Cái Gì? Đối Tượng Hẹn Hò Lại Là Chủ Nợ Lớn Của Ta?
Chương 109: Nhạc mẫu tương lai tập kích
Chương 109: Nhạc mẫu tương lai tập kích Nghe đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng rên rỉ, khóe miệng Tô Nhan hơi nhếch lên, sau đó hỏi: "Không phải chứ, tự dưng không có chuyện gì ngươi lại đi đánh cờ với hắn làm gì?"
"Đợi một chút!"
Tô Nhan đột nhiên phản ứng: "Sao tự nhiên ngươi lại đánh cờ với hắn rồi? Có phải ngươi không kìm nén được mà giở trò gì không hả?"
Tô Phi Mặc hùng hồn nói: "Ta không có mà! Cha ngươi là loại người đó sao!"
"Cha ngươi là cái loại người mượn đánh cờ tướng để đào hố người khác, rồi sau đó đạt được mục tiêu của mình sao?!"
Tô Nhan trầm mặc một hồi, rồi khẳng định nói: "Đúng!"
"Khụ khụ khụ!"
Tô Phi Mặc suýt chút nữa bị con gái bảo bối đánh cho trọng thương bởi một chữ này, ho khan vài tiếng, chuyển chủ đề, nói: "Kỳ thật thì, hôm nay đến tìm thằng nhóc nhà ngươi là muốn tìm hiểu một chút về nó."
"Ừm, rồi sao nữa?"
Tô Phi Mặc nghiêm mặt nói: "Qua quá trình tìm hiểu kỹ càng, ta thật sự cảm thấy người này không tệ, rất có tiềm năng làm con rể ta!"
"Cho nên ta mới muốn tìm nó chơi vài ván."
"Nhưng ai ngờ nó ra tay ác thế chứ!"
"Đối mặt nhạc phụ tương lai mà không hề nương tay!"
Tô Nhan tức cười nói: "Vậy sao ngươi không cầm điện thoại gian lận khi chơi với hắn đi?"
"Hắn ngồi đó chơi cờ tướng với ngươi, tám chín phần mười là bị đè bẹp dí dưới cơ rồi, ngươi dùng điện thoại làm bình phong, chắc là hắn không nhìn thấy đâu."
Lời này chưa dứt thì giọng kêu than của Tô Phi Mặc càng lớn: "Vô dụng á! Chiêu này cha ngươi dùng qua rồi!"
"Ta dùng điện thoại mở độ khó cao nhất vẫn không qua được nó!"
"Đầu óc nó là cái gì vậy!"
"Đến máy tính còn không thắng nổi nó!"
Tô Nhan có chút nhức đầu dùng tay xoa trán, im lặng nói: "Được được được, vậy ta bảo nó nhường chút vậy."
"Tốt con gái! Ba không uổng công thương con!"
Sau đó Tô Nhan gọi điện cho Trần Sở Hà.
Nhưng nàng không hoàn toàn tin lời của cha mình, nên đã hỏi Trần Sở Hà đầu đuôi câu chuyện cho rõ.
Sau khi Trần Sở Hà kể lại đầu đuôi sự việc, Tô Nhan lập tức biết lão già này muốn làm gì.
Tô Nhan bất đắc dĩ nói: "Chắc lão ta muốn để ngươi câu cá với hắn, muốn chơi cây cần câu của ngươi, nên mới nghĩ ra hạ sách này."
"Ừm, nhìn ra rồi."
Trần Sở Hà hỏi: "Có cần nhường cho ba không?"
Tô Nhan cười nói: "Hay là nhường đi, ít nhất đừng để ba thua thảm quá, nếu không tối nay chắc chắn ông không ngủ được mất."
"Ừm, được."
"Đúng rồi, bao giờ ngươi xong việc?" Trần Sở Hà hỏi.
"Ngày mai đi, làm nốt đến chiều, ngày mai ta có thể về rồi."
"Được."
Tắt điện thoại, Tô Nhan nhìn số điện thoại của Trần Sở Hà, trong mắt cũng tràn đầy nhớ nhung.
"Tốt, làm việc thôi."
"Chỉ cần xong việc ở đây là có thể về gặp tên ngốc rồi!"
"Yay~"
Nhưng mười phút sau, Tô Nhan nhận được một tin nhắn từ Trần Sở Hà.
Chính xác hơn mà nói, là một video.
Tô Nhan hiếu kỳ bấm vào xem, thấy nội dung bên trong thì sắc mặt đầu tiên là cứng đờ, rồi sau đó liền đen xì.
Chỉ vừa mới gắng gượng thắng được một ván, Tô Phi Mặc đã mặt mày hớn hở khoe với tên ngốc nhà nàng!
Cái điệu bộ đắc ý kia!
Dù Tô Nhan không bật tiếng, cũng biết lão già này sẽ nói gì với Trần Sở Hà.
Vậy nên Tô Nhan hồi âm cho Trần Sở Hà: "Đừng có để ba uống trà đắng!"
Trần Sở Hà trả lời bằng biểu tượng "OK".
Trong chớp mắt, mặt trời cũng dần khuất bóng.
Tô Phi Mặc ủ rũ cúi đầu bước ra khỏi biệt thự của Tô Nhan, biểu cảm đó, đơn giản còn đen hơn cả đêm tối!
Vừa đi, Tô Phi Mặc vừa lẩm bẩm: "Không nên chứ, không phải đã bảo là nhường rồi sao? Sao tên nhóc này về sau càng đánh càng hăng vậy?"
"Còn cả Tiểu Tứ nữa, sao gọi điện thoại cũng không được đâu?"
Đúng lúc này, Trần Sở Hà ghé trên ban công, gọi Tô Phi Mặc đang vừa đi vừa lẩm bẩm: "Chú à, muốn ở lại ăn tối không?"
Thua đến trưa, với tỉ số 49 trên 1, Tô Phi Mặc còn có tâm trí nào mà ăn cơm nữa?
Chính xác mà nói, là không có tâm tình ăn cơm cùng Trần Sở Hà.
Hắn hiện tại tạm thời không muốn thấy mặt tên con rể này!
Tên con rể này thì tốt thật đấy, có điều nhiều lúc quá đáng quá rồi!
Hắn bực dọc nói một câu: "Không ăn! Dì ngươi còn đang đợi ta về ăn cơm!"
"À, vậy thôi ạ."
Kết quả, đúng lúc Tô Phi Mặc bước ra cửa, chuẩn bị lên xe rời đi, thì một mùi thơm mê người bỗng từ ban công xộc đến.
"Cái gì vậy?"
"Sao mà thơm thế?" Tô Phi Mặc hít sâu mấy hơi, nước miếng trong miệng thi nhau chảy ra.
Một giây sau, Tô Phi Mặc vừa nói không ăn cơm ở đây đã quay trở lại biệt thự của Tô Nhan, đến ban công có mùi thơm tỏa ra, tự tiện ngồi đối diện với Trần Sở Hà đang nướng thịt.
Trần Sở Hà nghi hoặc hỏi: "Chú, không phải chú nói không ăn ở đây sao?"
Tô Phi Mặc mặt không đỏ tim không đập nói: "Ài, ta vừa nãy nghĩ kỹ rồi, hai ta hôm nay lần đầu gặp mặt, gặp hiền tế nhiệt tình mời, ta là người lớn không nên từ chối."
"Ài, miếng này được chưa?"
Đối mặt với Tô Phi Mặc mặt dày, Trần Sở Hà không nói gì, chỉ dùng kẹp gắp một miếng thịt nướng vàng ươm chảy mỡ đưa cho Tô Phi Mặc: "Bên cạnh có đồ chấm, chấm vào ăn sẽ ngon hơn."
"Cảm ơn, vậy ta không khách sáo nhé!"
Tô Phi Mặc cầm đũa nhận miếng thịt Trần Sở Hà đưa, lấy bát đồ chấm bên cạnh, nhẹ nhàng chấm, rồi thổi, sau đó mới đưa vào miệng.
Hai mắt Tô Phi Mặc sáng rỡ, hương vị làm hắn suýt cắn cả lưỡi, nói năng lắp bắp: "Cái này cái này cái này! Đây là thịt gì?"
"Sao ngon thế!"
Trần Sở Hà vừa nướng, vừa nói: "Sườn heo thôi ạ."
Tô Phi Mặc không tin được nói: "Đây là sườn heo á? Không thể nào!"
"Ta cũng ăn sườn rồi, dù là sườn lợn rừng thả rông cũng không thơm như này, cũng không ngon như này!"
"Hơn nữa, sườn heo không thích hợp nướng, bắt đầu nướng không thơm mà?"
Trần Sở Hà chống tay lên má, tay kia nướng thịt, nói: "Đó là do mấy con heo mà mọi người ăn có vấn đề thôi, mấy con tôi ăn đều trải qua cải tiến giống, là loại nuôi chuyên để cho tôi ăn, có lúc cũng cung cấp cho người khác ăn nữa, nên tất nhiên là không giống."
"Này, chú thử miếng sườn bò tuyết này nữa đi."
"Ừm! Ngon ngon ngon!"
Thế là, trên ban công, một già một trẻ cứ như thế quây quanh một cái lò nướng bắt đầu ăn thịt nướng, thi thoảng còn phát ra tiếng than thở.
Đều nói ăn thịt mà không có rượu ngon, cảm giác nó cứ thiếu thiếu.
Giống như ăn thịt ở Bắc Kinh không ăn tỏi, mùi thơm mất đi một nửa.
Tô Phi Mặc đang vui ăn đồ ngon, còn thích hợp phối với chút rượu.
Nên trong lúc đang ăn uống vui vẻ, Tô Phi Mặc còn bắt người mang ra một bình rượu ngon mà ông cất giữ nhiều năm, uống cùng Trần Sở Hà.
Lúc này cả hai cũng không có thân phận nhạc phụ tương lai, con rể tương lai, mà giống một đôi bạn nhậu tâm đầu ý hợp.
Một ngụm rượu, một miếng thịt, rồi nói chuyện trên trời dưới đất.
Tới lúc này Tô Phi Mặc phát hiện, càng nhìn cậu con rể này càng thấy thuận mắt thì phải.
Tuy rằng bề ngoài cậu con rể có vẻ ủ rũ, chán nản, mang cho người ta cái cảm giác muốn chết không muốn sống.
Nhưng trên thực tế, bất kể phương diện nào, chỉ cần trò chuyện với cậu, cậu đều có thể đưa ra các cách trả lời, cùng mạch suy nghĩ khác nhau.
Từ những chuyện nhỏ như câu cá, đánh cờ, đánh bài.
Đến những chuyện lớn như thương nghiệp, cơ hội làm ăn, thương chiến.
Đến cả cách cục thế giới, cùng những biến đổi có thể phát sinh trong 5 năm nữa, cậu ta cũng có thể nói ra được.
Mà không phải là uống rượu say rồi nói lung tung.
Tuy Tô Phi Mặc có uống chút rượu, hơi bị chếch choáng, nhưng ông còn chưa đến mức hồ đồ.
Ông thực sự bị Trần Sở Hà thuyết phục rồi.
Đúng lúc này, điện thoại của Tô Phi Mặc đột nhiên vang lên.
Tô Phi Mặc cầm lên xem, trên màn hình điện thoại hiện "Bà xã đại nhân".
Là vợ ông, Nhan Ngọc Ngưng gọi video.
Tô Phi Mặc bấm nghe, một người phụ nữ có mái tóc xoăn sóng lớn, dáng dấp giống Tô Nhan đến 7, 8 phần xuất hiện trên màn hình.
Chưa kịp để Tô Phi Mặc lên tiếng, Nhan Ngọc Ngưng đã quát lên: "Ông già! Ông chết ở đâu rồi! Muộn thế này rồi sao còn chưa về! Có phải lại ra ngoài lang thang không hả!"
"Nhìn cái mặt ông đỏ ửng kìa! Uống rượu cái kiểu gì thế!"
Mặt mũi đang đỏ hồng, Tô Phi Mặc cười hề hề nói: "Không có không có không có, không có ra ngoài lang thang, chẳng phải tôi đang ở nhà hiền tế ăn thịt nướng sao?"
"Nhân lúc cao hứng nên tôi uống vài chén với hiền tế."
"Hiền tế?" Nhan Ngọc Ngưng chau mày.
"Chính là thằng nhóc mà Tiểu Tứ nhà mình thích đó."
Tô Phi Mặc nói: "Bà xã, tôi nói cho bà nghe, con mắt nhìn người của Tiểu Tứ nhà ta, quả là tuyệt!"
"Thằng con rể mà nó tìm, đúng là cái gì cũng biết! Cái gì cũng hiểu! Cái gì cũng tốt!"
"Đến cả thịt nướng, nó cũng nướng ngon đến thế!"
"Bà nhìn đi, hai chúng tôi một hồi đã chén mười mấy xiên rồi này!"
Tô Phi Mặc cho Nhan Ngọc Ngưng nhìn "chiến tích huy hoàng" của hai người.
"Đợi lát tôi về, mang một ít thịt nướng mà hiền tế nướng về cho bà nha!"
"Đảm bảo hương vị sẽ làm bà muốn cắn cả lưỡi!"
"Khoan đã!"
Nhan Ngọc Ngưng đột nhiên nói: "Thịt nướng mang về ăn không ngon, tôi qua đó ăn."
Nói xong, Nhan Ngọc Ngưng liền tắt điện thoại.
Mười mấy phút sau, Trần Sở Hà thấy nhạc mẫu tương lai mặc đồ ngủ xông đến.
"Cậu là bạn trai của Tiểu Tứ, Trần Sở Hà đó à?" Nhan Ngọc Ngưng hai tay đút túi, dùng ánh mắt dò xét đánh giá con rể tương lai.
"Dạ dạ, dì à dì tốt, dì cứ gọi con là A Sở là được rồi." Thấy nhạc mẫu tương lai đích thân đến, Trần Sở Hà vội vàng đứng dậy.
Nhìn Trần Sở Hà trước mắt, Nhan Ngọc Ngưng khẽ gật đầu, vẻ mặt đạm mạc ban đầu cũng hiện ra chút dịu dàng, nói: "Được, rất hiểu lễ phép, dáng dấp cũng tuấn tú đấy chứ."
"Tính tình của tôi dễ dãi lắm."
"Sau này nếu Tiểu Tứ có gì sai, hay bắt nạt cậu, cậu đừng có động tay, cậu đánh không lại nó đâu, con bé giờ đánh cả chục người."
"Nếu sau này cậu bị ấm ức thì nói với tôi, tôi lập tức đến tóm cổ nó về mà xử lý!"
"Đợi một chút!"
Tô Nhan đột nhiên phản ứng: "Sao tự nhiên ngươi lại đánh cờ với hắn rồi? Có phải ngươi không kìm nén được mà giở trò gì không hả?"
Tô Phi Mặc hùng hồn nói: "Ta không có mà! Cha ngươi là loại người đó sao!"
"Cha ngươi là cái loại người mượn đánh cờ tướng để đào hố người khác, rồi sau đó đạt được mục tiêu của mình sao?!"
Tô Nhan trầm mặc một hồi, rồi khẳng định nói: "Đúng!"
"Khụ khụ khụ!"
Tô Phi Mặc suýt chút nữa bị con gái bảo bối đánh cho trọng thương bởi một chữ này, ho khan vài tiếng, chuyển chủ đề, nói: "Kỳ thật thì, hôm nay đến tìm thằng nhóc nhà ngươi là muốn tìm hiểu một chút về nó."
"Ừm, rồi sao nữa?"
Tô Phi Mặc nghiêm mặt nói: "Qua quá trình tìm hiểu kỹ càng, ta thật sự cảm thấy người này không tệ, rất có tiềm năng làm con rể ta!"
"Cho nên ta mới muốn tìm nó chơi vài ván."
"Nhưng ai ngờ nó ra tay ác thế chứ!"
"Đối mặt nhạc phụ tương lai mà không hề nương tay!"
Tô Nhan tức cười nói: "Vậy sao ngươi không cầm điện thoại gian lận khi chơi với hắn đi?"
"Hắn ngồi đó chơi cờ tướng với ngươi, tám chín phần mười là bị đè bẹp dí dưới cơ rồi, ngươi dùng điện thoại làm bình phong, chắc là hắn không nhìn thấy đâu."
Lời này chưa dứt thì giọng kêu than của Tô Phi Mặc càng lớn: "Vô dụng á! Chiêu này cha ngươi dùng qua rồi!"
"Ta dùng điện thoại mở độ khó cao nhất vẫn không qua được nó!"
"Đầu óc nó là cái gì vậy!"
"Đến máy tính còn không thắng nổi nó!"
Tô Nhan có chút nhức đầu dùng tay xoa trán, im lặng nói: "Được được được, vậy ta bảo nó nhường chút vậy."
"Tốt con gái! Ba không uổng công thương con!"
Sau đó Tô Nhan gọi điện cho Trần Sở Hà.
Nhưng nàng không hoàn toàn tin lời của cha mình, nên đã hỏi Trần Sở Hà đầu đuôi câu chuyện cho rõ.
Sau khi Trần Sở Hà kể lại đầu đuôi sự việc, Tô Nhan lập tức biết lão già này muốn làm gì.
Tô Nhan bất đắc dĩ nói: "Chắc lão ta muốn để ngươi câu cá với hắn, muốn chơi cây cần câu của ngươi, nên mới nghĩ ra hạ sách này."
"Ừm, nhìn ra rồi."
Trần Sở Hà hỏi: "Có cần nhường cho ba không?"
Tô Nhan cười nói: "Hay là nhường đi, ít nhất đừng để ba thua thảm quá, nếu không tối nay chắc chắn ông không ngủ được mất."
"Ừm, được."
"Đúng rồi, bao giờ ngươi xong việc?" Trần Sở Hà hỏi.
"Ngày mai đi, làm nốt đến chiều, ngày mai ta có thể về rồi."
"Được."
Tắt điện thoại, Tô Nhan nhìn số điện thoại của Trần Sở Hà, trong mắt cũng tràn đầy nhớ nhung.
"Tốt, làm việc thôi."
"Chỉ cần xong việc ở đây là có thể về gặp tên ngốc rồi!"
"Yay~"
Nhưng mười phút sau, Tô Nhan nhận được một tin nhắn từ Trần Sở Hà.
Chính xác hơn mà nói, là một video.
Tô Nhan hiếu kỳ bấm vào xem, thấy nội dung bên trong thì sắc mặt đầu tiên là cứng đờ, rồi sau đó liền đen xì.
Chỉ vừa mới gắng gượng thắng được một ván, Tô Phi Mặc đã mặt mày hớn hở khoe với tên ngốc nhà nàng!
Cái điệu bộ đắc ý kia!
Dù Tô Nhan không bật tiếng, cũng biết lão già này sẽ nói gì với Trần Sở Hà.
Vậy nên Tô Nhan hồi âm cho Trần Sở Hà: "Đừng có để ba uống trà đắng!"
Trần Sở Hà trả lời bằng biểu tượng "OK".
Trong chớp mắt, mặt trời cũng dần khuất bóng.
Tô Phi Mặc ủ rũ cúi đầu bước ra khỏi biệt thự của Tô Nhan, biểu cảm đó, đơn giản còn đen hơn cả đêm tối!
Vừa đi, Tô Phi Mặc vừa lẩm bẩm: "Không nên chứ, không phải đã bảo là nhường rồi sao? Sao tên nhóc này về sau càng đánh càng hăng vậy?"
"Còn cả Tiểu Tứ nữa, sao gọi điện thoại cũng không được đâu?"
Đúng lúc này, Trần Sở Hà ghé trên ban công, gọi Tô Phi Mặc đang vừa đi vừa lẩm bẩm: "Chú à, muốn ở lại ăn tối không?"
Thua đến trưa, với tỉ số 49 trên 1, Tô Phi Mặc còn có tâm trí nào mà ăn cơm nữa?
Chính xác mà nói, là không có tâm tình ăn cơm cùng Trần Sở Hà.
Hắn hiện tại tạm thời không muốn thấy mặt tên con rể này!
Tên con rể này thì tốt thật đấy, có điều nhiều lúc quá đáng quá rồi!
Hắn bực dọc nói một câu: "Không ăn! Dì ngươi còn đang đợi ta về ăn cơm!"
"À, vậy thôi ạ."
Kết quả, đúng lúc Tô Phi Mặc bước ra cửa, chuẩn bị lên xe rời đi, thì một mùi thơm mê người bỗng từ ban công xộc đến.
"Cái gì vậy?"
"Sao mà thơm thế?" Tô Phi Mặc hít sâu mấy hơi, nước miếng trong miệng thi nhau chảy ra.
Một giây sau, Tô Phi Mặc vừa nói không ăn cơm ở đây đã quay trở lại biệt thự của Tô Nhan, đến ban công có mùi thơm tỏa ra, tự tiện ngồi đối diện với Trần Sở Hà đang nướng thịt.
Trần Sở Hà nghi hoặc hỏi: "Chú, không phải chú nói không ăn ở đây sao?"
Tô Phi Mặc mặt không đỏ tim không đập nói: "Ài, ta vừa nãy nghĩ kỹ rồi, hai ta hôm nay lần đầu gặp mặt, gặp hiền tế nhiệt tình mời, ta là người lớn không nên từ chối."
"Ài, miếng này được chưa?"
Đối mặt với Tô Phi Mặc mặt dày, Trần Sở Hà không nói gì, chỉ dùng kẹp gắp một miếng thịt nướng vàng ươm chảy mỡ đưa cho Tô Phi Mặc: "Bên cạnh có đồ chấm, chấm vào ăn sẽ ngon hơn."
"Cảm ơn, vậy ta không khách sáo nhé!"
Tô Phi Mặc cầm đũa nhận miếng thịt Trần Sở Hà đưa, lấy bát đồ chấm bên cạnh, nhẹ nhàng chấm, rồi thổi, sau đó mới đưa vào miệng.
Hai mắt Tô Phi Mặc sáng rỡ, hương vị làm hắn suýt cắn cả lưỡi, nói năng lắp bắp: "Cái này cái này cái này! Đây là thịt gì?"
"Sao ngon thế!"
Trần Sở Hà vừa nướng, vừa nói: "Sườn heo thôi ạ."
Tô Phi Mặc không tin được nói: "Đây là sườn heo á? Không thể nào!"
"Ta cũng ăn sườn rồi, dù là sườn lợn rừng thả rông cũng không thơm như này, cũng không ngon như này!"
"Hơn nữa, sườn heo không thích hợp nướng, bắt đầu nướng không thơm mà?"
Trần Sở Hà chống tay lên má, tay kia nướng thịt, nói: "Đó là do mấy con heo mà mọi người ăn có vấn đề thôi, mấy con tôi ăn đều trải qua cải tiến giống, là loại nuôi chuyên để cho tôi ăn, có lúc cũng cung cấp cho người khác ăn nữa, nên tất nhiên là không giống."
"Này, chú thử miếng sườn bò tuyết này nữa đi."
"Ừm! Ngon ngon ngon!"
Thế là, trên ban công, một già một trẻ cứ như thế quây quanh một cái lò nướng bắt đầu ăn thịt nướng, thi thoảng còn phát ra tiếng than thở.
Đều nói ăn thịt mà không có rượu ngon, cảm giác nó cứ thiếu thiếu.
Giống như ăn thịt ở Bắc Kinh không ăn tỏi, mùi thơm mất đi một nửa.
Tô Phi Mặc đang vui ăn đồ ngon, còn thích hợp phối với chút rượu.
Nên trong lúc đang ăn uống vui vẻ, Tô Phi Mặc còn bắt người mang ra một bình rượu ngon mà ông cất giữ nhiều năm, uống cùng Trần Sở Hà.
Lúc này cả hai cũng không có thân phận nhạc phụ tương lai, con rể tương lai, mà giống một đôi bạn nhậu tâm đầu ý hợp.
Một ngụm rượu, một miếng thịt, rồi nói chuyện trên trời dưới đất.
Tới lúc này Tô Phi Mặc phát hiện, càng nhìn cậu con rể này càng thấy thuận mắt thì phải.
Tuy rằng bề ngoài cậu con rể có vẻ ủ rũ, chán nản, mang cho người ta cái cảm giác muốn chết không muốn sống.
Nhưng trên thực tế, bất kể phương diện nào, chỉ cần trò chuyện với cậu, cậu đều có thể đưa ra các cách trả lời, cùng mạch suy nghĩ khác nhau.
Từ những chuyện nhỏ như câu cá, đánh cờ, đánh bài.
Đến những chuyện lớn như thương nghiệp, cơ hội làm ăn, thương chiến.
Đến cả cách cục thế giới, cùng những biến đổi có thể phát sinh trong 5 năm nữa, cậu ta cũng có thể nói ra được.
Mà không phải là uống rượu say rồi nói lung tung.
Tuy Tô Phi Mặc có uống chút rượu, hơi bị chếch choáng, nhưng ông còn chưa đến mức hồ đồ.
Ông thực sự bị Trần Sở Hà thuyết phục rồi.
Đúng lúc này, điện thoại của Tô Phi Mặc đột nhiên vang lên.
Tô Phi Mặc cầm lên xem, trên màn hình điện thoại hiện "Bà xã đại nhân".
Là vợ ông, Nhan Ngọc Ngưng gọi video.
Tô Phi Mặc bấm nghe, một người phụ nữ có mái tóc xoăn sóng lớn, dáng dấp giống Tô Nhan đến 7, 8 phần xuất hiện trên màn hình.
Chưa kịp để Tô Phi Mặc lên tiếng, Nhan Ngọc Ngưng đã quát lên: "Ông già! Ông chết ở đâu rồi! Muộn thế này rồi sao còn chưa về! Có phải lại ra ngoài lang thang không hả!"
"Nhìn cái mặt ông đỏ ửng kìa! Uống rượu cái kiểu gì thế!"
Mặt mũi đang đỏ hồng, Tô Phi Mặc cười hề hề nói: "Không có không có không có, không có ra ngoài lang thang, chẳng phải tôi đang ở nhà hiền tế ăn thịt nướng sao?"
"Nhân lúc cao hứng nên tôi uống vài chén với hiền tế."
"Hiền tế?" Nhan Ngọc Ngưng chau mày.
"Chính là thằng nhóc mà Tiểu Tứ nhà mình thích đó."
Tô Phi Mặc nói: "Bà xã, tôi nói cho bà nghe, con mắt nhìn người của Tiểu Tứ nhà ta, quả là tuyệt!"
"Thằng con rể mà nó tìm, đúng là cái gì cũng biết! Cái gì cũng hiểu! Cái gì cũng tốt!"
"Đến cả thịt nướng, nó cũng nướng ngon đến thế!"
"Bà nhìn đi, hai chúng tôi một hồi đã chén mười mấy xiên rồi này!"
Tô Phi Mặc cho Nhan Ngọc Ngưng nhìn "chiến tích huy hoàng" của hai người.
"Đợi lát tôi về, mang một ít thịt nướng mà hiền tế nướng về cho bà nha!"
"Đảm bảo hương vị sẽ làm bà muốn cắn cả lưỡi!"
"Khoan đã!"
Nhan Ngọc Ngưng đột nhiên nói: "Thịt nướng mang về ăn không ngon, tôi qua đó ăn."
Nói xong, Nhan Ngọc Ngưng liền tắt điện thoại.
Mười mấy phút sau, Trần Sở Hà thấy nhạc mẫu tương lai mặc đồ ngủ xông đến.
"Cậu là bạn trai của Tiểu Tứ, Trần Sở Hà đó à?" Nhan Ngọc Ngưng hai tay đút túi, dùng ánh mắt dò xét đánh giá con rể tương lai.
"Dạ dạ, dì à dì tốt, dì cứ gọi con là A Sở là được rồi." Thấy nhạc mẫu tương lai đích thân đến, Trần Sở Hà vội vàng đứng dậy.
Nhìn Trần Sở Hà trước mắt, Nhan Ngọc Ngưng khẽ gật đầu, vẻ mặt đạm mạc ban đầu cũng hiện ra chút dịu dàng, nói: "Được, rất hiểu lễ phép, dáng dấp cũng tuấn tú đấy chứ."
"Tính tình của tôi dễ dãi lắm."
"Sau này nếu Tiểu Tứ có gì sai, hay bắt nạt cậu, cậu đừng có động tay, cậu đánh không lại nó đâu, con bé giờ đánh cả chục người."
"Nếu sau này cậu bị ấm ức thì nói với tôi, tôi lập tức đến tóm cổ nó về mà xử lý!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận