Cái Gì? Đối Tượng Hẹn Hò Lại Là Chủ Nợ Lớn Của Ta?

Chương 105: Nhỏ áo bông hở a!

Chương 105: Áo bông nhỏ bị hở rồi! Nhìn xem bản thân vất vả lắm mới câu được con cá trắm đen lớn này, người đàn ông trung niên kia không nhịn được nuốt một ngụm nước bọt, đầu lưỡi liếm liếm đôi môi hơi khô nứt. Không đợi hắn lên tiếng, Trần Sở Hà đưa cho hắn một cốc trà sữa còn chưa mở nắp cùng ống hút, nói: "Không sợ ta bỏ độc vào đây thì cứ uống đi." Nghe vậy người đàn ông trung niên ngẩn người, sau đó nhếch miệng cười, không chút do dự nhận lấy cốc trà sữa và ống hút, học dáng vẻ của Trần Sở Hà khi nãy, cắm ống hút xuống rồi hút một ngụm. Ừm! Ngon đó chứ! Cũng rất ngọt nữa! "Lâu lắm rồi không uống thứ này." Người đàn ông trung niên không khỏi thốt lên một tiếng cảm thán. Hắn có khi nào được uống thứ này chứ? Chắc là lúc trước đi học, bạch nguyệt quang của hắn trèo tường trốn ra ngoài rồi mua cho hắn một ly. Sau đó thì không được uống nữa. Không để ý nhiều, người đàn ông trung niên ngồi phịch xuống đất, vừa uống trà sữa ngọt ngào vừa nhìn con cá lớn An Huy sắp bị lôi lên bờ, không khỏi hỏi: "Con cá này, nhìn thì, chắc không dưới một trăm cân nhỉ?" "Ừm, 190, gần hai trăm cân rồi đấy." Trần Sở Hà đáp. Tiện thể hắn liếc nhìn cha vợ tương lai của mình, ánh mắt có vài phần kinh ngạc, xem ra cha vợ tương lai này của mình sức lực cũng không nhỏ! Lớn tuổi như vậy mà còn có thể vật lộn với con cá này lâu như vậy! Người đàn ông trung niên nhếch mép cười: "Vậy xem ra vận may của tôi cũng tốt ghê." "Có muốn tôi giúp ông chụp vài tấm không?" Trần Sở Hà hỏi. "Vậy thì chắc chắn phải có rồi!" Người đàn ông trung niên cười hắc hắc: "Không chụp ảnh thì làm sao về khoe với mấy ông bạn câu cá được? Dù sao thì con cá An Huy hoang dã hơn một trăm cân, gần hai trăm cân thế này không phải thứ dễ gặp đâu!" Vừa nói, hắn vừa lấy điện thoại ra, mở khóa rồi đưa cho Trần Sở Hà. Trần Sở Hà dùng điện thoại của hắn chụp mấy tấm ảnh cùng con cá trắm đen lớn này, rồi đưa cho hắn xem. Người đàn ông trung niên rất hài lòng, cũng rất thoải mái nói: "Tốt, đẹp trai! Tôi vừa nói mà, nếu câu được nó lên, tôi cho cậu mười vạn! "Đến! Chuyển khoản qua Wechat hay là Alipay?" "Chuyển trực tiếp vào tài khoản ngân hàng cũng được mà!" Trần Sở Hà lại tỏ vẻ không để ý nói: "Không cần, không sao cả, ông vui là được rồi." "Tôi bây giờ đang được người ta bao nuôi, tạm thời không thiếu tiền." Nghe xong những lời này, người đàn ông trung niên nghĩ đến những gì mình nói lúc nãy, cũng có chút ngượng ngùng mà cười trừ. Hắn cũng không tiếp tục nài nỉ, mà lấy ra từ trong ví một tấm danh thiếp đưa cho Trần Sở Hà, cởi mở nói: "Được, tôi cũng không đôi co với cậu, người bạn này, tôi quyết định kết giao!" "Sau này gặp vấn đề gì khó khăn, gọi vào số điện thoại này, sẽ có người giúp cậu giải quyết!" Trần Sở Hà nhận lấy tấm danh thiếp, trên đó không có tên, chỉ có một dãy số điện thoại và một chữ "Tô" được tạo thành từ những đường vân đặc thù. Trần Sở Hà liếc mắt là nhận ra, tấm thiếp này không phải loại thường, mà là danh thiếp chuyên dụng được làm bằng vàng thật. Dù là ý nghĩa hay giá trị của tấm danh thiếp này cũng đều không thấp. Trần Sở Hà ước lượng một chút, thầm đánh giá trong lòng, riêng cân nặng của tấm danh thiếp bằng vàng này thôi, e là cũng đủ để người bình thường mua một chiếc xe đi lại không tồi rồi. Thế nhưng Trần Sở Hà lại không hề khách khí mà nói một câu: "Chú à, chú cũng láo quá đi, không mang theo cả đồ ăn và dụng cụ." Người đàn ông trung niên nghe vậy, nhìn Trần Sở Hà bằng một ánh mắt hơi biến đổi trong giây lát. Nhưng hắn rất nhanh đã chuyển chủ đề, chỉ vào con cá trắm đen lớn kia rồi cười hỏi: "Nói đi, con cá lớn này câu được cũng thuộc về cậu, cậu có muốn không? Không muốn thì cũng có thể bán lại cho tôi." "Giá cả tùy cậu mở!" Phải biết rằng, cá An Huy lớn hơn trăm cân có khả năng sẽ có cá thạch! Thịt cá thì có thể không đáng giá, nhưng cá thạch thì rất đáng tiền! Đặc biệt là loại hoang dã thuần chủng, lại còn gần hai trăm cân thế này! Không nói chắc có, chỉ cần có là rất đáng tiền! Vật này càng lớn thì càng đáng giá! Với điều này, Trần Sở Hà lại tùy tiện khoát tay, ngáp một cái rồi nói: "Thôi đi, ông tự xử lý đi, con gái ông không thích ăn loại cá vừa câu lên ông cũng biết mà." "Một con cá An Huy hoang dã lớn như vậy phải qua nước tối thiểu mấy tháng mới ăn được." "Mà còn phải chế biến cho ngon, phải tốn của lão Phí không ít công phu." "Ha ha, đúng vậy, con gái tôi lại không thích...." Người đàn ông trung niên vừa định hùa theo, sau đó trong nháy mắt nhận ra điều gì đó, tất cả những lời đang muốn nói đều bị hắn nuốt xuống. Trong mắt người đàn ông trung niên đầu tiên là một vòng chấn động, sau đó hạ ý thức hai mắt nheo lại, nhìn Trần Sở Hà vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh như thường, không hề có chút cảm xúc nào dao động. Hồi lâu sau, người đàn ông trung niên mới từ từ lên tiếng, có chút chần chờ mà hỏi: "Cậu, biết tôi là ai à?" "Biết chứ, lão chủ nợ của nhà tôi mà, ông vừa đến một cái là tôi nhận ra rồi." Trần Sở Hà vừa ném phao và chì xuống, thu dây câu vừa nói, "Tô gia gia chủ đời này, bây giờ là chủ tịch tập đoàn Tô thị, Tô Phi Mặc." "Một cái tên rất nổi danh ở Nghiễm Phủ, người không biết thì chắc là rất ít." Tô Phi Mặc có chút bất đắc dĩ thở dài. Ban đầu hắn chỉ muốn đến xem xét người đàn ông mà con gái bảo bối của mình coi trọng, xem thử hắn có đáng để con gái yêu mến hay không. Không ngờ rằng, vừa đến đã bị nhận ra rồi. Chuyện này là sao chứ! "Đưa cần câu cho tôi." Trần Sở Hà thu dây câu, kéo nhẹ cây cần câu vẫn còn đang nằm trong tay Tô Phi Mặc. "Khụ khụ khụ!" Tô Phi Mặc ho khan vài tiếng, nhưng không hề buông cây cần câu mà hắn mong nhớ đêm ngày trong tay, mặt mày đỏ ửng, mặt dày mày dạn nói: "Đã, đã cậu nhận ra tôi là ai rồi thì, vậy, vậy, vậy, vậy cậu cũng nên biểu thị chút gì với nhạc phụ tương lai chứ hả?" Ý tứ trong lời này của hắn không thể nào rõ ràng hơn. Trần Sở Hà nhếch mép cười một tiếng, để lộ một hàm răng trắng bóng, nói: "Lão chủ nợ nói, việc kết hôn của cô ấy ông đừng hòng chen vào, nên dặn tôi không cần nịnh nọt gì ông cả." "Cô ấy còn nói, nếu ông mà dám lấy danh nhạc phụ tương lai đi làm khó tôi, hoặc là đến cướp đồ của tôi, cô ấy về việc đầu tiên chính là xử lý ông!" Tô Phi Mặc suýt chút nữa đã khóc, cái áo bông nhỏ ấm lòng từ bé đến lớn sao đột nhiên lại hở ra thế này? Mà còn hở ra một lỗ lớn như vậy! Trời ơi! Ôi trái tim nhỏ bé của ta! Mát lạnh quá đi ~~ "Nói đi nói lại, chẳng phải tôi đang biểu hiện rồi đấy sao, con cá này để ông câu được, cá cũng là của ông, vậy còn chưa đủ à." Trần Sở Hà cười tủm tỉm rồi kéo lại cây cần câu kia. Tô Phi Mặc trơ mắt nhìn cây cần câu mà hắn tâm niệm không ngừng mấy chục năm ngay trước mắt hắn bay mất, cái vẻ mặt, cái ánh mắt kia! Thật là u oán nha! Ai mà ngờ được, một người từng uy chấn cả Nghiễm Phủ, vực dậy công ty đang bên bờ vực sụp đổ, ngạnh sinh sinh cứu sống Tô gia, thủ đoạn tàn nhẫn, tâm tư kín đáo, cao ngạo bá đạo, được xưng là một con hổ ở Nghiễm Phủ, từng là người trong mộng của vô số phụ nữ, tổng giám đốc bá đạo Tô Phi Mặc, giờ lại vì một cây cần câu mà lộ ra bộ mặt như vậy? Mà điều quan trọng nhất là, cái áo bông nhỏ của nhà hắn lại hở rồi! Rõ ràng đã nói tương lai con rể sẽ nịnh nọt nhạc phụ tương lai, thời trẻ hắn kiêu ngạo như vậy, cuồng ngạo như vậy còn không ngoại lệ, tại sao đến khi hắn làm nhạc phụ lại trở thành ngoại lệ chứ? Trời ơi! Như vậy thật không công bằng mà! Nhìn Trần Sở Hà thu dọn đồ đạc rời đi, hoàn toàn không có chút ý tứ gì muốn nịnh nọt, muốn lấy lòng ông nhạc phụ tương lai này cả. Tô Phi Mặc do dự một chút, rồi phân phó cho mấy người vệ sĩ đi cùng, để họ mang con cá An Huy lớn hiếm thấy này về nhà, rồi vội vàng đuổi theo sau người con rể tương lai.
Bạn cần đăng nhập để bình luận