh cho ta, thấy cái bình rượu thuốc này thì suýt chút nữa đã quỳ xuống xin ta cho ông ấy một chén mang về nghiên cứu, nếu không nghiên cứu được thì để ông ấy uống cũng được.”
Tô Nhan tò mò hỏi: “Không phải chứ mẹ, khoa trương vậy sao?”
“Khoa trương? Ta nói còn là khiêm tốn đấy!”
Nhan Ngọc Ngưng có chút oán trách nói với Trần Sở Hà: “Nếu không phải hôm nay Lưu lão tới nói với ta, cái bình rượu thuốc này ở ngoài kia có tiền cũng không mua được, ta đã suýt chút nữa tin con rồi.”
“Con biết không, Lưu lão đã từng liên kết với mấy vị quốc y thánh thủ, hơn chục lão trung y, đều không có cách nào điều chế ra được một loại rượu thuốc có hiệu quả kỳ diệu như vậy.”
“Vì xin ta một chén rượu thuốc, ông ấy đã bán cho ta không ít nể mặt đó!”
Trần Sở Hà hỏi: “Vậy mẹ có bán không?”
Nhan Ngọc Ngưng lắc đầu nói: “Không có, ta chưa vội đồng ý.”
“Thứ này quá quý giá, lại đúng lúc có thể chữa khỏi tận gốc bệnh của ta, ta phải hỏi con trước đã.”
“Nếu như con không đồng ý, dù Lưu lão có bán cho ta mười cái nể mặt, ta cũng không bán.”
Trần Sở Hà lắc đầu, nói: “Không sao đâu mẹ, đồ này ở chỗ con thật sự không có quý giá như vậy đâu, mẹ uống hết rồi con sẽ mang cho mẹ thôi.”
“Mẹ muốn xử lý như thế nào cũng được, bán cho cái ông Lưu lão kia cũng được.”
“Bất quá, đây là loại con đặc biệt điều chế cho mẹ với bác Phi Mặc, người khác vẫn là không nên uống nhiều như vậy thì hơn.”
“Một ngày nhiều nhất chỉ khoảng hai ly thôi.”
“Hai người đừng uống say là được.”
Nhan Ngọc Ngưng gật đầu, cười một tiếng: “Biết rồi.”
“Ừm! Rượu thuốc này tốt ghê! Chỉ cần ngửi thôi cũng đã có cảm giác thông mũi, tinh thần sảng khoái rồi.”
Nhan Thanh ngửi bình rượu thuốc, không nhịn được hai mắt sáng lên.
Nhan Ngọc Ngưng nói: “Con cũng nghe thấy rồi đấy, A Sở nói rồi, ngoài mẹ và ba con ra, tốt nhất là các con đừng uống nhiều.”
“Biết rồi biết rồi, lát nữa con uống thử một chút là được, nếm hương vị thôi.” Nhan Thanh cũng được thừa hưởng gen thích uống rượu từ mẹ.
Chỉ có điều ở trong quân đội, cô vẫn luôn tuân thủ lệnh cấm rượu.
Chỉ cần ở trong quân đội hoặc khi làm nhiệm vụ, cô tuyệt đối không uống rượu.
Nhưng về nhà thì lại khác.
Cô có thể uống tới trời sáng!
Nếu như không nghe bọn họ vừa nói rượu thuốc này là để chữa bệnh cho mẹ cô, hơn nữa Trần Sở Hà còn nói không thể uống nhiều, bằng không cô đã uống một hơi cạn sạch cái bình rượu thuốc có hương thơm khiến người ta nhỏ nước miếng này rồi!
“À, đúng rồi, A Sở.”
Nhan Ngọc Ngưng dường như nhớ ra chuyện gì đó, lật chiếc gối dựa bên cạnh, lấy ra một bao lì xì trông là đã biết nặng tay, cười hì hì đưa cho Trần Sở Hà: “Đến đây, A Sở, đây là mẹ lì xì cho con.”
Trần Sở Hà vội vàng từ chối: “Mẹ, không cần đâu, trước đây mẹ đã cho con rồi.”
“Cái kia khác.”
Nhan Ngọc Ngưng nghiêm trang nói: “Lần trước là con đến nhà chơi, ta với tư cách một trưởng bối bình thường tặng cho con.”
“Còn cái này, là ta, với tư cách là má của Tiểu Tứ tặng cho con.”
“Con đừng có từ chối, nhận lấy đi, đây là một chút tấm lòng của mẹ, con đã gọi ta là mẹ rồi, mẹ cho con chút tiền tiêu vặt thì sao nào? Con còn khách sáo với mẹ nữa à?”
Tô Nhan cũng huých Trần Sở Hà một cái, cười nói: “Nhận lấy đi, ai bảo cậu đã gọi mẹ rồi, chẳng lẽ cậu nỡ để tâm ý của mẹ tôi rơi xuống đất à?”
“Đúng đó!” Nhan Ngọc Ngưng có chút hờn dỗi nói.
Trần Sở Hà có chút bất đắc dĩ, nhưng vẫn cung kính đứng dậy, hai tay nhận lấy bao lì xì, đồng thời thành khẩn nói: “Cảm ơn mẹ.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận