Cái Gì? Đối Tượng Hẹn Hò Lại Là Chủ Nợ Lớn Của Ta?
Chương 145: Giả hợp đồng
Chương 145: Hợp đồng giả Sau khi mười bốn thúc công một nhà ra về, Vương Mai mới nhịn được không hỏi nghi ngờ trong lòng: "Nhi tử, ta nhớ là trước đây chúng ta đặt cọc mua căn nhà kia rồi mà?"
"Sao vậy..."
Việc Trần Sở Hà bán căn nhà cũ của bọn họ, bọn họ đều biết và ủng hộ.
Hơn nữa, những gì xảy ra sau khi Trần Sở Hà bán căn nhà cũ đi cũng chứng minh con trai của họ có con mắt rất chuẩn và rất "độc".
Không chỉ có hôm nay mười bốn thúc công muốn chiếm nhà mới của bọn họ, mà mấy ngày nay cũng có không ít họ hàng xa gọi điện thoại cho bọn họ.
Nói đi nói lại, cũng chỉ là một chuyện.
Hoặc là đòi tiền, hoặc là muốn nhà.
Nếu không chiếm được căn nhà mới, thì bọn họ lại muốn chiếm không căn nhà cũ này của họ mà không mất một xu.
Còn giở bài tình cảm, bài thân thích này nọ.
Mấy cái người thân thích mặt dày vô sỉ này cứ diễn trò làm Trần Sinh cùng lão bà buồn nôn muốn chết.
Nếu năm đó đám thân thích này có một người đứng ra giúp bọn họ nói chuyện thì nhà cũ của bọn họ đã không bị hủy, tiền đền bù giải tỏa cũng đã không mất, còn bị đuổi ra ngoài đường.
Bây giờ con trai của họ có tiền đồ, có tiền có năng lực, mấy người mặt dày này liền quên hết chuyện mình đã làm, không biết xấu hổ, cứ thế trơ trẽn mà đụng vào.
Thật lòng mà nói, họ thà để căn nhà cũ này nát ở đó chứ cũng không muốn cho lũ thân thích đó.
Dù sao, tuy căn nhà cũ này họ đã ở nhiều năm, nhưng vị trí lại rất tốt, tuy không phải nhà thuộc khu trường điểm, nhưng cũng không khác mấy.
Môi trường tốt, giao thông cũng thuận tiện.
Cho nên căn nhà cũ này của bọn họ thực ra cũng không bị giảm giá trị đi nhiều, còn có thể bán được giá cao hơn cả hồi trước họ mua nhà.
Nhưng mà, họ nhớ là trước đây con trai Minh Minh của họ đã quét thẻ đặt cọc mua nhà trước mặt bọn họ rồi, sao bây giờ lại thành trả góp 30 năm.
Trần Sở Hà vừa lấy từ trong tủ lạnh một lon Coca mập trạch vừa nói: "À, cái hợp đồng kia là giả, không phải thật đâu."
"Hả? Giả?"
Trần Sinh và Vương Mai hai mặt nhìn nhau, vô cùng kinh ngạc.
Trần Sở Hà mở lon Coca mập trạch ra, uống một ngụm rồi nói: "Ừm, giả. Là ta đã sớm chuẩn bị sẵn một bản hợp đồng giả, để lừa bọn họ."
"Không thì thật sự là khó mà dứt được."
"Dù sao cây không có vỏ sẽ chết, người không có mặt thì vô địch thiên hạ mà."
"Đợi hết hôm nay, tin tức này lan ra, chắc cũng chẳng ai tơ tưởng gì đến căn nhà mới nữa."
Trần Sinh cầm bản hợp đồng kia lên, xem kỹ một lượt, kinh ngạc nói: "Nhưng mà nhìn nó đâu có giống giả đâu!"
"Ngươi xem, trên này còn có cả dấu tay, còn có cả con dấu của công ty bán nhà lúc trước của chúng ta nữa này!"
Trần Sở Hà uống một hơi Coca mập trạch, rồi ợ một cái, nói: "Cái con dấu kia cũng là giả, nhưng có thể làm tới mức dĩ giả loạn chân đấy."
"Hả? Vì sao?" Trần Sinh nghi ngờ hỏi.
Trần Sở Hà nói: "Vì con dấu giả đó chính là của công ty bán nhà."
"Chỉ có điều vì một vài nguyên nhân, con dấu này không có hiệu lực pháp luật, nên con dấu này có thể nói là thật mà hiệu quả thì giả."
"Lúc trước khi ta đi mua nhà đã dự liệu được loại tình huống này, nên ta đã nhờ cái lão bán nhà đó giúp ta làm một chút."
Vương Mai lập tức mở to hai mắt: "Cái này cũng có thể giúp sao?"
"Bình thường thôi, có thể đến đó mua nhà mà còn trả cọc, đồ ngốc cũng biết không phải người bình thường rồi, mà lão bán nhà kia lại là cáo già, nên mấy chuyện nhỏ nhặt thế này, lão ta đương nhiên vui lòng rồi."
Trần Sở Hà dừng một chút, rồi tiếp tục giải thích: "Hơn nữa, nội dung của cái hợp đồng kia thoạt nhìn không có vấn đề gì, nhưng thực chất thì không có một chút hiệu lực pháp luật nào cả."
"Trừ phi là người có học về luật pháp, từng làm luật sư cấp cao, hoặc là có hiểu biết chuyên sâu trong lĩnh vực này mới có thể nhận ra được."
"Hợp đồng ấy mà, một chữ, một thiên bàng cũng là khác một trời một vực rồi."
"Ta không có ý nói xấu mấy người thân thích đó, nếu như bọn họ mà có ai dựa vào khả năng mà làm tới luật sư cấp cao, thì còn cần gì đến tìm chúng ta nhờ vả nữa."
Trần Sinh và Vương Mai hai mặt nhìn nhau, cuối cùng đưa ngón tay cái lên khen ngợi đứa con trai yêu quý.
"Không hổ là nhi tử ta, thế mà đã chuẩn bị trước rồi!"
"Đúng là có phong thái của ta năm xưa!" Trần Sinh mặt không hề đỏ mà nói.
"Đi đi!"
Vương Mai lườm chồng một cái: "Đó là nhi tử của ta, có câu con trai giống mẹ mà, chắc chắn là di truyền từ ta rồi, mắc mớ gì đến ngươi?"
"Hừ! Nói vậy là không đúng, nếu không có ta thì mình cô có thể sinh ra nó được chắc? Dù sao ta cũng có một nửa công lao chứ!"
"Cho nên nhi tử ta mới không đủ đẹp trai đó! Còn lười nữa!"
"Đôi khi nó còn bướng bỉnh như con lừa vậy, y chang ngươi!"
"..."
Trần Sở Hà uống một ngụm Coca mập trạch, có chút cạn lời.
Sao còn bị vạ lây nữa thế này?
Giữa lúc khúc nhạc dạo ngắn chen vào này, còn chưa kịp cho họ bao nhiêu thời gian để thở dốc thì lũ thân thích gọi là họ hàng kia lại ào tới như thủy triều, hết đợt này đến đợt khác.
Thậm chí còn xuất hiện tình huống mấy nhà đồng thời kéo đến nhà bái phỏng.
Đối mặt với đám người mà ngày thường mấy năm không gặp, đột nhiên đến nhà thăm hỏi, cười hì hì mà mục đích thì quá rõ ràng này, Trần Sở Hà xử lý cũng đơn giản không gì dễ hơn.
Dù sao với những người mà mình không gọi ra được tên, chỉ muốn ham hố nhà của bọn họ thì Trần Sở Hà dùng cái bài mà đối phó với nhà mười bốn thúc công để đối phó với bọn họ, cơ bản là trăm phần trăm đuổi được mấy kẻ muốn tay không bắt giặc.
Muốn đòi tiền, vay tiền, nhất loạt nói muốn lấy đi mở công ty, không những Trần Sở Hà không có tiền, mà còn ngược lại tìm bọn họ vay tiền, trực tiếp đuổi lui được chín mươi chín phần trăm người.
Không có gì bất ngờ, những người gọi là thân thích này, thấy không tham được chút lợi lộc, mà đòi tiền cũng không được, lại nghe Trần Sở Hà mở hai công ty, thì giống như mười bốn thúc công kia, nhao nhao tìm đủ loại lý do, để nhét con trai, con gái, thậm chí cả chính bọn họ vào công ty của Trần Sở Hà, muốn kiếm chút lợi ở công ty của hắn.
Đối với chuyện này, Trần Sở Hà cũng ai tới cũng không cự tuyệt, có một người nhận một người.
Hơn nữa, mỗi lần nhận vào, Trần Sở Hà luôn cố tình hay vô ý mà nói cho bọn họ biết, bảo họ thành thành thật thật mà cố gắng làm, sẽ không bạc đãi bọn họ.
Những kẻ được gọi là thân thích này cũng đáp ứng răm rắp.
Nhưng ai cũng đều biết trong lòng họ đang tính toán gì.
Cho nên, Vương Mai và Trần Sinh đều không hiểu tại sao con trai mình biết rõ mấy người này vào công ty mình rõ ràng là muốn dựa vào mối quan hệ họ hàng để tìm chỗ ăn không ngồi rồi, mà hắn vì sao còn cố ý phải nhấn mạnh chuyện này với họ?
Kiểu người này rõ ràng không thể làm tốt công việc chứ đừng nói đến là cố gắng.
Sau khi giải quyết xong hết nhóm này đến nhóm khác mấy người thân thích trước kia không mấy thân thiết, hay là mấy chục năm mới qua lại một hai lần, sau đó lại đến một nhóm những người trước kia quan hệ với bọn họ cũng không hẳn là tốt, mà nói xấu thì cũng không, ngày thường vẫn còn qua lại.
"Sao vậy..."
Việc Trần Sở Hà bán căn nhà cũ của bọn họ, bọn họ đều biết và ủng hộ.
Hơn nữa, những gì xảy ra sau khi Trần Sở Hà bán căn nhà cũ đi cũng chứng minh con trai của họ có con mắt rất chuẩn và rất "độc".
Không chỉ có hôm nay mười bốn thúc công muốn chiếm nhà mới của bọn họ, mà mấy ngày nay cũng có không ít họ hàng xa gọi điện thoại cho bọn họ.
Nói đi nói lại, cũng chỉ là một chuyện.
Hoặc là đòi tiền, hoặc là muốn nhà.
Nếu không chiếm được căn nhà mới, thì bọn họ lại muốn chiếm không căn nhà cũ này của họ mà không mất một xu.
Còn giở bài tình cảm, bài thân thích này nọ.
Mấy cái người thân thích mặt dày vô sỉ này cứ diễn trò làm Trần Sinh cùng lão bà buồn nôn muốn chết.
Nếu năm đó đám thân thích này có một người đứng ra giúp bọn họ nói chuyện thì nhà cũ của bọn họ đã không bị hủy, tiền đền bù giải tỏa cũng đã không mất, còn bị đuổi ra ngoài đường.
Bây giờ con trai của họ có tiền đồ, có tiền có năng lực, mấy người mặt dày này liền quên hết chuyện mình đã làm, không biết xấu hổ, cứ thế trơ trẽn mà đụng vào.
Thật lòng mà nói, họ thà để căn nhà cũ này nát ở đó chứ cũng không muốn cho lũ thân thích đó.
Dù sao, tuy căn nhà cũ này họ đã ở nhiều năm, nhưng vị trí lại rất tốt, tuy không phải nhà thuộc khu trường điểm, nhưng cũng không khác mấy.
Môi trường tốt, giao thông cũng thuận tiện.
Cho nên căn nhà cũ này của bọn họ thực ra cũng không bị giảm giá trị đi nhiều, còn có thể bán được giá cao hơn cả hồi trước họ mua nhà.
Nhưng mà, họ nhớ là trước đây con trai Minh Minh của họ đã quét thẻ đặt cọc mua nhà trước mặt bọn họ rồi, sao bây giờ lại thành trả góp 30 năm.
Trần Sở Hà vừa lấy từ trong tủ lạnh một lon Coca mập trạch vừa nói: "À, cái hợp đồng kia là giả, không phải thật đâu."
"Hả? Giả?"
Trần Sinh và Vương Mai hai mặt nhìn nhau, vô cùng kinh ngạc.
Trần Sở Hà mở lon Coca mập trạch ra, uống một ngụm rồi nói: "Ừm, giả. Là ta đã sớm chuẩn bị sẵn một bản hợp đồng giả, để lừa bọn họ."
"Không thì thật sự là khó mà dứt được."
"Dù sao cây không có vỏ sẽ chết, người không có mặt thì vô địch thiên hạ mà."
"Đợi hết hôm nay, tin tức này lan ra, chắc cũng chẳng ai tơ tưởng gì đến căn nhà mới nữa."
Trần Sinh cầm bản hợp đồng kia lên, xem kỹ một lượt, kinh ngạc nói: "Nhưng mà nhìn nó đâu có giống giả đâu!"
"Ngươi xem, trên này còn có cả dấu tay, còn có cả con dấu của công ty bán nhà lúc trước của chúng ta nữa này!"
Trần Sở Hà uống một hơi Coca mập trạch, rồi ợ một cái, nói: "Cái con dấu kia cũng là giả, nhưng có thể làm tới mức dĩ giả loạn chân đấy."
"Hả? Vì sao?" Trần Sinh nghi ngờ hỏi.
Trần Sở Hà nói: "Vì con dấu giả đó chính là của công ty bán nhà."
"Chỉ có điều vì một vài nguyên nhân, con dấu này không có hiệu lực pháp luật, nên con dấu này có thể nói là thật mà hiệu quả thì giả."
"Lúc trước khi ta đi mua nhà đã dự liệu được loại tình huống này, nên ta đã nhờ cái lão bán nhà đó giúp ta làm một chút."
Vương Mai lập tức mở to hai mắt: "Cái này cũng có thể giúp sao?"
"Bình thường thôi, có thể đến đó mua nhà mà còn trả cọc, đồ ngốc cũng biết không phải người bình thường rồi, mà lão bán nhà kia lại là cáo già, nên mấy chuyện nhỏ nhặt thế này, lão ta đương nhiên vui lòng rồi."
Trần Sở Hà dừng một chút, rồi tiếp tục giải thích: "Hơn nữa, nội dung của cái hợp đồng kia thoạt nhìn không có vấn đề gì, nhưng thực chất thì không có một chút hiệu lực pháp luật nào cả."
"Trừ phi là người có học về luật pháp, từng làm luật sư cấp cao, hoặc là có hiểu biết chuyên sâu trong lĩnh vực này mới có thể nhận ra được."
"Hợp đồng ấy mà, một chữ, một thiên bàng cũng là khác một trời một vực rồi."
"Ta không có ý nói xấu mấy người thân thích đó, nếu như bọn họ mà có ai dựa vào khả năng mà làm tới luật sư cấp cao, thì còn cần gì đến tìm chúng ta nhờ vả nữa."
Trần Sinh và Vương Mai hai mặt nhìn nhau, cuối cùng đưa ngón tay cái lên khen ngợi đứa con trai yêu quý.
"Không hổ là nhi tử ta, thế mà đã chuẩn bị trước rồi!"
"Đúng là có phong thái của ta năm xưa!" Trần Sinh mặt không hề đỏ mà nói.
"Đi đi!"
Vương Mai lườm chồng một cái: "Đó là nhi tử của ta, có câu con trai giống mẹ mà, chắc chắn là di truyền từ ta rồi, mắc mớ gì đến ngươi?"
"Hừ! Nói vậy là không đúng, nếu không có ta thì mình cô có thể sinh ra nó được chắc? Dù sao ta cũng có một nửa công lao chứ!"
"Cho nên nhi tử ta mới không đủ đẹp trai đó! Còn lười nữa!"
"Đôi khi nó còn bướng bỉnh như con lừa vậy, y chang ngươi!"
"..."
Trần Sở Hà uống một ngụm Coca mập trạch, có chút cạn lời.
Sao còn bị vạ lây nữa thế này?
Giữa lúc khúc nhạc dạo ngắn chen vào này, còn chưa kịp cho họ bao nhiêu thời gian để thở dốc thì lũ thân thích gọi là họ hàng kia lại ào tới như thủy triều, hết đợt này đến đợt khác.
Thậm chí còn xuất hiện tình huống mấy nhà đồng thời kéo đến nhà bái phỏng.
Đối mặt với đám người mà ngày thường mấy năm không gặp, đột nhiên đến nhà thăm hỏi, cười hì hì mà mục đích thì quá rõ ràng này, Trần Sở Hà xử lý cũng đơn giản không gì dễ hơn.
Dù sao với những người mà mình không gọi ra được tên, chỉ muốn ham hố nhà của bọn họ thì Trần Sở Hà dùng cái bài mà đối phó với nhà mười bốn thúc công để đối phó với bọn họ, cơ bản là trăm phần trăm đuổi được mấy kẻ muốn tay không bắt giặc.
Muốn đòi tiền, vay tiền, nhất loạt nói muốn lấy đi mở công ty, không những Trần Sở Hà không có tiền, mà còn ngược lại tìm bọn họ vay tiền, trực tiếp đuổi lui được chín mươi chín phần trăm người.
Không có gì bất ngờ, những người gọi là thân thích này, thấy không tham được chút lợi lộc, mà đòi tiền cũng không được, lại nghe Trần Sở Hà mở hai công ty, thì giống như mười bốn thúc công kia, nhao nhao tìm đủ loại lý do, để nhét con trai, con gái, thậm chí cả chính bọn họ vào công ty của Trần Sở Hà, muốn kiếm chút lợi ở công ty của hắn.
Đối với chuyện này, Trần Sở Hà cũng ai tới cũng không cự tuyệt, có một người nhận một người.
Hơn nữa, mỗi lần nhận vào, Trần Sở Hà luôn cố tình hay vô ý mà nói cho bọn họ biết, bảo họ thành thành thật thật mà cố gắng làm, sẽ không bạc đãi bọn họ.
Những kẻ được gọi là thân thích này cũng đáp ứng răm rắp.
Nhưng ai cũng đều biết trong lòng họ đang tính toán gì.
Cho nên, Vương Mai và Trần Sinh đều không hiểu tại sao con trai mình biết rõ mấy người này vào công ty mình rõ ràng là muốn dựa vào mối quan hệ họ hàng để tìm chỗ ăn không ngồi rồi, mà hắn vì sao còn cố ý phải nhấn mạnh chuyện này với họ?
Kiểu người này rõ ràng không thể làm tốt công việc chứ đừng nói đến là cố gắng.
Sau khi giải quyết xong hết nhóm này đến nhóm khác mấy người thân thích trước kia không mấy thân thiết, hay là mấy chục năm mới qua lại một hai lần, sau đó lại đến một nhóm những người trước kia quan hệ với bọn họ cũng không hẳn là tốt, mà nói xấu thì cũng không, ngày thường vẫn còn qua lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận