Cái Gì? Đối Tượng Hẹn Hò Lại Là Chủ Nợ Lớn Của Ta?

Chương 165: Tốt chân phối tất chân, dệt hoa trên gấm

"Chương 165: Tốt chân phối tất chân, dệt hoa trên gấm"
"Ừm? Tiểu Tứ, cái của ngươi đâu?"
Bữa cơm tối xong, nghỉ ngơi một chút, vừa mới tắm xong, Nhan Thanh mặc một bộ đồ ngủ trắng đơn giản đứng ở cửa, nhìn Tô Nhan đang mặc bộ đồ ngủ lụa, lơ đãng để lộ ra xương quai xanh trắng nõn quyến rũ, đang tựa vào đầu giường nghịch điện thoại, mà không thấy bóng dáng Trần Sở Hà mặc bộ đồ ngủ hình thú xấu xí, cô nàng hiếu kỳ hỏi.
Tô Nhan liếc nhìn Nhan Thanh vừa bước đến, ngồi xuống giường, vừa trả lời vừa dán mắt vào điện thoại, hai ngón tay cái nhanh chóng lướt trên màn hình: "Cô cô đến rồi, vừa bị mẹ ta kéo đi đánh mạt chược."
"Hả, dám cùng mẹ vợ tương lai chơi mạt chược? Giỏi đấy!" Nhan Thanh thoạt đầu ngạc nhiên, sau đó lại trêu chọc nói.
Lần này Tô Nhan đến mí mắt cũng không muốn nhấc lên, hết sức chuyên chú nhìn điện thoại, chậm rãi nói: "Mẹ ta không phải loại người không hiểu lý lẽ, trên bàn mạt chược là chuyện trên bàn mạt chược, chơi mạt chược là chơi mạt chược."
"Lên bàn mạt chược liền không có tình thân mẹ con, xuống bàn mạt chược thì không so đo chuyện trên bàn mạt chược."
"Điểm này bà ấy so với ai cũng rõ ràng, nếu không thì ngươi nghĩ vì sao nhiều người muốn cùng bà ấy đánh mạt chược?"
Nhan Thanh cười nói: "Chẳng lẽ đây là câu 'trên bàn mạt chược không phân lớn nhỏ, dưới bàn mạt chược mới lập quy tắc' trong truyền thuyết?"
"Cũng gần như."
Tô Nhan nói: "Mà lại tên ngốc tuy về mặt tình cảm là một tên ngốc, nhưng hố người thì có một bộ, trước đây ta quen hắn, hắn liền hố ta không ra gì."
"Đối phó mẹ ta, đối với hắn như là chuyện dễ như ăn cháo."
"Lần đầu tiên chơi mạt chược với mẹ ta, hắn để mẹ ta thua thì thua cam tâm tình nguyện, còn thắng hắn thì thắng vô cùng sung sướng."
Nhan Thanh hơi ngạc nhiên: "Ối! Không ngờ hắn còn có chiêu này!"
"Hừ, ngươi cho rằng, đừng thấy hắn ngốc ngốc nghếch nghếch, ngày thường thì lười biếng cả khi ngủ, nhưng mà nói về ứng xử, đối đãi người thân thì lại giỏi vô cùng."
"Cho dù là lừa gạt hay làm gì đi nữa, hắn còn lợi hại hơn cả những lão làng lăn lộn ở quan trường mấy chục năm."
Tô Nhan nói: "Nếu không thì hắn cũng không thể dùng nửa ngày ngắn ngủi mà khiến đám thân thích đủ thứ yêu sách khó chịu kia phải ngoan ngoãn nghe theo."
"Cho dù là dùng gậy hay dùng kẹo, hoặc là vừa đấm vừa xoa, những chiêu đó hắn đều sử dụng cực kỳ thuần thục."
Nhan Thanh vốn vừa mới nghe được chuyện này, không khỏi gật đầu tán thưởng: "Cũng phải."
Tô Nhan dừng một chút, môi đỏ khẽ nhếch lên nói: "Mà nói lại, ngay cả mẹ ta đều xem tên ngốc như con trai ruột mà đối đãi, ngươi nghĩ mẹ ta có nỡ để hắn đánh mạt chược không vui không?"
"Cũng đúng!" Nhan Thanh không nhịn được bật cười, bây giờ mẹ nàng đối đãi Trần Sở Hà có thể nói là còn hơn cả hai cô con gái ruột.
Quả nhiên, câu tục ngữ kia không hề sai.
Thật là mẹ vợ nhìn con rể, càng nhìn càng thấy ưng!
Nhan Thanh ngồi trên giường, lúc này mới phát hiện ra đôi chân đẹp của Tô Nhan được ánh đèn chiếu vào càng thêm sáng bóng lại mang một đôi tất chân!
Dù nàng là nữ nhân, dù nàng là chị, dù cặp đùi này là của cô em gái mà nàng đã nhìn quen từ bé, khi thấy đôi chân ngọc trắng như tuyết dù là đường cong hay dáng vẻ đều hoàn mỹ đến mức không thể hoàn hảo hơn này, Nhan Thanh vẫn không nhịn được sờ một cái:
"Ối! Ngươi không phải vừa tắm xong sao? Ngươi đi ngủ còn mang tất chân hả?"
"Còn là tất da người ánh cực quang!"
"Nếu không nhìn kỹ thì ta cũng không nhận ra đấy!"
"Oa! Cảm giác này!"
"Tê! Ha!"
"Tuyệt vời quá đi!"
Nói xong Nhan Thanh chợt thấy có gì đó không đúng, kinh ngạc nói: "Không đúng!""Không phải từ trước đến giờ ngươi không hay mang tất chân sao?"
Lúc này nàng mới nhớ ra dường như từ bé đến lớn, chưa từng thấy cô em gái này đi tất chân bao giờ.
Có chăng chỉ là để phối hợp quần áo thì đi một chút tất đen mà thôi.
Hơn nữa đa phần đều là loại tất đen 50 D, 80 D như vậy.
Tuy Nhan Thanh không tìm hiểu nhiều về tất chân nhưng chỉ nhìn thoáng qua liền biết, đôi tất Tô Nhan đang mang bây giờ chắc chắn là loại tất 0 D.
Loại tất vừa gợi cảm vừa tôn lên đôi chân dài đẹp này, thực sự chưa từng thấy cô nàng mang bao giờ.
Mặc dù đôi chân đẹp của Tô Nhan, không mang tất thì cũng đã đẹp tuyệt trần rồi.
Nhưng chung quy khi mang tất chân thì sẽ như gấm thêm hoa, càng thêm thu hút ánh mắt và khiến người ta thèm muốn.
"Đi! Muốn sờ thì tự sờ chân mình đi!"
Tô Nhan hất tay Nhan Thanh ra, rồi kéo chăn mỏng qua, che kín đôi chân đẹp đang mang tất da người ánh cực quang.
Nhan Thanh hơi ghen tị nói: "Ối ối ối! Chị ruột cũng không cho sờ một chút hả? Chỉ để cho tiểu ông xã của ngươi sờ à?"
"Tê! Mà nhắc mới nhớ, từ khi ngươi mất tích hai năm, rồi được tìm về thì ngươi cũng không cho người khác sờ chân nữa rồi."
"Lẽ nào từ lúc đó bắt đầu, ngươi chỉ cho mỗi ông xã ngươi à nha?"
Đối với lời trêu chọc của Nhan Thanh, Tô Nhan ngược lại không hề giấu giếm, rất thoải mái thừa nhận: "Không sai! Thì sao? Không được hả?"
"Ta chỉ cho hắn sờ, cũng chỉ cho hắn ngủ trên giường, không được à?"
Nhìn Tô Nhan giống như xù lông, hệt như gà mái đang che chở gà con, Nhan Thanh giơ tay đầu hàng: "Được được được! Được chưa, được chưa? Biết ngươi cưng chồng nhất rồi, được chưa?"
"Đầu năm nay, kẻ cuồng vợ ta gặp nhiều, người cuồng chồng như ngươi thì ta đúng là mới thấy lần đầu."
Tô Nhan thản nhiên nói: "Chờ khi nào ngươi có bạn trai thì ngươi sẽ biết, chuyện cuồng chồng như thế này, thực ra là một chuyện rất hiển nhiên, rất thoải mái…"
Nói đến đây, Tô Nhan bỗng nhiên nhớ ra, đổi giọng: "À đúng rồi, bây giờ ngươi có bạn trai rồi mà."
"À, chuyện bạn trai ngươi, ngươi nghĩ kỹ chưa?"
"Là hỏi cho ra lẽ rồi quyết định, hay như thế nào?"
Nhan Thanh ngồi trên giường, cúi đầu nhìn đôi chân đang lắc lư, chợt bật cười một tiếng nói: "Còn có thể nghĩ như thế nào? Đều đã đồng ý bồi hắn, cũng nói rõ nếu hắn đợi được ta, ta liền gả cho hắn, nếu không đợi được thì ta đổi cách bồi thường khác."
"Mặc dù ta đích xác bị chuyện hắn từng là người đứng thứ ba bảng xếp hạng ảnh hưởng, lòng rối loạn, do dự, bàng hoàng."
"Nhưng mà vừa đi tắm một trận xong, ta liền hiểu rõ."
"Ồ?" Tô Nhan nhíu mày nhìn nàng.
Nhan Thanh quay đầu, nhìn Tô Nhan đã đặt điện thoại xuống và đang nhìn mình, thành thật nói: "Khi ta đồng ý ở bên hắn, thực sự chỉ xem hắn là một người bình thường."
"Bây giờ đạo tâm của hắn tan vỡ, thực lực không còn như trước, cũng giống như một người bình thường thôi, vậy chẳng phải là một người bình thường sao?"
"Ta ở bên hắn, không phải vì hắn là người đứng thứ ba bảng xếp hạng, cũng không phải vì hắn là chúa tể hủy diệt."
"Hắn chính là hắn, là cái người bị ta bắt nạt, rõ ràng rất ấm ức nhưng chưa từng trách ta, vẫn luôn chăm sóc con ngốc đó."
"Là cái người ngày nào cũng chỉ biết gõ bàn phím trước màn hình máy tính, vừa gõ là một ngày, không ra khỏi cửa, chẳng bước ra ngoài, là một tên nam trạch."
Bạn cần đăng nhập để bình luận