Trà Xanh Õng Ẹo Trở Thành Thế Thân Ánh Trăng Sáng

Chương 92:

Thời Ngu rất đẹp nên những ánh mắt ngấp nghé thèm muốn xung quanh cô rất nhiều, vậy nên cô phải thể hiện ra những thủ đoạn tàn nhẫn, mới có thể không bị người ta coi là con mồi mà ăn sạch.
Cô vì bảo vệ tính mạng, thật sự đã giết rất nhiều người, tất nhiên khí thế của cô không phải Quý Việt Lâm – một cậu chủ nhỏ chỉ biết ăn uống vui chơi trong thời bình có thể chịu đựng được.
Ở bên này Thời Ngu mặc kệ Quý Việt Lâm đang nghĩ cái gì, cô vẫn ôm cánh tay của anh tỏ vẻ trong lòng vẫn còn sợ hãi: “Quý Việt Lâm vừa rồi rất hung dữ.”
“Thật sao? Em thực sự sợ hãi sao?” Ánh mắt Quý Việt Châu nhìn về phía cánh tay đang được cô ôm ở trước ngực, ánh sáng trong mắt dần dần tối đi.
Thời Ngu cũng cảm nhận được ánh mắt của anh, mặt đỏ bừng: “Anh đang suy nghĩ cái gì vậy?”
Quý Việt Châu cúi người xuống, thì thầm vào tai cô ba chữ.
Mặt Thời Ngu càng đỏ lên, hung hăng trừng mắt nhìn anh một cái.
Quý Việt Châu lập tức bế bổng cô lên sốt ruột đi ra ngoài.
Toàn bộ quá trình hai người đều không có nhắc tới việc Quý Việt Châu và ông cụ Quý đã nói cái gì ở trong phòng.
Dù sao trong mắt Thời Ngu, ông cụ Quý kia nhìn qua thì có vẻ như đối xử với Quý Việt Châu rất tốt, nhưng tối nay chuyện lớn như vậy xảy ra, ông hoàn toàn không có đề xuất bất kỳ phương thức giải quyết nào, chỉ là đứng ở bên cạnh lấy bùn loãng trát tường.
Sau đó khuyên bảo Quý Việt Châu đừng tức giận là xong việc.
Có lẽ sau khi ông cụ đón Quý Việt Châu bị mất tích về nhà, ông cụ Quý cũng làm như vậy, nếu không Quý Quang Viễn và Quý Việt Lâm sao lại có thể tự tin như vậy?
Quý Việt Châu là người thông minh như vậy, không có khả năng nhìn không ra điểm này, cho nên anh thật sự tôn kính ông cụ Quý như những người khác nói sao?
Nhận thấy ánh mắt thăm dò của Thời Ngu, Quý Việt Châu hỏi cô: “Nhìn gì vậy?”
“Em thấy anh càng ngày càng đẹp trai.” Thời Ngu nói xong, ánh mắt ướt át hấp dẫn vẫn nhìn anh.
Quý Việt Châu làm sao có thể không nghe ra lời nịnh nọt tùy tiện của cô, anh cũng không nghĩ gì nhiều, chỉ là ánh mắt dần u ám, hai tay ôm cô càng ngày càng chặt.
Khi trở lại biệt thự, Thời Ngu mới nhận ra hậu quả của việc mình tùy tiện trêu chọc anh, cô cụp mắt nhìn cái đầu đen của anh đang vùi trong ngực mình, nhịn không được vươn tay ra túm tóc anh.
Anh hình như thật sự rất thích chỗ này, mỗi lần đều dùng sức nắn bóp hôn mút giày vò.
Quý Việt Châu không ngẩng đầu lên mà đưa tay lên kìm chế bàn tay cô đang làm loạn trên đầu anh: “Sao lúc nào cũng giật tóc?”
“Thuận tay.” Thời Ngu vẻ mặt vô tội nói.
Nhưng thực ra, suy nghĩ trong đầu của cô là muốn cho người đàn ông chó này hói đầu luôn!
Bạn cần đăng nhập để bình luận