Cái Gì? Đối Tượng Hẹn Hò Lại Là Chủ Nợ Lớn Của Ta?

Chương 179: Chỉ số điệp gia

Chương 179: Chỉ số cộng dồn
Không hề có bất kỳ động tác hoa mỹ nào, Trần Sở Hà cứ thế hai tay nắm côn, một tay nắm thân côn, một tay nắm đuôi côn, một côn điểm ra.
Ba!
Một tiếng động rất nhỏ bỗng nhiên vang lên trong hậu viện.
Đôi mắt đẹp của Tô Nhan hơi co lại, trong mắt lộ vẻ kinh ngạc.
Bởi vì nàng thấy rõ ràng lúc Trần Sở Hà điểm côn ra, không chỉ tạo ra tiếng nổ, mà ở cách đầu côn một tấc còn bốc lên một làn khói trắng!
Đây là phải cần lực lượng khổng lồ hoặc dị năng lượng tụ tập tại đầu côn, rồi trong nháy mắt bộc phát mới có thể làm được.
Nàng biết chuyện tên ngốc không có cách nào sử dụng dị năng, nàng cũng có thể xác thực cảm nhận được, giờ khắc này trong thân thể tên ngốc không hề có một chút dị năng lượng lưu động.
Nói cách khác, chỉ riêng một côn này của Trần Sở Hà đã đạt đến mức độ kinh thiên động địa!
Theo phán đoán của Tô Nhan, chỉ riêng một côn này, dù là dị năng giả cấp tiểu tông sư đến đỡ, cũng sẽ bị trọng thương trong nháy mắt!
Thậm chí tại chỗ t·ử v·ong cũng không phải không thể!
Phải biết dị năng giả cấp tiểu tông sư đã có thể dùng dị năng lượng để tăng cường mật độ và cường độ cơ bắp, có thể nói là thực sự có thể so với sắt thép!
Vũ khí lạnh bình thường như đ·a·o, kiế.m căn bản không thể gây tổn thương!
Trần Sở Hà một côn điểm ra, sau đó lại một côn điểm ra!
Một côn nối tiếp một côn, tiếng vang liên tiếp không ngừng vang lên.
Chỉ nghe âm thanh, Tô Nhan cũng cảm nhận được thời gian giữa mỗi lần Trần Sở Hà điểm côn ra hầu như không có!
Hơn nữa mỗi một lần điểm ra, lực đạo đều mạnh hơn, nhanh hơn so với lần trước!
Tựa như mưa to gió lớn, không cho đối thủ bất kỳ thời gian thở dốc nào.
Một lần quét ngang còn mang theo một tiếng vang lớn!
Tô Nhan dám chắc, dù là dị năng giả cấp đại tông sư đến chịu một côn ngang này cũng tuyệt đối không dễ chịu!
Ngay lúc đó, một giọng nói dễ nghe bỗng nhiên truyền tới: "Hả? Đang múa côn à?"
"Tên ngốc nhà cô múa côn không tệ đấy! Chỉ dựa vào sức lực đã đạt tới mức này, không hổ là tồn tại cấp long chủ Vạn Long Quân!"
Khóe mắt Tô Nhan liếc nhìn, liền thấy Nhan Thanh đang cầm hạt dưa, vừa gặm vừa đi tới.
"Tỷ, tỷ không ở với cha mẹ, đến đây làm gì?"
Tuy là hỏi Nhan Thanh, nhưng ánh mắt Tô Nhan vẫn luôn tập trung vào Trần Sở Hà, trong đầu nhớ kỹ từng đường côn của hắn.
"Thế còn không phải các ngươi ăn cơm xong đã chuồn? Còn trốn đến đây."
Nhan Thanh khẽ cắn hạt dưa, nhân hạt cửa vào nhai rộp đầy miệng thơm, vỏ hạt dưa bị nàng tiện tay vò thành bột, theo gió phiêu tán.
"Tên ngốc không thích ứng phó với những việc đó, cũng không thích ứng phó với những người đó, nên ta dẫn hắn đến đây."
Nhan Thanh liếc hắn: "Cô chỉ nhớ mỗi chuyện tên ngốc nhà mình không thích mấy chuyện phiền phức kia, nhớ dẫn hắn tới nơi thanh tịnh này, thế không nhớ ta cũng không thích ứng phó mấy chuyện đó, không tiện thể mang cả ta đến đây sao?"
Tô Nhan liếc cô ta một cái, một câu chặn miệng cô ta: "Mang cô tới làm gì? Để làm bóng đèn hay để nhét cơm chó?".
"..." Nhan Thanh nghiến hạt dưa, răng trắng cắn mạnh, vỏ hạt dưa cùng hạt nhân bị nghiền thành bột, nuốt trọn vào.
"Hừ!"
"Sớm biết thế đã mang tên kia nhà mình trở về rồi!" Nhan Thanh trừng mắt với Tô Nhan.
Tô Nhan đúng là người tức chết không đền mạng, câu nào thốt ra cũng khiến người kinh ngạc: "Thôi đi, tình một đêm của cô với tên kia cũng có nảy sinh bao nhiêu tình cảm, tuyệt đối không ngọt ngào như ta với tên ngốc nhà ta."
"..." Nhan Thanh lại lẩm bẩm ba chữ.
"Đừng mắng, mẹ ta cũng là mẹ cô, cẩn thận để mẹ nghe thấy, đến lúc đó cô hết đường rồi."
Tô Nhan khoanh tay trước ngực, khiến bộ ngực đầy đặn càng thêm nổi bật.
Bộ âu phục bó sát cũng không thể giấu được.
Răng Nhan Thanh sắp bị nghiến nát, cũng bởi vì nàng là tỷ tỷ của mình, cha mẹ cả hai người đều như nhau, sở thích cũng tương tự, một thân công phu quốc túy mà cũng bị dìm đến một mống cũng không còn.
Không chiếm được lợi thế từ Tô Nhan, Nhan Thanh liền nhìn sang tên ngốc nhà nàng, nhếch miệng: "Cây gậy này múa cũng được đấy, nhưng sao tên ngốc nhà cô giống như chỉ biết dùng những chiêu cơ bản thế?"
Bổ, đóng, vung, mạnh, đâm, quẳng, chọn, băng, khung, cách, băng, điểm.
"Sách!"
Ý Nhan Thanh rất rõ, cô ghét bỏ côn pháp của Trần Sở Hà quá cơ bản, không có chút mánh khóe nào, không đẹp mắt.
Hay nói đúng hơn, không có chiêu thức côn pháp, trông bình thường không có gì lạ.
Tô Nhan thường dùng côn lại thấy được vài điều trong đó, khóe miệng lộ ra một nụ cười: "Đúng là toàn chiêu cơ bản, nhưng tỷ tỷ không thấy gì sao?"
Nhan Thanh vẻ mặt nghi hoặc hỏi: "Thấy cái gì?"
"..." Vừa hỏi xong, Nhan Thanh im lặng trong chốc lát, rồi động tác cắn hạt dưa dừng lại, đôi mắt đẹp trừng lớn, trực tiếp buông lời thô tục: "Ngọa Tào! Bóng côn hắn múa khoa trương thế kia cơ á?!".
"Trực tiếp bao trùm ba trăm sáu mươi độ không góc chết!"
"Nhìn thì như là tấn công liên tục không ngừng, nhưng nếu có con tép riu nào dám từ hướng khác tấn công hắn lúc này, có mà bị bóng côn đánh cho dập đầu bầm dập?"
"Hơn nữa lực vung gậy của hắn cũng khoa trương quá đấy!"
"Thế này có mà như đại tông sư toàn lực đánh ra!"
Chỉ trong một chốc lát, Nhan Thanh đã đổi giọng: "Má ơi! Cấp độ tai họa!"
"Mẹ nó, một người không có dị năng lượng sao có thể có sức mạnh này?!"
"Nếu bị mấy người tu luyện không biết bao năm mới đạt đến cấp tai họa hoặc dị năng giả nhìn thấy, chắc tức chết mất!"
Nói đến đây Nhan Thanh bật cười.
Haizz, người khác vất vả tu luyện bao nhiêu ngày đêm, để trở nên mạnh hơn người thường, để tách biệt với người thường, mong muốn vượt bậc, hơn người thường một cái đầu.
Nếu một tên cấp tai họa nào đó không may ăn phải một côn không hề có dị năng lượng này, không những bị trọng thương, mà có khi còn tan vỡ cả đạo tâm ấy chứ?
Tô Nhan khẽ gật đầu, "Không sai! Mỗi lần tên ngốc tấn công, đều mạnh hơn, nhanh hơn, mãnh liệt hơn lần trước!"
"Hơn nữa mỗi lần vung đều tích tụ, một tầng chồng một tầng."
"Đồng thời, thế côn của hắn sẽ không mất đi sau khi dùng, mà vẫn còn nguyên vẹn xung quanh."
"Tuy khó nhìn rõ, nhưng lực đạo và thế côn vẫn còn đó, lại được đòn sau mang theo, tăng thêm sức mạnh, tăng thêm khí thế!"
"Tầng tầng lớp lớp, không phải chỉ đơn giản là 1+1 nữa."
"Đây là 1x10^2 x 10^3 x 10^4 x 10^5."
"Mà nhìn có vẻ như bộ côn pháp này không hề có giới hạn, bởi vì là những chiêu thức cơ bản, có thể chồng vô hạn xuống."
Nhan Thanh kinh ngạc, im lặng rất lâu, mới miễn cưỡng nhả ra một câu: "Má ơi... Thằng này đúng là treo máy rồi!"
"Thế mà cũng được á?!"
Đến giờ phút này, Tô Nhan mới hiểu tại sao Trần Sở Hà lại gọi bộ côn pháp này, nghe hơi "trung nhị", là "Vạn Long Phá Quân Múa".
Bởi vì bộ côn pháp này sử dụng chiêu thức cơ bản nhất, trông có vẻ rất bình thường, nhưng thực tế đến một mức độ nào đó, mỗi lần vung côn lại kéo theo thế côn trước, thế côn chồng lên vô tận, đánh ra tiếng nổ tựa như vạn đầu cự long đang gầm thét!
Mỗi một lần vung vẩy thế côn, mang theo khí thế như vạn long gầm thét xông vào quân địch, phá trận như chốn không người!
"Không phải tỷ vừa nói bộ côn pháp này quá cơ bản sao?" Tô Nhan nháy mắt với Nhan Thanh, "Hay là, thử một chút?".
Bạn cần đăng nhập để bình luận