Cái Gì? Đối Tượng Hẹn Hò Lại Là Chủ Nợ Lớn Của Ta?

Chương 140: Hai mặt

Nàng vốn cho rằng với cường độ và tần suất của hai người bọn hắn trước đó, thì không phải là rất dễ trúng chiêu sao? Dù sao người ta gọi là nhắm chuẩn hồng tâm mới có thể nâng cao tỉ lệ. Hắn là trực tiếp xuyên qua hồng tâm mà! Theo đạo lý, tỉ lệ như vậy phải cao hơn người bình thường rất nhiều. Giống như Thẩm Yên Thanh hay đọc những tiểu thuyết tổng giám đốc, thường có kiểu tình tiết qua đêm cuồng nhiệt với tổng giám đốc là có thai. Hiện tại xem ra, tiểu thuyết vẫn là tiểu thuyết, hiện thực vẫn là hiện thực. Làm gì có chuyện dễ dàng có thai như vậy? Bất quá đối với Tô Nhan mà nói, có con hay không bây giờ cũng không sao cả. Không có con thì nàng sẽ chơi với tên ngốc thêm mấy năm rồi tính tiếp. Có con thì nàng sẽ cùng tên ngốc kết hôn, ai có trách nhiệm chăm con thì người đó làm, ai đi làm thì đi làm.
"Da da da da da da da da da da ~"
Bất quá buổi chiều thời gian nhã nhặn bình thản mà tốt đẹp hôm nay cũng không kéo dài như trước được lâu, điện thoại Trần Sở Hà đột nhiên vang lên. Trần Sở Hà cũng giật mình tỉnh giấc, thân thể khẽ run, từ cơn ngủ say tỉnh lại. Tô Nhan lấy điện thoại trong túi hắn ra, liếc nhìn, rồi đưa cho hắn xem: "Mẹ gọi đấy." "Mẹ ngươi hay mẹ ta?" Trần Sở Hà còn hơi ngái ngủ dụi dụi mắt, ngơ ngác hỏi. "Bà nội của ta." Tô Nhan không sa vào mấy lời nói kiểu "Mẹ ngươi mẹ ta đều là mẹ ta", trả lời dứt khoát rõ ràng, dễ hiểu. "À, được." Trần Sở Hà cầm điện thoại, định ngồi dậy nhưng mà vừa mới bị đánh thức, ngủ chưa đủ giấc, thân thể chín phần mười vẫn còn mềm nhũn. Dứt khoát, hắn tiếp tục nằm gối đầu lên ngực Tô Nhan, nghiêng mặt, ngáp một cái rồi mới nghe máy: "Alo, mẹ, sao thế?" "Alo, Sở à, con đang ở đâu đấy?" Giọng Vương Mai nghe có chút sốt ruột. Trần Sở Hà dụi mắt, tặc lưỡi rồi nói: "Con đang ở công ty Tô Nhan." "Có chuyện gì sao mẹ?" "Ôi giời ơi, con mau về nhà đi, đám người thân thích đến đây, mẹ với bố con sắp không chống đỡ nổi nữa rồi." Vương Mai có chút bất lực nói: "Mà bọn họ đều muốn gặp con, mẹ với bố con vất vả đuổi được một đám đi, kết quả lại có đám khác đến ngay!" "Được, con biết rồi, con về ngay đây, lát nữa con đến, mẹ với bố cứ cố một lúc đã nhé." "Ừ, nhanh lên nhé!" "Vâng vâng!" Trần Sở Hà cúp máy, Tô Nhan nghe qua những lời này của hắn liền biết chuyện gì: "Sao thế, bọn họ nhanh vậy đã tìm đến cửa rồi?" "Ừ, ta phải về giải quyết một chút." Trần Sở Hà trì hoãn một lát, lấy lại sức lực rồi ngồi dậy. Tô Nhan ân cần hỏi: "Vậy có cần em giúp gì không?" "Tạm thời không cần, đối phó với mấy con tép riu này, cần gì đến em ra tay, đại lão của ta?" Trần Sở Hà đứng lên, xỏ dép lê, hắn nâng mặt Tô Nhan lên, tiện thể hôn một cái lên đôi môi đỏ còn vương chút vị ngọt mềm mại, rồi nói: "Được rồi, ta về đây, em cứ bận việc đi nhé." "Ừ, có gì cần cứ nói với em." Tô Nhan nhẹ nhàng đáp lời. "Ừm ừm." Rất nhanh, Trần Sở Hà đã lái xe về đến nhà.
Còn chưa vào cửa đã nghe thấy có người ở trong nhà mình kể khổ, nói rằng họ đã đến vất vả thế nào, khó khăn ra sao, úp mở nói nhà Trần Sở Hà bây giờ phát tài rồi, muốn bọn họ giúp đỡ mình. Nhưng giọng điệu đó, chỉ cần Trần Sở Hà đứng ngoài cửa nghe, ngoài việc có vẻ như là đang bắt cóc đạo đức ra, sao hắn còn nghe ra được một sự... ngang ngược càn rỡ nữa chứ?
"Bố, mẹ." Trần Sinh và Vương Mai đang đau đầu vì đám người thân thích này, nhìn thấy Trần Sở Hà trở về, tựa như thấy được cứu tinh. "A Sở, A Sở con về rồi." Vương Mai vẫn theo trình tự giới thiệu cho Trần Sở Hà người đang ngồi trên ghế salon ở phòng khách, một bà lão và một thanh niên nhuộm tóc vàng, đi giày ba ta, nhìn cà lơ phất phơ: "Đây là bà tam cậu của con, đây là cháu của bà ấy, con nên gọi hắn là cháu họ." Bà lão kia vừa nhìn thấy Trần Sở Hà, mặt đầy nếp nhăn nở nụ cười như hoa cúc, bước đến bắt chuyện theo kiểu cũ: "Ôi chao, đây là A Sở à, lâu thế không gặp, lớn nhanh quá vậy? Còn đẹp trai nữa, giỏi giang quá!" "Ôi A Mai à, lúc trước tôi đã nói con trai bà có tiền đồ đúng không?" "Thấy không, không những còn trẻ mà đã lên chức viện sĩ gì đấy, lại còn làm thầy giáo ở A Đại nữa." "Còn mua cho bà cái nhà to vật vã như vậy!" "Sau này các người hưởng phúc đi nhé!" Vương Mai cười lúng túng đáp lại: "Đâu có, đâu có..." Không đợi Vương Mai nói xong, bà tam cậu kia lại bắt đầu than khổ: "Ai, không giống như chúng ta, chỉ có thể sống khổ cực vất vả." "Nếu có ai đó kéo chúng ta lên thì tốt biết mấy, chứ không thì giờ làm gì có căn nhà nào ở thành phố lớn như thế này..." Vừa nói, bà tam cậu còn ra vẻ lau hai giọt nước mắt, lại còn liếc mắt nhìn Vương Mai. Thấy bọn họ thờ ơ, bà ta vừa định gào lên than vãn một trận.
Trần Sở Hà lại không bắt chuyện theo, mà đi đến cái ghế salon cách họ xa nhất rồi ngồi xuống, trực tiếp cắt ngang lời bà ta: "Ê, không đúng, bà tam cậu à, con nhớ trước đây bà nói với người khác, còn có trước mặt bố mẹ con rằng trong đám anh em họ hàng, con là đứa vô dụng, không có tiền đồ nhất còn gì!" "Bà còn nói con chỉ biết mỗi học, sau này lớn lên cũng chỉ làm thuê cho người khác, tháng kiếm được một hai ngàn, ăn uống còn phải xin tiền bố mẹ, sau này chẳng ai thèm lấy, chỉ có thể ăn bám bố mẹ." "Con nhớ bà còn khuyên bố mẹ con tranh thủ sinh đứa thứ hai lúc còn trẻ, nuôi thêm đứa nữa làm của để dành." "Bố mẹ con không muốn sinh thêm, bà còn có ý để bố mẹ con giúp bà nuôi đứa con của bà da đen mà con gái bà bốn lần cưới đã bỏ về đấy à?" "Bảo cái gì mà con lai da đen dễ nuôi, còn là con lai nước ngoài, nghe ra thì có mặt mũi?"
Nghe đến đây, mặt bà tam cậu trong nháy mắt xấu hổ, ấp úng nói: "Không, không phải thế, làm sao ta lại nói thế chứ? Chắc chắn là con nhớ nhầm rồi?" "Ôi giời ơi, tam cậu thương con như thế, sao lại nói với con những lời đó được?" "Nhất định là con nhớ nhầm rồi!" Trần Sở Hà thản nhiên nói: "Sao con nhớ nhầm được? Hơn nữa những lời này vẫn là lúc con đến thăm người thân sau Tết, bà còn nói với mấy cậu, mấy mợ, mấy dì dượng con nữa." "Dù con có nhớ nhầm thì chẳng lẽ mấy cậu mấy mợ, mấy dì dượng con đều nhớ nhầm à?" "Con còn nhớ, hồi đấy không phải là Tết thì tiểu cậu con đã lật bàn rồi, cầm nồi canh nóng đổ lên cái mặt bà rồi đấy à?" Trần Sở Hà không để bà ta kịp nói lời nào, tiếp tục: "Mà con nhớ không nhầm thì có năm con đi thăm người thân vào dịp Tết, chính là thằng cháu này của bà thả chó cắn con đấy?" "Bà ở bên cạnh không những không ngăn cản, mà còn cười rất tươi cơ mà?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận