Cái Gì? Đối Tượng Hẹn Hò Lại Là Chủ Nợ Lớn Của Ta?
Chương 125: Đồng dạng là sinh ra cùng một mẹ, làm sao chênh lệch lớn như vậy chứ?
"A ~ lại thua rồi!"
"Không chơi, không chơi nữa, toàn là hai người vợ chồng các ngươi thắng, ta lúc nào cũng đứng chót, có cái lý nào không vậy!"
"A a a a a ~" Lâm Thi Vận gục mặt xuống bàn, vẻ mặt không còn gì để luyến tiếc, kêu khóc không ngừng.
Cũng không thể trách tâm trạng nàng suy sụp.
Tối nay, ngoài mấy ván đầu tiên nàng thắng ra thì sau đó, nàng chẳng thắng nổi một ván nào!
Lúc nào cũng về chót!
Nhất là từ khi Trần Sở Hà tham gia vào ván bài, thì vị trí thứ nhất và thứ hai gần như thuộc về Trần Sở Hà và Tô Nhan.
Những người khác may mắn thì có thể dành được vị trí thứ ba.
Nàng là thảm nhất, luôn đứng cuối, thi thoảng thì có người đứng cuối cùng với nàng.
Mặc dù người đứng cuối cùng sau đó sẽ được ưu tiên ra bài trước, nhưng đồng thời cũng phải nộp lá bài lớn nhất của mình cho người thứ nhất, rồi người thứ nhất lại đổi cho lá bài mà họ không muốn cho người cuối cùng.
Điều này dẫn đến việc người đứng cuối thường không có quân bài mạnh nào để ra bài áp trận hay nhận được quyền đi bài trước, nên rất khó để lật ngược tình thế.
Nhưng kiểu như Lâm Thi Vận, liên tục thua cả đêm thì quả thật là hiếm thấy.
Thấy Lâm Thi Vận thua đến nỗi tâm trạng sụp đổ, nằm dài ra, Trần Sở Hà và Tô Nhan liếc nhìn nhau, khóe miệng cả hai đều không tự chủ lộ ra một nụ cười nhẹ.
Thực tế cũng gần như Lâm Thi Vận đoán, Trần Sở Hà và Tô Nhan không cần giao tiếp gì bằng lời nói, chỉ cần dựa vào ánh mắt hoặc những thay đổi nhỏ trên nét mặt là có thể đại khái đoán được đối phương đang nghĩ gì.
Thêm vào đó đánh loại bài này cũng không khó lắm, mà hai người lại là nhà trên nhà dưới, cho nên việc phối hợp lại càng đơn giản vô cùng.
Chỉ cần bọn họ phối hợp để một người chạy bài trước, sau đó kết hợp cùng việc người còn lại ra hết bài lẻ thì người kia cơ bản cũng sẽ ép đến cùng.
Về cơ bản là rất khó thua.
Với kiểu "gian lận" trắng trợn của hai người này, những người còn lại chỉ có thể lắc đầu, thở dài liên tục, chẳng có cách nào ngăn được!
Dù sao người ta vừa không gian lận, vừa không đổi bài, ba là không hề nói ra miệng những câu như "đừng ra" hoặc "nhường một chút", chỉ dựa vào ăn ý mà đánh, thì làm sao có thể bắt bẻ?
Huống chi ở đây cũng không chỉ có một cặp tình nhân là Trần Sở Hà và Tô Nhan.
Nếu bạn đổ lỗi là do hai người yêu nhau phối hợp ăn ý nên thắng, vậy thì những người còn lại biết làm sao?
"Thôi, đã không đánh bài nữa thì đi ăn khuya thôi."
Trần Sở Hà thu dọn bài trên bàn, xào bài, cất kỹ rồi hỏi: "Muốn ăn gì? Ta mời."
"Hả? Có đồ ăn khuya à?!"
Vừa nghe đến ăn khuya, Lâm Thi Vận mới khi nãy còn mặt ủ mày chau, kêu rên liên hồi liền lập tức tỉnh táo, phấn khởi nói:
"Hay là đi chỗ Tú Nguyệt ăn đi? Ở đó có một quán hải sản bán đêm, đồ ăn khuya ở đó rất ngon, trước kia ta có đi một lần."
"Nhưng mà tiếc là lúc đó ta đến muộn nên chẳng còn gì ăn."
Lâm Thi Đình cầm hộp đựng bài đã được xếp gọn gõ nhẹ vào đầu Lâm Thi Vận, có chút bất đắc dĩ nói: "Cứ nói đến ăn khuya là em lại nghĩ đến quán cóc vỉa hè, em có thể có chút yêu cầu hơn không?"
"Em không nghĩ cho bản thân thì cũng nghĩ cho chị dâu xem sao, chị dâu là thân phận gì chứ?"
Lâm Thi Vận bị gõ đau nhe răng trợn mắt, vẻ mặt ủy khuất: "Nhưng em ăn khuya đa phần đều đi quán cóc vỉa hè hoặc quán ven đường mà, không lẽ chị bắt em đến khách sạn năm sao ăn khuya à?"
"Đồ ăn ở đó vừa đắt lại không đủ no, muốn ăn no bụng thoải mái thì tiêu hết cả tháng lương của em mất!"
"Có quán cóc vỉa hè kinh tế mà lại thực tế hơn không?"
Tô Nhan mỉm cười nói: "Ăn khuya mà, vốn là để ăn những món bình dân thôi, lại chẳng có người ngoài, cũng đâu phải bữa chính hay yến tiệc gì, ta đôi khi cũng rất thích quán cóc vỉa hè đấy."
"Không chỉ có mình ta, ba ta, mẹ ta với mấy dì cô, thi thoảng còn mặc đồ ngủ lái xe cả tiếng đồng hồ chỉ để đi ăn cháo ở một quán cóc."
"Chuyện này ở chỗ chúng ta là rất bình thường mà."
Mà Tô Nhan không hề biết, là ngay khi nàng vừa nói câu này, cách chỗ bọn họ vài con phố ở một quán ruồi không hề nổi bật, có bốn người, ba nữ một nam cũng đang mặc đồ ngủ, ngồi trong một góc ăn đêm một cách thích thú.
Không hiểu sao, ba người lớn tuổi trong đó liên tục hắt xì hơi 7, 8 cái.
"Đi thôi, đã em họ nói thế thì đi đến đó."
Thấy chị dâu đều đứng về phía mình, Lâm Thi Vận ngẩng bộ ngực tự hào của mình lên, cãi lại chị mình: "Thấy chưa, chị dâu đều nói thế! Vốn là ở quán cóc ngon hơn mà!"
"Chính mày chả hay đi ăn đó còn gì!"
Lâm Thi Đình bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó hung hăng vỗ một phát vào bộ ngực gần đụng mặt mình của Lâm Thi Vận.
Cùng là một mẹ sinh ra, sao lại có sự khác biệt lớn đến vậy?
Lâm Thi Đình cúi đầu nhìn vốn liếng của mình, trong lòng không khỏi thở dài não nề.
Ở nhà nàng, người mua áo lót dễ nhất là nàng.
Còn người khó mua nhất lại là cô em gái này.
Rõ ràng mọi người đều không đến một mét sáu, sao sức nàng có thể sánh với chị dâu cao gần một mét tám chứ?
Chị dâu người ta ít ra có đường cong hoàn mỹ tỉ lệ với dáng người cao gầy để chống đỡ.
Còn nàng thì sao?
Có lẽ nàng không sợ mệt chết bản thân mình.
Vì Trần Tuyết Nhi có việc phải về trước nên lần này đi ăn khuya chỉ có Trần Sở Hà và nhóm bạn thân này.
Lâm Thi Vận và Lâm Thi Đình lái xe điện đến đây, lần này lại muốn đến một chỗ hơi xa nên cả hai liền tự nhiên mà lên xe của Tô Nhan.
Lần đầu ngồi chiếc Cullinan, Lâm Thi Vận và Lâm Thi Đình không khỏi tấm tắc khen ngợi, rồi sau đó đều lấy điện thoại ra chụp hình.
Tô Nhan lái xe, Trần Sở Hà ngồi ở ghế phụ.
Trần Sở Hà thấy hai người đang cầm chiếc hộp Tô Nhan đưa rồi cùng nhau chụp ảnh tự sướng, liền lên tiếng nhắc: "À phải rồi, hai em về nhà đừng làm mất cái hộp này, bên trong còn một món đồ nhỏ, là do chị dâu chọn cho hai em đấy."
"A? Còn một món đồ nhỏ sao?"
Hai chị em Lâm Thi Vận cúi đầu tìm kiếm trong hộp, quả nhiên móc ra một chiếc hộp nhỏ tinh xảo cỡ bàn tay.
Lâm Thi Vận tò mò hỏi: "Chị dâu, trong này là cái gì vậy ạ?"
"Của em là đôi bông tai, của em gái Thi Đình là vòng tay."
Tô Nhan vừa lái xe vừa nói: "Lúc đầu chị định tặng dây chuyền hoặc vòng tay cho hai em, nhưng mà cả hai đều có bạn trai rồi, nên chị đưa hai món đó hình như không được hợp lắm, nên chị đã chọn bông tai với vòng tay cho hai em."
"Nào có gì không hợp hay không đâu ạ, đồ chị dâu tặng, họ có ý kiến gì được chứ."
Lâm Thi Vận vừa nói vừa mở hộp ra, sau đó cô mới hiểu vì sao Tô Nhan lại nói tặng dây chuyền hay vòng tay thì không được hợp lý: "Ui da! Vàng á? !"
"Còn có đá quý nữa!"
"Còn là đá sapphire xanh nước biển mà em thích nhất nữa chứ!"
Lâm Thi Đình lấy chiếc vòng tay của mình ra, cũng ngạc nhiên thốt lên: "Của em là đá sapphire tím em thích nhất."
"Sao hả, có thích không?" Trần Sở Hà hỏi.
"Thích, đương nhiên là thích." Hai chị em đồng thanh nói.
Trần Sở Hà chép miệng về phía Tô Nhan, hai chị em lập tức hiểu ý, lại đồng thanh nói với Tô Nhan: "Cảm ơn chị dâu!"
"Ừ, không có gì." Tô Nhan khẽ cong môi thành một nụ cười duyên.
Lâm Thi Vận chụp một tấm ảnh với đôi bông tai rồi cất kỹ, sau đó hỏi:
"À, đúng rồi, chị dâu, cái này là mỗi người chúng em đều có phải không ạ?"
"Không chơi, không chơi nữa, toàn là hai người vợ chồng các ngươi thắng, ta lúc nào cũng đứng chót, có cái lý nào không vậy!"
"A a a a a ~" Lâm Thi Vận gục mặt xuống bàn, vẻ mặt không còn gì để luyến tiếc, kêu khóc không ngừng.
Cũng không thể trách tâm trạng nàng suy sụp.
Tối nay, ngoài mấy ván đầu tiên nàng thắng ra thì sau đó, nàng chẳng thắng nổi một ván nào!
Lúc nào cũng về chót!
Nhất là từ khi Trần Sở Hà tham gia vào ván bài, thì vị trí thứ nhất và thứ hai gần như thuộc về Trần Sở Hà và Tô Nhan.
Những người khác may mắn thì có thể dành được vị trí thứ ba.
Nàng là thảm nhất, luôn đứng cuối, thi thoảng thì có người đứng cuối cùng với nàng.
Mặc dù người đứng cuối cùng sau đó sẽ được ưu tiên ra bài trước, nhưng đồng thời cũng phải nộp lá bài lớn nhất của mình cho người thứ nhất, rồi người thứ nhất lại đổi cho lá bài mà họ không muốn cho người cuối cùng.
Điều này dẫn đến việc người đứng cuối thường không có quân bài mạnh nào để ra bài áp trận hay nhận được quyền đi bài trước, nên rất khó để lật ngược tình thế.
Nhưng kiểu như Lâm Thi Vận, liên tục thua cả đêm thì quả thật là hiếm thấy.
Thấy Lâm Thi Vận thua đến nỗi tâm trạng sụp đổ, nằm dài ra, Trần Sở Hà và Tô Nhan liếc nhìn nhau, khóe miệng cả hai đều không tự chủ lộ ra một nụ cười nhẹ.
Thực tế cũng gần như Lâm Thi Vận đoán, Trần Sở Hà và Tô Nhan không cần giao tiếp gì bằng lời nói, chỉ cần dựa vào ánh mắt hoặc những thay đổi nhỏ trên nét mặt là có thể đại khái đoán được đối phương đang nghĩ gì.
Thêm vào đó đánh loại bài này cũng không khó lắm, mà hai người lại là nhà trên nhà dưới, cho nên việc phối hợp lại càng đơn giản vô cùng.
Chỉ cần bọn họ phối hợp để một người chạy bài trước, sau đó kết hợp cùng việc người còn lại ra hết bài lẻ thì người kia cơ bản cũng sẽ ép đến cùng.
Về cơ bản là rất khó thua.
Với kiểu "gian lận" trắng trợn của hai người này, những người còn lại chỉ có thể lắc đầu, thở dài liên tục, chẳng có cách nào ngăn được!
Dù sao người ta vừa không gian lận, vừa không đổi bài, ba là không hề nói ra miệng những câu như "đừng ra" hoặc "nhường một chút", chỉ dựa vào ăn ý mà đánh, thì làm sao có thể bắt bẻ?
Huống chi ở đây cũng không chỉ có một cặp tình nhân là Trần Sở Hà và Tô Nhan.
Nếu bạn đổ lỗi là do hai người yêu nhau phối hợp ăn ý nên thắng, vậy thì những người còn lại biết làm sao?
"Thôi, đã không đánh bài nữa thì đi ăn khuya thôi."
Trần Sở Hà thu dọn bài trên bàn, xào bài, cất kỹ rồi hỏi: "Muốn ăn gì? Ta mời."
"Hả? Có đồ ăn khuya à?!"
Vừa nghe đến ăn khuya, Lâm Thi Vận mới khi nãy còn mặt ủ mày chau, kêu rên liên hồi liền lập tức tỉnh táo, phấn khởi nói:
"Hay là đi chỗ Tú Nguyệt ăn đi? Ở đó có một quán hải sản bán đêm, đồ ăn khuya ở đó rất ngon, trước kia ta có đi một lần."
"Nhưng mà tiếc là lúc đó ta đến muộn nên chẳng còn gì ăn."
Lâm Thi Đình cầm hộp đựng bài đã được xếp gọn gõ nhẹ vào đầu Lâm Thi Vận, có chút bất đắc dĩ nói: "Cứ nói đến ăn khuya là em lại nghĩ đến quán cóc vỉa hè, em có thể có chút yêu cầu hơn không?"
"Em không nghĩ cho bản thân thì cũng nghĩ cho chị dâu xem sao, chị dâu là thân phận gì chứ?"
Lâm Thi Vận bị gõ đau nhe răng trợn mắt, vẻ mặt ủy khuất: "Nhưng em ăn khuya đa phần đều đi quán cóc vỉa hè hoặc quán ven đường mà, không lẽ chị bắt em đến khách sạn năm sao ăn khuya à?"
"Đồ ăn ở đó vừa đắt lại không đủ no, muốn ăn no bụng thoải mái thì tiêu hết cả tháng lương của em mất!"
"Có quán cóc vỉa hè kinh tế mà lại thực tế hơn không?"
Tô Nhan mỉm cười nói: "Ăn khuya mà, vốn là để ăn những món bình dân thôi, lại chẳng có người ngoài, cũng đâu phải bữa chính hay yến tiệc gì, ta đôi khi cũng rất thích quán cóc vỉa hè đấy."
"Không chỉ có mình ta, ba ta, mẹ ta với mấy dì cô, thi thoảng còn mặc đồ ngủ lái xe cả tiếng đồng hồ chỉ để đi ăn cháo ở một quán cóc."
"Chuyện này ở chỗ chúng ta là rất bình thường mà."
Mà Tô Nhan không hề biết, là ngay khi nàng vừa nói câu này, cách chỗ bọn họ vài con phố ở một quán ruồi không hề nổi bật, có bốn người, ba nữ một nam cũng đang mặc đồ ngủ, ngồi trong một góc ăn đêm một cách thích thú.
Không hiểu sao, ba người lớn tuổi trong đó liên tục hắt xì hơi 7, 8 cái.
"Đi thôi, đã em họ nói thế thì đi đến đó."
Thấy chị dâu đều đứng về phía mình, Lâm Thi Vận ngẩng bộ ngực tự hào của mình lên, cãi lại chị mình: "Thấy chưa, chị dâu đều nói thế! Vốn là ở quán cóc ngon hơn mà!"
"Chính mày chả hay đi ăn đó còn gì!"
Lâm Thi Đình bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó hung hăng vỗ một phát vào bộ ngực gần đụng mặt mình của Lâm Thi Vận.
Cùng là một mẹ sinh ra, sao lại có sự khác biệt lớn đến vậy?
Lâm Thi Đình cúi đầu nhìn vốn liếng của mình, trong lòng không khỏi thở dài não nề.
Ở nhà nàng, người mua áo lót dễ nhất là nàng.
Còn người khó mua nhất lại là cô em gái này.
Rõ ràng mọi người đều không đến một mét sáu, sao sức nàng có thể sánh với chị dâu cao gần một mét tám chứ?
Chị dâu người ta ít ra có đường cong hoàn mỹ tỉ lệ với dáng người cao gầy để chống đỡ.
Còn nàng thì sao?
Có lẽ nàng không sợ mệt chết bản thân mình.
Vì Trần Tuyết Nhi có việc phải về trước nên lần này đi ăn khuya chỉ có Trần Sở Hà và nhóm bạn thân này.
Lâm Thi Vận và Lâm Thi Đình lái xe điện đến đây, lần này lại muốn đến một chỗ hơi xa nên cả hai liền tự nhiên mà lên xe của Tô Nhan.
Lần đầu ngồi chiếc Cullinan, Lâm Thi Vận và Lâm Thi Đình không khỏi tấm tắc khen ngợi, rồi sau đó đều lấy điện thoại ra chụp hình.
Tô Nhan lái xe, Trần Sở Hà ngồi ở ghế phụ.
Trần Sở Hà thấy hai người đang cầm chiếc hộp Tô Nhan đưa rồi cùng nhau chụp ảnh tự sướng, liền lên tiếng nhắc: "À phải rồi, hai em về nhà đừng làm mất cái hộp này, bên trong còn một món đồ nhỏ, là do chị dâu chọn cho hai em đấy."
"A? Còn một món đồ nhỏ sao?"
Hai chị em Lâm Thi Vận cúi đầu tìm kiếm trong hộp, quả nhiên móc ra một chiếc hộp nhỏ tinh xảo cỡ bàn tay.
Lâm Thi Vận tò mò hỏi: "Chị dâu, trong này là cái gì vậy ạ?"
"Của em là đôi bông tai, của em gái Thi Đình là vòng tay."
Tô Nhan vừa lái xe vừa nói: "Lúc đầu chị định tặng dây chuyền hoặc vòng tay cho hai em, nhưng mà cả hai đều có bạn trai rồi, nên chị đưa hai món đó hình như không được hợp lắm, nên chị đã chọn bông tai với vòng tay cho hai em."
"Nào có gì không hợp hay không đâu ạ, đồ chị dâu tặng, họ có ý kiến gì được chứ."
Lâm Thi Vận vừa nói vừa mở hộp ra, sau đó cô mới hiểu vì sao Tô Nhan lại nói tặng dây chuyền hay vòng tay thì không được hợp lý: "Ui da! Vàng á? !"
"Còn có đá quý nữa!"
"Còn là đá sapphire xanh nước biển mà em thích nhất nữa chứ!"
Lâm Thi Đình lấy chiếc vòng tay của mình ra, cũng ngạc nhiên thốt lên: "Của em là đá sapphire tím em thích nhất."
"Sao hả, có thích không?" Trần Sở Hà hỏi.
"Thích, đương nhiên là thích." Hai chị em đồng thanh nói.
Trần Sở Hà chép miệng về phía Tô Nhan, hai chị em lập tức hiểu ý, lại đồng thanh nói với Tô Nhan: "Cảm ơn chị dâu!"
"Ừ, không có gì." Tô Nhan khẽ cong môi thành một nụ cười duyên.
Lâm Thi Vận chụp một tấm ảnh với đôi bông tai rồi cất kỹ, sau đó hỏi:
"À, đúng rồi, chị dâu, cái này là mỗi người chúng em đều có phải không ạ?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận