Trà Xanh Õng Ẹo Trở Thành Thế Thân Ánh Trăng Sáng

Chương 119: Vợ Nhỏ

“Ừm, anh quen với việc tự mình làm rồi.” Quý Việt Châu vô cùng phối hợp thừa nhận, nhưng trong lời nói của anh vẫn có thể nghe ra ý cười.
“Đáng ghét, trên TV không phải diễn như vậy.” Thời Ngu tức giận, còn đánh nhẹ anh một cái: “Đều tại anh, tại sao anh còn chưa ra ngoài lại thắt cà vạt ngay ngắn như vậy.”
Đây quả thực là gây sự vô lý.
“Điều này chứng tỏ phim truyền hình đã sai rồi.” Quý Việt Châu nghiêm túc nói.
Nhưng vẻ mặt buồn bực của cô quả thực rất đáng yêu, Quý Việt Châu cúi đầu thừa nhận: “Được rồi, đều là lỗi của anh, đều tại anh quá kỷ luật.”
Thời Ngu: …
“Em không quan tâm, hôm nay em nhất định phải thắt cái cà vạt này!”
Nói xong, tay Thời Ngu ngay lập tức kéo cà vạt của anh xuống, sau đó thắt lại một lần nữa.
Quý Việt Châu vẻ mặt cưng chiều bất lực nhìn cô làm loạn.
Chim hoàng yến nhỏ muốn tỏ lòng với chủ nhân, anh cũng nguyện ý chiều chuộng cô.
Sau khi cà vạt được thắt ngay ngắn, Thời Ngu mới vỗ bả vai anh, lại lui về phía sau hai bước, nhìn từ dưới lên trên, hài lòng gật đầu: “Rất đẹp trai! ”
Vẻ mặt đắc ý này của cô thật sự là quá đáng yêu, Quý Việt Châu cuối cùng cũng không khống chế được tay mình xoa đầu cô.
“Tạm biệt anh yêu, đừng làm lệch cà vạt đó nha.” Thời Ngu sợ rằng anh sẽ làm đầu tóc cô rối lên, vội vàng cầm tay anh kéo xuống, lùi lại hai bước vẫy vẫy tay.
Quý Việt Châu gật đầu: “Vậy anh đi đây.”
Sau đó anh xoay người rời đi.
Thời Ngu nhìn bóng lưng anh xa dần, khóe môi nhếch lên một nụ cười gian xảo, vừa rồi lúc cô thắt cà vạt đã cố ý dùng sức hơn một chút.
Tuy không thể siết chết anh nhưng cũng khiến anh khó chịu, tên chó khốn khiếp!
Tài xế của Quý Việt Châu đã đợi sẵn ở bên ngoài, sau khi anh lên xe trên khóe miệng vẫn đang nở nụ cười, trên tay còn lại cảm giác mềm mại trên đỉnh đầu cô gái nhỏ.
Nghĩ đến cảnh buổi sáng cô giống như cô vợ nhỏ ở nhà giúp anh thắt cà vạt, tiễn anh đi làm, trong lòng liền dâng lên cảm giác sung sướng khó tả.
Vợ nhỏ?
Quý Việt Châu bị suy nghĩ của chính anh làm giật mình, nụ cười trên khuôn mặt cũng thu lại.
Quý Việt Châu xoa xoa ngón tay, bỗng nhiên cảm thấy có chút khó thở.
Anh không thể không ho ra hai tiếng.
“Ông chủ, ông không sao chứ?” Tài xế nghiêm túc tận tâm hỏi.
“Không sao.” Quý Việt Châu nhỏ giọng trả lời, lúc này anh mới ý thức được, hình như là cà vạt của anh siết hơi chặt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận